Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 41: Trẫm bẩn rồi, nương tử ôm!



Lúc này tiếng cung nhân báo, Triều Thanh Diên mới đi vào. Nàng sửng sốt một hồi, sau đó nhìn thấy nữ tử quỳ dưới sàn lạnh, đây không phải là thứ muội của Thục phi sao? Cách một rèm trướng, Chu Chính Hàm ở trên ghế chống tay ôm trán.

Đêm nay là cung yến, vốn dĩ phu thê họ đã hẹn nhau từ trước. Lúc nãy ở yến tiệc, lời hắn nói chính là đợi nàng ở Mật cung hâm nóng tình cảm.

Đó là lý do nàng về Phượng Nghênh cung trước, chải chuốc tắm gội rồi mới qua đây. Không ngờ vừa qua, đã thấy một màn hỗn loạn thế này.

Chu Chính Hàm nhìn thấy nàng, lập tức kéo nàng đến sau rèm ôm lấy.

"Nương tử."

Tiếng gọi của hắn có chút đáng thương, cứ như là vừa chịu ủy khuất. Triều Thanh Diên vuốt mặt hắn, nhẹ giọng dỗ dành, có lẽ vì men rượu chưa hết nên cả người hắn cứ dính vào nàng, vất vả cả buổi mới tách được hắn ra.

Triệu công công đứng bên ngoài rèm trướng, nhìn Mạn Linh ở người mỏng manh không che được nơi nào, dù sao đây cũng là lệnh muội của Thục phi nương nương. Ông đành sai tiểu thái giám đem qua một cái áo choàng, tránh để danh tiếng của hoàng thượng bị người ta tùy tiện làm bẩn. Xong việc mới nhắc nhở hai vị trong rèm một chút.

Nàng thở dài, kêu Triệu Hải nói lại mọi chuyện.

Nghe xong, Triều Thanh Diên hừ một tiếng.

Mật cung là nơi riêng tư của đế hậu, bình thường phi tần, đừng nói là sủng phi cũng không thể bước vào. Mạn Linh y phục mỏng manh, điệu bộ không đoan chính tiến vào đây, ngoại trừ cả gan bò lên giường của hoàng đế thì còn ý gì khác?

Triều Thanh Diên phái người đi mời Thục phi và hoàng quý phi đến, xem thử nên xử lý chuyện này thế nào. Thứ muội của hai nàng cởi áo quyến rũ hoàng thượng, hai nàng cũng nên biết chuyện này mới đúng.

Lúc hai người kia chạy đến, Mạn Linh đã được mặc y phục đàng hoàng, tóc xõa quỳ trên đất khóc thành tiếng. Vừa rồi nàng ấy loay hoay tìm cung nữ kia, nhưng mãi không thấy người.

Chu Chính Hàm uống xong canh giải rượu, ngồi trên ghế lớn cùng Triều Thanh Diên. Thục phi vừa đến, hoàng quý phi hớt hải theo sau. Thục phi thốt lên thành tiếng:"Mạn Linh, sao muội lại ở đây?"

Trong mắt Thục phi đều là hoảng hốt, không giống như đang giả vờ. Ngược lại hoàng quý phi thì tràn đầy tức giận, nhìn thấy Mạn Linh thì hiểu mọi chuyện, xông tới đạp nàng ta một cái.

"Tiện nhân ngươi!"

Triều Thanh Diên kêu lên:"Hoàng quý phi! Ở đây còn bổn cung và hoàng thượng, đừng có vô phép!"

Hoàng quý phi tức giận trong lòng, chỉ đành kiềm chế xuống. Thục phi hơi run, đi đến bên Chu Chính Hàm hỏi thăm:"Hoàng thượng, vừa rồi có chuyện gì? Người không sao chứ?"

Chu Chính Hàm còn đau đầu, nhíu mày xua tay.

Chuyện khó nghe như thế, hoàng thượng và hoàng thượng đều không tiện mở lời. Triệu Hải đành hy sinh bẩm lại.

"Tam tiểu thư của hai vị nương nương, nửa đêm ăn mặc mỏng manh xông vào Mật Cung của hoàng thượng và hoàng hậu. Hoàng thượng vừa nghe đã biết không phải hoàng hậu nương nương nên đã đẩy nàng ấy ra, nô tài tận mắt nhìn thấy hoàng thượng không chạm vào nàng ấy. Nhưng nàng là muội muội của nương nương..."

Hoàng quý phi không khách khí:"Còn xử thế nào? Thứ tiện nhân vô liêm sỉ này, nên đem ra đánh chết. Học người ta cởi y phục quyến rũ nam nhân, nhất định là do thường ngày ả di nương kia dạy dỗ ngươi không tốt!"

Thục phi nhắc nhở:"Tỷ tỷ, ở đây còn có hoàng thượng."

Mạn Linh nghe đến đánh chết, khóc lóc thành tiếng, nàng ta bò đến nắm lấy vạt cung phục của Thục phi:"Tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu ta."

Tiểu Ý, cung nhân của Thục phi đi tới, kéo Mạn Linh ra tát vào mặt nàng ấy một cái. Mạn Linh bị đánh bất ngờ, cúi đầu im thin thít, lâu lâu phát ra từng tiếng khóc nhỏ.

"Tam tiểu thư, nơi này là hoàng cung, không phải Mạn phủ."



Thục phi quỳ xuống:"Hoàng thượng, đây là muội tử của thần thiếp. Là thần thiếp dạy dỗ không nghiêm, để nàng ta vô sỉ làm càn. Xin hoàng thượng trách tội lên thần thiếp."

Chu Chính Hàm kỳ thực muốn băm Mạn Linh ra từng mảnh nhỏ, loại nữ tử này kỳ thực khiến hắn kinh tởm không thôi. Nhưng Thục phi cầu tình, hắn thở dài:"Nàng là đã người của hậu cung, chuyện của nàng ta sao lại liên quan đến nàng?"

"Mạn tam tiểu thư, có ý đồ không đoan chính, lôi ra ngoài đánh năm mươi bản. Triệu Hải, trẫm không muốn thấy ả ta nữa."

Cũng may vừa rồi Triệu Hải xông vào kịp thời, nếu không có người ở đây, e rằng Chu Chính Hàm đã bị nàng ta tính kế. Mạn Linh bị người ta lôi đi, kêu cứu trong vô vọng.

Chu Chính Hàm nhìn thấy Thục phi nhìn mình một cách áy náy, nhưng hiển nhiên trong lòng hắn không thể dung túng quá nhiều:"Mạn gia dạy dỗ con cái không nghiêm, phạt trượng."

Dưới chuyện này, Chu Chính Hàm thuận tiện thu hồi một số trong tay Mạn thừa tướng. Sau khi giải quyết xong bọn họ, cho lui tất cả mới cuộn tròn thành một cục, ôm lấy Triều Thanh Diên.

Triều Thanh Diên vỗ vỗ lưng hắn:"Hoàng thượng còn không vui sao?"

Chu Chính Hàm thở dài:"Từ khi trở lại kiếp này trẫm đã không sủng hạnh nữ nhân nào khác ngoài nàng. Nương tử, nàng tin trẫm."

Triều Thanh Diên:"Chàng đã đẩy nàng ta ra, tất nhiên là cự tuyệt nữ nhân khác. Thiếp đương nhiên tin chàng. Có điều trong chuyện này uẩn khúc, thiếp nghĩ nên sai Hoài Ngâm điều tra kỹ lưỡng."

Chu Chính Hàm:"Trẫm đã sai Hoài Ngâm đi từ sớm để tránh có kẻ hủy đi chứng cứ."

"Nương tử..."

Chu Chính Hàm kéo tay Triều Thanh Diên, đau lòng một phen.

"Trẫm bẩn rồi, nương tử ôm."

Hắn có lẽ không vui, chóp mũi đỏ ửng. Triều Thanh Diên hôn lên trán hắn, dưới ánh đèn mờ ảo an ủi hắn một chút, sau đó để hắn ôm chặt lấy nàng.

Chu Chính Hàm nắm chặt tay:"Sau này trẫm sẽ cẩn thận hơn."

..............

Mạn Linh giãy dụa trong đêm tối, miệng bị thứ gì đó nhét vào, hai mắt đỏ ửng đã sưng húp lên vì khóc. Dù sao nàng ta là tiểu thư được cưng chiều của quý tộc, năm mươi bản kia đã đánh nàng ta đến không thể đi nổi.

Thục phi đi tới, sau lưng nàng là Tiểu Ý và một cung nữ khác.

Nhìn lại chính là cung nữ truyền lời cho Mạn Linh ở yến tiệc khi nãy.

Cung nhân tháo bịt miệng của Mạn Linh ra, nàng ta lập tức thì thào khóc lóc.

"Tỷ gạt ta! Là tỷ kêu cung nhân đưa ta đến chỗ hoàng thượng, tỷ muốn hại ta!"

Thục phi nghiêng đầu, khắp người lộ ra trào phúng khác thường. Không giống như vị tỷ tỷ hiền lương thục đức trong trí nhớ mình, Mạn Linh bắt đầu lo sợ.

Thục phi:"Ta đã nói phụ thân đừng nên mơ tưởng quá nhiều nhưng ông ấy vẫn bất chấp lời khuyên ngăn của ta mà đưa ngươi tiến cung. Có trách thì trách phụ thân quá tham vọng, nuôi dưỡng ngươi thành cái thứ ti tiện kia."

Mạn Linh cắn răng, nằm sấp trên mặt đất với dáng vẻ chật vật.

"Phụ thân...sẽ không tha cho tỷ."

Thục phi bật cười.



"Lo lắng cho bổn cung, chi bằng ngươi nghĩ xem ngày mai thanh danh của ngươi truyền ra ngoài thế nào. Bổn cung đảm bảo thế tộc kinh thành ngươi không thể gả, cửa nhà phú thương cũng không thể qua. Nếu trở về nhà được, nói với phụ thân, đây là lời cảnh cáo của bổn cung."

Thục phi quay người rời đi, tiện tay sai cung nhân ném Mạn Linh ném ở góc hẻm nào đó bên ngoài hoàng cung. Giải quyết xong chuyện này, Thục phi chậm rãi quay về.

Nhìn Mật cung phía xa xa kia đã thắp đèn, trong lòng có chút quạnh quẽ. Tiểu Ý cuối cùng, thấp giọng an ủi nàng:"Nương nương, hoàng thượng chỉ độc sủng hoàng hậu. Không chỉ riêng người mà cả hậu cung đều như vậy, người đừng đau lòng."

"Bổn cung không đau lòng, chỉ có chút cô đơn. Ngươi xem, nữ nhi của ta đang ở chỗ Đức phi, mẫu tử sớm tối bên nhau bầu bạn. Hoàng hậu thì nhi tử đủ đầy, hoàng thượng sủng ái. Chỉ có ta, không có ai cả."

Bóng lưng của Thục phi đi về phía trước, thoáng qua có chút đơn độc. Đường tối mưa phùn, cung nhân hối hả hộ tống Thục phi hồi cung.

Trời gần sáng, cơn mưa phùn đêm qua đã tạnh dần, để lại một trận ẩm ướt trên khắp ngõ phố. Lão bà gánh rau ra chợ sớm, đi ngang con ngõ nhỏ bà thường đi thì nhìn thấy một thiếu nữ toàn thân ướt đẫm nằm la liệt trên mặt đất.

Buổi sáng sớm yên bình, bị tiếng hô hoán của lão bà kia kinh động.

Mạn Linh được đưa về phủ trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó đạo thánh chỉ phạt Mạn gia đưa xuống, Mạn lão gia mới ngất đi trong phủ.

Dung di nương khóc lóc tối ngày, cầu xin lão gia cứu lấy nữ nhi của bà ấy. Mạn lão gia bị phạt trượng đến nỗi nằm liệt trên giường, chỉ có thể tức tối trong lòng.

Đến khi ông nhận ra tất thảy đều là kế hoạch của Thục phi thì đã muộn, Mạn Linh có tiếng xấu còn bị vứt ở ngoài đường một đêm, thanh danh gì coi như mất sạch.

Mạn lão gia vừa xuống giường đã đi đến chính viện của Mạn phu nhân, ngỏ ý nhờ bà giúp đỡ, Mạn phu nhân cự tuyệt đến cùng, quyết lấy chuyện cũ chuyện mới ra tính với ông. Mạn lão gia không còn gì nữa, phải trông đợi vào Thục phi chống đỡ gia tộc nên chỉ có thể nuốt giận quay về.

Sau này Mạn Linh không thể gả cho ai, vòng huân quý trong kinh đều chê bai nàng ta dơ bẩn, cởi áo trèo lên long sàng còn bị hoàng thượng đạp xuống, mất mặt cỡ nào chứ.

Mạn thừa tướng chỉ có thể gả gấp gả vội, tìm một nhà bình thường gả nàng ta đi. Phu quân nàng ta là một gả thất phu, tay đấm chân đá tối ngày, cuộc sống của Mạn Linh trôi qua đều không dễ dàng gì.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này.

.........

Chu Chính Hàm phê duyệt tấu chương, bên cạnh bàn của hắn là nôi của tiểu hoàng tử Chu Hoắc Hiên. Triệu Hải ngỏ ý để nhũ nương bế đi nhưng hắn không chịu, chốc chốc phê duyệt tấu chương rồi lại nhìn con một lát.

Nếu không phải Thanh Diên đem Hoắc Hoàng về nhà tổ Minh gia bái tế thì hắn đã chăm luôn cả ba mẫu tử bọn họ rồi.

Bên ngoài Thục phi xin diện kiến, Chu Chính Hàm cho nàng ấy vào.

Thục phi đặt khay điểm tâm xuống, đi đến bên hắn:"Hoàng thượng vạn an!"

Chu Chính Hàm đang dùng trống lắc nô đùa cùng hài tử, ý cười trên mặt không ngớt:"Miễn lễ. Thục phi, nàng mau qua đây. Xem Hoắc Hiên bụ bẫm chưa này."

Thục phi cười hiền hòa đi đến bên nôi, Chu Chính Hàm bế hoàng tử đặt vào tay nàng ta:"Nàng bế hắn một chút, trẫm mỏi tay lắm rồi."

Thục phi bế hài tử trong vòng tay, trái tim truyền tới từng đợt nóng hổi. Tiểu hoàng tử ngộ nguật một hồi, úp mặt vào lòng Thục phi. Nàng ta nhìn hoàng thượng rồi lại nhìn hài tử, vụng trộm thích thú trong lòng.

Nếu như, đều là của nàng ta thì tốt biết mấy.

"Hoàng thượng, hoàng thượng!"

Tiếng kêu hối hả phá vỡ khung cảnh yên bình, Thiềm Ninh gấp gáp chạy vào, quỳ dưới đất:"Hoàng thượng, nương nương...nương nương bị trúng độc rồi!"