Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1096: Người tới y quán



Vân Trân mệt mỏi ứng phó, dù cự tuyệt thế nào cũng không dập tắt suy nghĩ nhiệt tình "làm mai" của Vương phu nhân. Cuối cùng hết cách, nàng chỉ đành trốn tới y quán.

"Vân thần y có ở đây không?"

Hôm nay, Vân Trân kết thúc khám bệnh, đang muốn trở về, liền nghe ngoài cửa có người gọi nàng.

Vân Trân ngây ra một lúc, xoa xoa tay, ném khăn vào trong chậu, nhấc chân ra ngoài. Vương Kỳ Lân và nha hoàn hầu hạ theo sau.

Ra ngoài, Vân Trân phát hiện nam nhân trung niên kia có hơi quen mắt. . ngôn tình ngược

Không đợi nàng hồi tưởng, người kia đã ôm quyền với nàng, hỏi: "Cô nương là Vân thần y?"

"Là ta." Vân Trân gật đầu, "Gọi ta Vân đại phu là được."

"Thì ra cô nương là Vân thần y." Người nọ nói, "Ta là thuộc hạ của Túc vương gia, người cứ gọi ta là Ngô chủ bộ."

Ngô chủ bộ?

Vân Trân sửng sốt.

Thảo nào quen mắt.

Có điều, sợ rằng Ngô chủ bộ không nhớ ra Vân Trân.

"Không biết Ngô chủ bộ tới đây là vì chuyện gì?" Vân Trân đè nén nghi hoặc trong lòng, hỏi.

Hẳn không phải vì Triệu Húc biết tung tích của nàng, phái vị chủ bộ này tới tìm đấy chứ?

"Vân thần y, mời người theo ta tới thành Quán Châu một chuyến." Ngô chủ bộ nói, "Sáng nay, vương phi nhà ta tản bộ ở hoa viên, đột nhiên ngất xỉu, ra rất nhiều máu. Đại phu trong thành đều bó tay hết cách, mong Vân thần y tức tốc theo ta tới thành Quán Châu cứu người một mạng. Mạng người quan trọng, cầu xin Vân thần y đồng ý."

Liễu Trản Anh xuất huyết?

Muốn nàng tới thành Quán Châu?

Vân Trân cứng đờ.

Tính ngày tháng, cũng nên tới thời điểm lâm bồn, lúc này xuất hiện nhiều, vô cùng bất lợi với thai nhi. Chỉ là muốn nàng tới thành Quán Châu...

Nghĩ đến đây, Vân Trân nhíu mày.

"Mong Vân thần y tức tốc theo ta tới thành Quán Châu!" Ngô chủ bộ thấy nàng không đáp, lần nữa cao giọng.

Ông ta vừa dứt lời, thị vệ ngoài cửa lập tức xông tới, bao vây y quán.

"Các ngươi muốn làm gì?" Vương Kỳ Lân chắn trước mặt Vân Trân, cảnh giác nhìn Ngô chủ bộ.

Những người khác của y quán cũng vây lại.

"Bọn họ làm gì vậy?"

"Vân thần y là người tốt. Nếu bọn họ dám bắt nạt Vân thần y, chúng ta chắc chắn sẽ liều mạng với bọn họ!"

"Đừng tưởng mình là người của quan phủ thì có thể làm xằng làm bậy ở huyện Lương Khê!"

Thời điểm Ngô chủ bộ nói chuyện với Vân Trân, bá tánh bên ngoài đã đứng đầy vây xem. Hiện tại thấy thị vệ bao vây y quán, mọi người liền sôi nổi chỉ trích.

"Sư phụ, người mau đi đi! Nơi này là huyện Lương Khê, không phải thành Quán Châu, ta xem bọn họ dám giương oai ở huyện Lương Khê chúng ta hay không?" Vương Kỳ Lân quay đầu nói với Vân Trân.

"Đúng vậy, nào có ai mời đại phu xem bệnh như vậy!" Có người phụ họa.

"Đây là mệnh lệnh của vương gia, các ngươi ai dám cãi mệnh lệnh của vương gia?" Ngô chủ bộ đáp trả.

"Vương gia thì..."

"Lân Nhi." Thời điểm Vương Kỳ Lân còn muốn nói gì đó, Vân Trân duỗi tay cản nó lại.

"Sư phụ." Vương Kỳ Lân gọi.

Vân Trân lắc đầu, sau đó nhìn Ngô chủ bộ, nhíu mày nói: "Ngô chủ bộ đừng khó xử hài tử, ta sẽ đi theo ngài. Có điều, chờ ta vào trong lấy vài thứ."

"Túc Vương phủ có gì không có?" Ngô chủ bộ bĩu môi.

"Ngươi đừng quá đáng!" Vương Kỳ Lân nghiến răng, trừng mắt nhìn.

Lúc này, xung quanh tiếp tục nghị luận.

Ngô chủ bộ không muốn khiến lòng dân phẫn nộ, đành phải thỏa hiệp: "Vậy đại phu mau đi đi! Vương phi bên kia còn đang chờ."