Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 7: Đối đầu với Thái Hậu



"Thỉnh an thái hậu."

Hạ Vi ngồi trên phượng ỷ, tay cầm tách trà nhàn nhã uống một ngụm. Dung mạo đến tuổi này còn mặn mà hương sắc, có thể thấy lúc trẻ là một giai nhân hiếm gặp.

Danh xưng nhất thế sủng phi của Hạ thái hậu năm đó, đương nhiên không phải là nói ngoa.

An Chu đế vì nụ cười của Hạ thị, sẵn sàng làm tất cả. Đây đã là một truyền kỳ của tiền triều hậu cung.

"Miễn lễ."

Ánh mắt thái hậu đảo qua vị trí của Triều Thanh Diên, nhưng lại không có biểu hiện gì. Lộ ra vẻ nghiêm khắc, nhìn đến vị trí của Hoàng quý phi nói ra lời răn dạy thường tình.

Chung quy cũng là mấy lời khiển trách Hoàng quý phi không tròn trách nhiệm, nhắc nhở hậu cung không được noi theo.

Người ngồi trong sảnh không nhiều. Hậu cung của Chu Chính Hàm tổng tất thảy chỉ có năm người. Trên có Hoàng quý phi đã bị cấm túc, Mạn phi bệnh nặng được miễn thỉnh an, Triều Thanh Diên ngồi bên phải, đối diện nàng là Đức phi Tiết thị, kề bên Đức phi là Lệ phi.

Các thái phi triều trước phần lớn đã qua đời, người còn đều dưỡng lão bên ngoài cung.

Bên dưới hàng ghế hậu cung là hàng ghế của các mệnh phụ cáo mệnh và tôn tử hoàng thất. Hạ thái hậu đột nhiên hỏi thăm một vị cáo mệnh phu nhân, chủ đề và lực chú ý đều đặt trên người đó.

"Nghe nói tức phụ nhà Tinh Quốc phu nhân lại hoài thai, đây đã là lần thứ ba rồi."

Tinh Quốc phu nhân thấp thỏm, có thể thấy vừa mừng vừa sợ:"Vâng thái hậu, nhị gia nhà ta cùng phu nhân nó lại có hỉ, cũng chỉ mới được hai tháng thôi."

"Tinh Quốc phu nhân phúc lớn, nhi tử thành thân bốn năm ba đứa, có thể thấy tức phụ nhà ngươi rất nên thân. Ai gia lấy làm ngưỡng mộ."

Tinh Quốc phu nhân khách sáo cúi đầu:"Thần phụ không dám, hoàng thượng hồng phúc tề thiên, trước sau cũng con đàn cháu đống. Thái hậu đừng quá lo lắng."

Hạ thái hậu cười, viền mắt lộ tia trào phúng.

"Ai gia sao có thể không lo lắng? Nếu như đám phi tử hậu cung này có thể sánh nửa phần của tức phụ nhà ngươi thì ai gia sao có thể phiền lòng tới mức này."

Hậu cung phi tử nhìn nhau căng thẳng. Hạ thái hậu đang muốn mượn cớ chỉnh người.

Thánh sủng hiện giờ đã ở chỗ Viên Di cung, thánh sủng ở đâu thì thái hậu chính là mắng ở đó.

Thái hậu thấy Triều Thanh Diên không động đậy, mỉa mai mấy câu:"Nếu như bản thân không làm nên chuyện chi bằng để lại phần phúc cho người khác. Phí hoài mưa móc lại không nên thân, hoàng thượng còn cần các ngươi để làm gì?"

Lấy lời mắng hậu cung nhưng chủ ý lại nhằm vào Triều Thanh Diên, ngốc mới không nghe ra. Triều Thanh Diên nhìn qua sắc mặt chứa tia đắc ý của Tương Nhu, khẽ cười lạnh.

Triều Thanh Diên đứng lên tạ tội:"Là chúng thần thiếp vô dụng. Xin thái hậu đừng trách phạt Lệ phi muội muội."

Lệ phi kinh ngạc ngẩng đầu, lộ ra vẻ khó hiểu:"..."

Hạ thái hậu nhướng mày:"Ai gia chỗ nào trách phạt Lệ phi?"

Triều Thanh Diên chậm rãi đáp:"Ở đây chỉ có Lệ phi muội muội nhận thánh sủng liên tiếp ba tháng lại chưa truyền ra tin gì. Thái hậu trách tội, không phải là trách muội ấy đầu tiên sao?"



Hạ Vi nhíu mày:"Ai gia..."

Lãnh ý trong mắt Triều Thanh Diên quét tới, nhanh chóng khiến cho thái hậu nhận ra sự khác thường. Biến hóa của nữ nhân này...

"Thái hậu nương nương trách tội rất đúng nhưng nay hoàng thượng đã mưa móc rải đều từ chỗ Lệ phi đến chỗ thần thiếp, chẳng mấy chốc lại đến chỗ Đức phi. Chúng thần thiếp nhất định không cô phụ tâm ý của thái hậu."

Thái hậu mượn chuyện móc mỉa, chẳng qua là muốn Triều Thanh Diên biết khó mà lui, trả lại thánh sủng cho Lệ phi. Ai ngờ nàng lại mượn chuyện này cho là thái hậu đang trách tội Tương thị, Triều Thanh Diên chỉ là hảo ý đứng ra nói giúp.

Đức phi mang bản tính phản nghịch thái hậu đã lâu, giả ngu giả ngốc đứng lên:"Chúng thần thiếp cẩn tuân lời thái hậu dạy dỗ. Lệ phi muội muội vừa tiến cung không hiểu chuyện, chúng thần thiếp sẽ nhắc nhở muội ấy."

Thái hậu muốn mắng, nhìn thấy Tương Nhu đang không hiểu gì ở dưới, ngữ khí cao lên:"Làm phản!"

Tương Nhu là cô nương nhỏ tuổi, cùng lắm chỉ biết dỗ dành thánh tâm của Chu Chính Hàm. Tâm kế gì đó phải đợi Hạ thái hậu bày sẵn từng bước để đi theo. Đột nhiên bị chĩa mũi giáo về phía mình, Lệ phi thành người không hiểu chuyện đoạt thánh sủng.

Thái hậu mắng hai tiếng, làm người của hậu cung đồng loạt quỳ xuống. Kéo theo Tương Nhu cũng cuống quít quỳ theo.

Lời ngọc chưa kịp phun ra. Bên ngoài đã truyền tới tiếng của Chu Chính Hàm:"Thái hậu hăng hái. Bây giờ đến chuyện trẫm sủng ái người nào, ban mưa móc ở đâu cũng phiền thái hậu nhúng tay đến."

Ý lạnh cường ngạnh trong mắt Triều Thanh Diên áp xuống, hóa bộ dạng nhu nhu nhược nhược.

Chu Chính Hàm còn không thay triều phục, vội vã chạy đến đây.

Hạ thái hậu kinh ngạc, hoàng đế từ trước đến nay chưa từng đặt chân tới Trường An cung. Kể cả khi bà giả vờ làm khó Lệ phi trong lần đầu thỉnh an cũng không thấy Chu Chính Hàm đích thân đến che chở.

Người trong sảnh điện hành lễ với Chu Chính Hàm, các cáo mệnh không tiện nán lại nên nhanh chóng cáo lui. Sảnh điện nhanh chóng chỉ lại mấy người hậu cung và Chu Chính Hàm.

"Thái hậu không phải chỉ đang trách phạt Lệ phi thôi sao? An phi, Đức phi các nàng cứ lui trước."

Triều Thanh Diên lùi lại, ngẩng đầu nhận ánh mắt trấn an của hắn.

Đức phi nhanh nhảu hành lễ cáo lui, còn chưa được thái hậu gật đầu đã nắm tay Triều Thanh Diên chân trước chân sau chuồn mất.

Chu Chính Hàm hiếm lắm tán thưởng Đức phi một lần. Đợi hai nàng rời đi, hắn xoay người đối mặt với thái hậu, ngữ điệu lộ rõ sự khinh thường:"Thái hậu không phải muốn trách phạt Lệ phi sao? Trẫm ở đây cùng người xử trí nàng ấy."

Hạ thái hậu làm sao nỡ xử trí Lệ phi. Bà ta chỉ muốn dạy dỗ An phi một chút, ai ngờ lại thành tình thế này. Triều Thanh Diên kia trở nên lợi hại như thế bao giờ?

Còn có hoàng đế cùng nàng ta...

Hạ thái hậu không muốn xuống tay với Lệ phi, xua tay:"Chỉ dạy bảo một chút, có thể xử trí cái gì. Hoàng đế đừng quá nghiêm trọng vấn đề, ai gia không phải là bà già thích tính toán với tiểu bối."

Chu Chính Hàm đi đến vị trí ghế ban nãy Triều Thanh Diên ngồi xuống:"Nếu đổi lại người hôm nay bị dạy bảo là những cung phi khác, e rằng thái hậu không được nhân từ như thế."

Sắc mặt Hạ thái hậu sầm xuống:"Hoàng đế có ý gì?"

"Thái hậu hao tốn tâm tư đưa Lệ phi đến chỗ trẫm, nhanh như thế đã quên rồi?"



Đáy lòng thái hậu lẫn Lệ phi "lộp bộp" rơi xuống, Hạ thái hậu dù sao cũng là bà tử sống trong cung nửa đời người, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

"Hoàng đế nói bừa cái gì, ai gia nghe không hiểu."

Chu Chính Hàm híp mắt, nhìn Lệ phi bối rối quỳ dưới đất. Hắn nâng mày nhìn thẳng Hạ thái hậu:"Thái hậu tựa như dạy dỗ Lệ phi rất tốt, đến trẫm còn suýt không phát hiện ra. Nhưng sau này sẽ không may mắn như thế nữa, tâm tư của thái hậu cũng nên thu lại một chút. Bớt vươn tay đến chỗ hậu cung của trẫm."

Hạ thái hậu đặt tay lên sườn ghế, siết chặt phẫn nộ:"Ai gia là thái hậu, chuyện của lục cung sao không thể xen vào?"

Chu Chính Hàm cười nhạo, đứng lên. Không hành lễ mà xoay người đi, bà nhìn theo bóng lưng của Chu Chính Hàm một cách cay nghiệt.

Tên nghiệt chủng này!

Lệ phi bên dưới chỉ biết khóc, nàng bị dọa cho hoảng hồn. Hạ thái hậu cầm tách trà ném về phía nàng ta:"Ngươi câm miệng lại!"

...........

Xoảng!

Đức phi đứng bên cạnh nàng giật thót, ngoài đại môn mà vẫn nghe được động tĩnh bên trong Trường An điện.

"Bà lão thái hậu này tính khí nóng nảy thật đó."

Tiết Nhan.

Nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt, đầu vấn Nguyên Bảo Kế, trâm cài đơn giản. Đức phi Tiết thị vén tay áo, giữa trời nóng nực lấy bàn tay làm quạt.

Tiết thị là con gái của Tiết hầu và Thiều Lan quận chúa. Mẫu thân nàng ta qua đời sớm, Tiết Nhan theo Tiết hầu chạy đến biên ải sinh sống. Đến khi hồi kinh nàng ta đã mười bảy tuổi, là tiểu cô nương tinh nghịch hiếu động.

Tiết hầu nửa đời trước chinh chiến ở biên cương, về già bệnh đau liên miên. Lại chỉ có mình Tiết Nhan là hậu duệ, trước đó muốn tìm cho nàng một mối hôn sự như ý.

Tiết thị sống chết không chịu, nói cái gì thà làm cô nãi nãi không chồng. Lúc đó lão Tiết hầu tức giận đến hít thở không thông, chuyện này truyền khắp kinh thành.

Mãi đến mùa xuân năm trước, lão Tiết hầu đi theo Thiều Lan quận chúa. Ra đi rất bình yên, Tiết Nhan mới ở bên ngoài thu liễm sự tùy ý của mình.

Nửa năm trước Tiết thị mang theo thánh chỉ không biết ban từ lúc nào tiến cung, Chu Chính Hàm phong nàng làm Đức phi.

Tính tình Đức phi rất thẳng thắn, vào cung không bao lâu đã gây thù không ít. Cuối cùng không qua lại với ai, chỉ quanh quẩn ở Vũ Tri cung.

"Thái hậu phiền phức quá. Hoàng thượng muốn ngủ với người nào cũng muốn quản, chả trách người ta đồn đại bọn họ mẫu tử bất hòa."

Triều Thanh Diên bụm miệng nàng ta lại:"Chậc, Đức phi. Lời này ở trước mặt mọi người đừng tùy tiện nói ra."

Nữ nhân mở miệng liền nói một chữ "ngủ" trắng trợn như thế, trên đời này có lẽ chỉ có mình Tiết Nhan dám làm. Cũng vì cái tính khí này mà người trong hậu cung ai cũng cảm thấy nàng ta thô lỗ quê kệch,nhưng riêng Triều Thanh Diên thì lại đặc biệt yêu thích.

Người nghĩ gì nói đấy, không phải rất chân thật sao? Chân thật, ở hoàng cung này có mấy người có được.

Hơn nữa, ở kiếp trước Đức phi đã chết vì nàng.