Cưng Chìu Tình Nhân Trẻ Con

Chương 5



Niên Nhược Nhược thoải mái, từ từ tỉnh lại trên chiếcgiường xa lạ, mặt có chút ngây ngốc, có chút mơ hồ không rõ mình đangđâu.

Nghiêng đầumột chút, nhìn vị trí bên cạnh đã không còn ai, chỉ cócái gối bị lõm xuống cho thấy ngày hôm qua không phải một giấc mộng. Cô chánnản, chùm chăn lên đầu, thật mệt mỏi.

Chỉ chốc lát sau, má Quế đếngõ cửa gọi cô dậy.

“Nhược Nhược...... A, không đúng,phải gọi là Nhược Nhược tiểu thư.” Má Quế vẻmặt tươi cười nói: “Vài năm nữa khi kết hôn với Nhị thiếu gia, đếnlúc đó sẽ làNhị thiếu phu nhân.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Niên Nhược Nhược nhăn nhó khổsở: “Má Quế, đừng nói nhưvậy, cháu thật sự rất khó chịu…”

“Khó chịu cái gì? Cô bé ngốc này, Nhị thiếu giatuy rằng hơi yếu đuối, nhưng tính tìnhrất tốt, ta ở Quan gia nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấythiếu gia nói một câu nào nặng lời, tương lai nhất địnhcũng sẽ đối tốt với cháu.”

Niên Nhược Nhược không nói lời nào, mũi hơi cay cay,có vẻ muốn khóc.

“Cháu nha, chỉ cần ngoan ngoãn, Quan gia sẽ không bạc đãicháu. Hôm qua lão gia còn nói, từ hôm nay trở đicháu sẽ cùng các thiếu và tiểu thư ăncơm ở bàn lớn.”

Nghe má Quế nói,Niên Nhược Nhược thật sự thấy đủ loạitư vị trong lòng. Rửa mặt chải đầu, mặc đồngphụcđã được ủi ngay ngắn chỉnhtề xong, cô liền xách cặp sách xuống lầu ănbữa sáng.

Nhị lão gia và Nhị phu nhân còn chưa xuống lầu, ba vịthiếu gia chi thứ hai cũng thường xuyên không dùng bữa sáng ở nhà. Lúc này trênbàn cơm chỉ có hai người là vợ của Quan Chi Phương, Vu Linh Luân vàQuan Chi Quất ở nhà.

Vu Linh Luân chính là trưởng nữđáng yêu của nghịsĩ Cho, trong nhà cũng là vượng tộc, gả đếnQuan gia thật nhiều năm, đáng tiếc đếngiờ vẫn chưa có con, cũng không biết rốt cuộc là vấn đề ởQuan Chi Phương hay vấnđề ở cô ấy. Tóm lại vàinăm nay, mối quan hệ của hai vợ chồng này càng ngày càng căng thẳng. Vợ chồngkhông hòa hợp, đã không phải là chuyệngì đặc biệt.

Vu Linh Luân vừa từ từ ăncháo, vừa lấy ánh mắt kỳ quái chăm chú nhìn NiênNhược Nhược đang cúi đầuuống sữa tươi một lúc lâu, đột nhiên thấp giọngnói: “Nhược Nhược, đêm qua, em kêu thậtlớn, biết là lúc đó vợ chồng tình thú,nhưng cũng phải kiềm chế một chút, lúc đấy cũng muộn rồi...”

Nghe vậy, Niên Nhược Nhược thiếu chút nữa phun ra ngụmsữa trong miệng.

Gì vậy? Tối hôm qua, cô kêu giống như thấy quỷ, khôngphải vì Quan Chi Nghiên đột nhiên dọa cô sao,cái gì mà vợ chồng tình thú! Hơn nữa, không phải trong phòng cách âm rất tốtsao? Lầu ba cũng nghe được?

“Không biết xấu hổ!” Quan Chi Quất cũng một thân đồngphục trung học, thừa dịp trên bàn không có người lớn, vẻ mặt khinh miệt chenvào nói: “Niên Nhược Nhược, nhất địnhlà cô câu dẫn Nhị ca tôi, bằng không như cô mà cũng muốn làm chị dâu tôi? Côđương nhiên là không xứng!”

Hôm qua, Quan Chi Quất là người cuối cùng biết đượctin tức, Niên Nhược Nhược đột nhiên thành Nhị tẩutương lai của mình, cô giận thiếu chút nữa sùi bọt mép. Đợitỉnh táo lại thì thayđổi ý nghĩ, như vậy, Niên Nhược Nhược sẽ không cơ hội đicâu dẫn Vũ Phong. Thôi quên đi,có thể bảo vệ được sự trong sạch củaanh Vũ Phong, đànhphải hy sinh Nhị ca một chút.

“Tôi cho cô biết, cô đừngmơ tưởngđược nghe tôi gọi là chị dâu!” Quan Chi Quất lời nói lạnh nhạt mà châmchọc: “Tương lai Nhị ca tôi nhất địnhsẽ lại chọn một phụ nữ tốt hơn làm vợ, đếnlúc đó cô sẽthành hạ đường phụ, thậtđángthương nha, ha ha......”

“Hạ đường phụ” Ba chữ nàyvô hình chung đã kích thích VuLinh Luân. Sắc mặt cô biến đổi liên tục, lại khôngmuốn đắc tội với em chồng, nên bỏ lại đồ ănsáng đã ăn đượcmột nửa, buồn phiền mà đứng dậy đilên lầu.

Niên Nhược Nhược vẫn cúi đầutiếp tục uống ly sữa của mình. Quan Chi Quất nói cái gì, cô một chữ cũng khôngcó ý định phản bác. Cô nghĩ rằngnếu tương lai thật sự giống như Quan Chi Quất nói, cô thật sự rất muốn adi đà Phật, cảm tạ trời đất!

Quan Chi Quất thường tùy hứng làm bậy, mặc kệ có xúcphạm tới người khác hay không. Cô vẫn còn đangcười, giây kế tiếp, tiếng cười càn rỡkia đột nhiên ngưng lại, giống như bị đồ ănmắc lại trong cổ họng. Không khí xung quanh không khỏi giảm xuống vài độ,ẩn ẩn sự hoảng sợ, hoang mang.

“Chi Quất, chuyện của anh không cần em phải quan tâm.”Phía sau Niên Nhược Nhược đột nhiên truyền đếnmột thanh âm quen thuộc. Thanh âm ấy nghe không cảm thấy đượctình cảm cho lắm, nhấp nhô lên xuống, cô quay lại mới biết rằng QuanChi Nghiên đãđến.

Thật kì quái, sao hắn lại xuất hiện ở đây trong khikhông bao giờ ăn sáng ở nhà. Hai tay Niên Nhược Nhược cầm ly sữa, kinh ngạcquay đầu, nhìn thấy người đànông mặc trang phục thể thao màu đen, trên cổ còn quàngkhăn lông màu trắng, hiển nhiên là mới chạy bộ về.

“Ăn nhanh chút, ănxong tôi đưa côđến trường.” Hắnbỏ lại một câu rồi đi lên phòng.

Gương mặt Quan Chi Quất ngượng ngùng, tức giận, cứngngắc ngồi tại chỗ. Ánh mắt mạnh mẽ liếc mắt nhìn Niên Nhược Nhược, nhất địnhđemmón nợ này tính cho Niên Nhược Nhược.

Nói đến cũng kỳ quái,Nhị ca thoạt nhìn chính là người rất dễ bị ức hiếp, nhưng Quan Chi Quất từ nhỏ đếnlớn, chỉ sợ duy nhất người lớn hơn mình tám tuổi làNhị ca này.

Kỳ thực Nhị ca là do bố côngoại tình ở bên ngoài sinh ra, hai tuổi được đưa về Quangia. Lão nhân thường nói từ nhỏ đến lớn, so với Đạica Quan Chi Phương hay tư lợi, Tam ca Quan Chi Khẩu hay kích độnglàm bậy, Nhị ca là người hiền lành. Thật là người tốt.

Khi hắn còn bé, luônlàm cho người lớn yên tâm, việc học cũng rất xuất sắc, rất nổi tiếng trongnhững người cùng tuổi ở Quan gia.

Nhưng vào một mùa đôngnhiều năm trước, cô nửa đêm khát nước, lấy lytới phòng khách rót nước uống. Khiđi ngang qua thư phòng, cửa chưa hoàn toàn đónglại, trong lúc vô tình cô nghe được cha mẹ ở bên trong đangtranh luận, nói về một người phụ nữ bịbệnh nặng. Cô nghe cái hiểu cái không, rất lâu sau mới hiểu được,hóa Nhị ca không phải do mẹ cô sinh ra, khó trách cô tổng cảm thấy mẹ rấtlạnh nhạt với Nhị ca, lạnh nhạt đến mức làm Nhị ca côkhông hề tồn tại.

Không biết có phải là do cô hay suynghĩ hay không, năm Nhị ca mười sáu tuổi độtnhiên chuyển trường đi nước ngoài học. Sáunăm sau trở về, cô cảm thấy hắn đã thay đổi,nhưng thay đổi chỗ nào? Cô lạikhông nói ra được.

Hắn không làm nũng trước mặt người lớn như trước, ravẻ thông minh, chỉ yên lặng làm việc của mình, khônggây bấtcứ phiền phức gì cho người khác. Nhưng đồngthời hắn cũng càng ngày càng trầm tĩnh, không biết là cố ý thu lại sự sắc sảo,tài năng, hay là thật sự lực bất tòng tâm. Cũng không còn tham dự thi đấuvà tranh đoạt tình cảm giữa các anh em cùng tuổi, cuối cùng không còn đượcngười lớn chú ý đến nữa.

Hắn thích ứng với mọi tình cảnh, nước lên thì xây cầu,cũng hiểu được không cần cưỡngcầu. Cho dù bạn gái trước kết hôn cùng anh họ Chi Hà, hắn cũng chỉ là cười trừ,còn kính rượu chúc mừng cô dâu chú rể ở tiệc cưới.

Việc đính hôn với Niên Nhược Nhược xuất thân nôngthôn, xem như qua nhiều năm như vậy, Nhị ca cũng làm được một việc khiến ngườikhác chú ý tới!

Quan Chi Quất trừng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh ănbánh mì Niên Nhược Nhược, nghĩ mà tức giận, nha đầuchết tiệt này có gì tốt? Không phải ỷ vào vài phần nhan sắc sao? Nhưng Nhị camình thanh tâm quả dục như thế chẳng lẽ lại bị tình dục làm cho mù quáng sao?

Đương nhiên là không phải! Cho nên chắc chắn là NiênNhược Nhược kia dụ dỗ câu dẫn thần trí Nhị ca! Cô khẽ cắn răng, âm thầm nghĩ nhất địnhphải đem bộ mặt thật của con hồ ly tinhkia cho mọi người thấy. Mà Nhị ca cô sớm muộn cũng sẽ lại tỉnh táo, sẽ thấy rõbộ mặt thật của nha đầu chết tiệt kia, cuốicùng một cước đá nó ra khỏi cửa!

Bị Quan Chi Quất ra sức thổi phồng, Niên Nhược Nhược ởQuan gia có thể nói là “tiếng xấu đồn xa”, đồngthời cũng nghe được nhiều lời đồn đãi,chuyện vô căn cứ ở Quan gia thật lợi hại.

“Vậy nha đầukhông tim không phổi kia, thật sự là hồ ly tinh?”

“Đúng mà, Quan gia nuôi nấng nó, mà nó lại dám câu dẫnthiếu gia.”

“Theo tôi, nha đầukia thực thủđoạn, câu dẫn Nghiên thiếu gia tính tình yếu đuối,nếu đổi lại là Đườngthiếu gia, xem nó chết như nào!”

Sức mạnh của dư luận thật lớn!Miệng lưỡi thiên hạ thật cay độc, Niên Nhược Nhược ở Quan gia hoàn toàn trởthành mục tiêu cho người ta chỉ trích.

Thế nhưng những lời ratiếng vào không được giải thích rõ ràng càng làm cho sự việc rối lên, lại đánh đồngvới việc Quan Chi Nghiên đối xử với cô? Thiếu nữcó nỗi khổ khó nói từ từ thở dài, bất quá coi đó là gió thoảng qua tai mà thôi.

Một năm sau, Quan gia.

Bên trong phòng, ánh đènấm áp, thảm thật dày, một thiếu nữ mặc một bộđồ ngủmàu lam dài, đai áo đã nới lỏng,đang quỳ gốigiữa hai chân người đàn ông caolớn, dùng cái miệng nhỏ nhắnđể lấy lòng hắn.

Rõ ràng là thời tiết đầu đông,máy sưởi còn chưa bật, trên trán cô đã lấmtấm mồ hôi, hàng mi xinh đẹp đangnhắm lại, thật dài giống như cánh bướm đangche lại đôi mắt đẹp. Đôimôi như anh đào đangmở ra, vươn chiếc lưỡi thơm tho như conchim nhỏ, nhẹ nhàng liếm vật đàn ông đangsưng tấy.

Quan Chi Nghiên một thân áo ngủ bằng nhung tơ, rộngrãi thoải mái, cánh tay nửa chống trên giường, hai mắt nhắm chặt, trong lòngphát ra tiếng thở dài thỏa mãn, đang đắmchìm trong khoái cảm mất hồn.

Hắn cũng không gấp “ăn” con cá nhỏ này, mà chỉ chậmrãi hưởng thụ từng bộ phận của thân thể cô. Bàn tay nhỏ bé mềm mại, cái miệng đỏ bừng,bộ ngực no đủ, hai chân trắng mịnnhưtơ... Da thịt cô mềm mại, thân hình mỗi tấc đềulung linh, đều có thể khiến chohắn có những cảm giác khôn cùng.

Hắn rất kiên nhẫn dạy dỗ cô, nhưthế nàomới có thể làm cho bản thân thoải mái hơn.

Vốn là Niên Nhược Nhược có chết cũng không chịu làmviệc này, nhưng mà đóng cửa lại, cô làmsao có thể làđối thủ của hắn?

Cô giống như mộtcon bướm con mới phá kén chui ra,chưa thấy rõ màu sắc của rừng hoa, đã bịvướng vào mạng nhện thâm hiểm, không thể giãy dụa, không thể chạy trốn.

Phản kháng yếu ớt của cô ban đầukhông làm cho Quan Chi Nghiên giận dữ, mà chỉ trói côtrên giường, trong một đêm, lấy tay, lấymiệng, lấy thân thể khiêu khích, trêu chọc, đùabỡn cô...... Cho đến khi cô thút thít,cầu xin tha thứ.

Kinh nghiệm kia thật sự đángsợ! Hắn không có tiến vào thân thể của cô cũng khiến cô giống như đãchết một hồi, dường như từ trong địangục nóng nảy và trống rỗng bay lên thiên đườnghạnh phúc khó tin. Sau đó, lại tùy ý ném cô từthiên đường rơi cực nhanh xuống địangục......

Những cảm xúc xa lạ, kinh thiênđộng địacao trào kéo dài không dứt,timđập rộn lên, thân thể không tự chủđược run rẩy,mỗi tiếng rên rỉ dịu dàng kia không thể tin là xuất phát từ trong miệng mình,làm người ta mặt đỏ tớimang tai.

Mỗi khi nhớ lại việc trải qua mọi thứ ngày đó,cô liền không nhịn được run bắn lên. Hắnnói một chút cũng không sai, hắn có là biện pháp làm cho cô phải thỏa hiệp. Côsợ, vô cùng sợ, ngoại trừ khóc thút thít đápứng mỗi yêu cầu của hắn ra thì không còn cách nào khác.

Cô tình nguyện lấy lòng hắn, cũng không muốn lại giẫmlên vết xe đổ của bản thân, bị hắntrừng phạt.

Cho tới bây giờ, tuy rằng cô vẫn là xử nữ, nhưng nóitheo phương diện kỹ thuật, cô đã bị hắn cắn ngay mảnhvụn cũng không còn.

Đầu lưỡi linh hoạt, gắng gượng mà thuận theo dục vọngcủa người đàn ông. Đôi môi anh đàotận lực mở ra, ngậm thật sâu lấy vật cứng rắn của hắn. Nhưng miệng cô quá nhỏ,mà của hắn lại quá lớn, chỉ có thể ngậm lấyđỉnh, tinh tế liếmmút. Cô nghe được hô hấp dồn dập củangười đàn ông phía trước, tâm trạng bất an nay mới thấy tốt hơn.

Một giờ trước, bọn họ đi xevề nhà, ngay trước khi cô xuống xe, hắn đãtúm lấy cô, cho cô một cái hôn sâu nóng bỏng, làm ngay cả đầungón chân côđều cuộn tròn lên. Về sauhắn ái muội dừng lại bên môi cô, tràn ngập nhục dục cùng tình dục tuyên bố:“Đêm nay tiếp tục nhé.”

Giống như nghe đượcác ma triệu hồi, cột sống Niên Nhược Nhược bỗng thẳng đứng. Quan Chi Nghiên dụcvọng rất mãnh liệt, nhất là ở trước mặt cô, bộ mặt giả tạo trước kia sớm baylên chín tầng mây. Mọi thủ thuật trên giường đều cho cô biết, thay đổitừng phương pháp khi dễ cô. Đáng sợ là lực khốngchế của người đànông này cũng rất mạnh, khi cái miệng nhỏ của cô đềungậm đến mỏi nhừ, không còn cảm giác, bàntay cũng không còn khí lực, hắn mới bắn ra trong miệng cô.

Tinh dịch nồng nặc làm cô bị sặc, hai mắt đỏ lênnhư sắp nôn mửa. Tệ nhất là, mỗi khi hắn nhìn bộ dáng đángthương, bị ngược đãi của cô, dục vọngvừa phát tiết xong lại nhanh chóng thức dậy, cứng rắn, nóng như lửa.Hắn nhanh chóng đứng dậy hung hăng ômlấy cô thân thể trần trụi, đặt ở trên giường điêncuồng hôn môi.

Kỳ thực đànông Quan gia không thiếu loại phong lưu. Sau khi kết hôn còn ở bên ngoài ănvụng như Quan Chi Phương; Vang danh người gặp người thích, đánhcắp vô số trái tim của các cô gái Quan Dạ Kì; Cùng với người chưa cưới vợ nhưngtình nhân vô số trong miệng mọi người Quan Chi Đường,duy chỉ không có Quan Chi Nghiên.

Kể từ khi cô trở thành vị hôn thê của hắn, trừ phi hắnxuất ngoại, bọn họ mỗi đêm đềungủ chung. Cũng không thấy hắn gây scandal cùng minh tinh, ngôi sao xinh đẹpnào bên ngoài. Thật sự là làm cho mọi người muốn nhìn thấy kịch hay cũng đượcmở rộng tầm mắt.

Cho nên, Niên Nhược Nhược ở Quan gia lại thành truyềnkỳ “Ngự phu hữu thuật”, mọi người cũnghiểu mà không nói, loại Nghiên thiếu gia thích, so với hắn phải yếu đuốihơn, hơn nữa không có năng lực phản kháng.

Là như vậy sao? Có lẽ vậy,bởi vì Niên Nhược Nhược không biết ngoàiđiểm này ra, trên người mình còn có cáigì có thể làm cho Quan Chi Nghiên “trung thành” như thế.

Giống như đêmnay Quan Chi Nghiên sẽ không để chocô dễ chịu, vì cô “không trung thành”.

Cô nghi ngờ mình đã chọc giận hắn.

Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của cô, cô cho rằngsẽ giống như mọi năm, không có ainhớ tới, cũng không có ai tổ chức tiệc sinh nhật cho cô. Không ngờ anh Vũ Phong biếtsinh nhật cô, còn đặc biệt mua bánh sinhcho cô. Càng không ngờ tới chính là, hai ngày trước Quan Chi Nghiên đã điHongKong,nay lại xuất hiện thần không biết quỷ không hay ở cổng trường.

Thịnh tình của sư huynh, cô thật sự không thể từ chối, đànhphải thành tâm thành ý nói lời cảm ơn,cầm bánh ngọt vội vội vàng vàng chuồn đi,ai biết sư huynh Vũ Phong luôn đi theo phía sau cô,còn kiên nhẫn mời cô đi xem phim.

Hai người vừa ra đến cổng trường, chợt nghe thấy mộttiếng còi lanh lảnh vang lên ở phía phố đốidiện. Vừa thấy kia chiếc xe Porsche màu bạc quen thuộc, lúc ấy cô liềnngây người nhưphỗng.

Không kịp trở tay a!

Trên đường tới kháchsạn, ngồi ở trong xe, cô căn bản không dám nhìn sắc mặt người đànông bên cạnh, hộp bánh ga-tô được gói xinh đẹpkia đã bị hắn thuận tay ném vào thùng rácvenđường, “Tôi...... Tôi và anh ấy không......” Cô vội vàng giải thích, nhưngvừa mới nói một nửa, đã bị âm khí trong mắthắn làm cho sợ đến mứcngậm miệng.

Hắn không nói một lời, giống nhưbình thường đưa cô vàokhách sạn ăn bữa tối, sau đó đếnrạp chiếu phim, xem một bộ phim không biết tên là gì, rồi vềnhà.

Trong bãi đỗ xe,đằng trước là một người đàn ông cao ráo, mộtthiếu nữ chạy chậm theo ở phía sau, không ngừng co rúm lại. Ban đêmnhiệt độxuống thấp, có thể sánh bằng khôngkhí xung quanh người đàn ông này, làmcho người ta cảm thấy lạnh đến đáng sợ.

“A Nghiên...... Anh nghe tôi nóiđược không?” NiênNhược Nhược dường như sắp bị dọa chết, theosát bước chân người đàn ông, tay nhỏ békhông dám nắm lấy cánh tay của hắn, chỉ dám nhút nhát mà khẽ nắm ống tay áohắn, trộm nhìn hắn, gọi tên hắn, nghĩ về nhàtrước rồi sẽ giải thích rõ.

Người đàn ông đi đếntrước xe, dựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực, dường như địnhnghe nàng giải thích.

“Tôi...... Tôi không đồng ý đi chơi cùng sư huynh, anhkhông cần tức giận......” Tội nghiệp mà nhìn khuôn mặt thâm trầm, Niên NhượcNhược không khỏi cảm thấy từng đợt lo âu và hốt hoảngnảy lên trong lòng, liền nức nở khóc, vừa khóc vừa nghẹn ngào giải thích: “Tôicũng không biết hắn làm sao mà biết hôm nay là sinh nhật của tôi, ngay cả tôicũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình... Rất lâu rồi tôi không tổ chức sinhnhật... Việc sư huynh tặng bánh sinh nhật cho tôi...Hức hức... Tôi không nghĩ anhsẽ trở về......” Cô nói năng lộn xộn, cũng không biết Quan Chi Nghiên nghe cóhiểu hay không.

Hắn ở trước mặt cô, vẫn luôn luôn toát ra khí thế bứcngười. Dù cô không sợ hắn, nhưng vẫn e ngại hắn. Có đôikhi cô cảm thấy hắn đối xử với mình rấttốt, nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy hắnlàm mọi việc bất quá là muốn cho mọi người thấy cô là vật sở hữu của hắn, cũngkhông nhất định là xuất phát từ“thích” hoặc “yêu”, giống như Quan Chi Quất nuôi mộtcon vật nhỏ, cao hứng thì chơi đùa với nó, thấy phiền thì vứt nó qua một bên.

Cô là tiểu sủng vật của hắn. Ở trước mặt hắn, cô khôngtỏ ra yếu ớt thì cũng là yếu đuối, từng bước nhượngbộ, thẳng đến không có đườnglui.

Nhưng cho tới giờ cũng không giống hôm nay, một câucũng không nói, ánh mắt lại lạnh như băng,làm cho cô cảm thấy trong lòng cũng ớnlạnh.

Quan Chi Nghiên như vậy,thật sự làm cho cô rất sợ hãi.

Có lẽ là nước mắt nàng rơi có chút tác dụng, có lẽ làlời của nàng làm cho hắn mềm lòng. Niên Nhược Nhược nhìn sắc mặt Quan ChiNghiên có chút âm trầm, thì cũng vươn tay lau khuôn mặt nhỏ bé đầynước mắt của mình, càng khóc đến thương tâm.

“Đừng khóc.” Vẻ mặt người đànông không chăm chú nhìn cô, xem cô khóc thảm như vậy,ánh mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, rất giống một con mèo bị chủ nhân bỏrơi, có chút mềm lòng, lửa giận cũng vơi đihơn phân nửa.

Hắn ở HongKong ngày đêmbận rộn, xử lý xong xuôi toàn bộcông việc, trở về để tổ chức sinh nhật cho cô.

Tiểu nha đầu đángthương, số phận giống như một cây cỏ dạivenđường, mười bảy tuổi trôi qua, hẳn làđều không có quá một lần sinh nhật chânchính. Mấy năm trước, hắn cố ý muốn tổ chức cho cô, lại không có cớ, lại nghĩ đếncô cũng sẽ không nhận ý tốt của hắn. Nhưng mà bâygiờ, cô chính là hôn thê chính thức của hắn, trên người có dấu vết của hắn. Chodù cô muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ nghĩbiện pháp để chocô.

Ai ngờ lại nhìn thấy nàng cùng một nam sinh khác cùngnhau đi từ sân trường ra, trong tay còn có hộp bánh ngọt tinh xảo. Lửa giận vôhình dâng lên, cắn nuốt lấy hắn.

Làm sao có thể cảm thấy không cần phải gấp gáp đây?Làm sao có thể cho rằng chính mình còn có thời gian từ từ sẽ đến đây?Hắn sai lầm rồi.

Vào tuổi này, bông hoa nhỏ của hắn, bồ câu nhỏ củahắn, tiểu Niên của hắn, tiểu ngu ngốc của hắn đúnglà từ nụ hoa chậm rãi nở rộ thành bông hoa tuyệt đẹp.Cho dù là mình không phát hiện, cũng sẽ chập chờn, sinh động,đưatới nhiều ong bướm đáng ghét.

“Cô sai?” Hắn khởi binh vấn tội.

“Tôi sai rồi.” Cô vội vàng gật đầu,thừa nhận sai lầm.

“Sai chỗ nào?”

Niên Nhược Nhược chớp hai mắtđẫm lệ, vắt óc suy nghĩ,nhưng không nghĩ ra mình sai chỗ nào.

Cô không có lá gan hồnghạnh vượt tường, cũng không có dụng tâm đicâu dẫn sư huynh, càng không dự tính cùng sư huynh đixem phim... Nhưng những điều này ở trong mắtQuan Chi Nghiên đề không đượccoi là lý do chính đáng, huống chi ngườinày chưa bao giờ là người nói đạo lý.

Nghĩ đến đây,Niên Nhược Nhược quyết tâm, dũng cảm nói: “Tôi tất cảđều sai rồi.”

Nghe vậy, lửa giận trong lòng người đànông thiếu chút nữa bùng nổ, dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của tiểunha đầu, gật gật đầu:“Tốt lắm, nếu đã biết sai vậy có muốnsửa sai hay không?” Cô hấp cái mũi gật đầu.

“Bất quá sai nhất địnhphải sửa, nhưng mà......” Hắn cúi người xuống, ngửi hương thơm nhàn nhạt trênngười cô, giả dối dạy: “Nhất định phải ngoan, dù cóthật lòng với người khác, cũngđừng để tôibắt được.” Lời này thật không bình thườngchút, Niên Nhược Nhược ngây ngốc nhìn tuấn nhan trước mắt.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo vest màu lam, áo len caocổ bên trong màu xám tro nhạt, một cái quần nhung màuđen. Toàn thân trên dưới đềutoát ra vẻ quý tộc kiêu hãnh. Đột nhiên, cô cảm thấyngười đàn ông trước mặt thật làđẹp, khôngkịp nghĩ đến dụng ý trong lờinói của hắn, liền bất tri bất giác ngoan ngoãn gật đầu.

“Còn gật đầu?” Quả nhiên, ngườiđàn ông không có ý tốttrừng mắt với cô, hỏi: “Vậy là muốn vượt tường?”

Người này là kiểu gì thế? Cô lập tức lắc đầu.

“Tiểu ngu ngốc......” Quan Chi Nghiên buồn cười, cuốicùng hết giận. Hắn đưa tay vò loạn mái tócngắn của cô lên rồi mới ôm vào lòng, nắm lấy tay trái của cô đeo lên một chuỗivòng tay có hình bông hoa của Tiffany. (hãng Tiffany&Co.)

Niên Nhược Nhược vừa bị hắn làm cho hoảng sợ. Bây giờbị dáng vẻ dịu dàng hiếm thấy của hắn khiến cho thụ sủng nhược kinh, oan ứctrong lòngđều biến thành nước mắt, toàn bộ đềulau trên áo vest của hắn.

Hắn vẫn im lặng cười, không để ýchút nào. Có lẽ chỉ cần là cô, hắn chấp nhận vào sinh ra tử. Cho tới giờ hắnchưa từng tin vào tình cảm chẳng sợ từ nay hai bàn tay trắng, vạn kiếp bấtphục, hắn cũng cam chịu trầm luân, loại tình cảm này, nghe nói tên là tình yêu.

Người đàn ông tâm tư phứctạp, loại đơn thuần như NiênNhược Nhược lúc này chưa phát hiện một chút nào. Cô một lòng chờ mong hắn ngủmột giấc thật ngon, an toàn, bởi vậy càng ra sức thuận theo.

Hôm nay Quan Chi Nghiên không giống thường ngày đốiphó khó khăn. Sau khi tiết ra trong cái miệng nhỏ nhắn của cô một lần, liền ômcô đi vào phòng tắm, cùng cô tắm nướcấm, thơm ngào ngạt. Sau đó bọccô vào một chiếc khăn tắm lớn mềm mại, thoải mái đi đến giường.

Cô nửa tỉnh nửa mê, nằm trên chiếc giường ấm áp, dễchịu, lập tức mơ mơ màngmàng xoay người ngủ.

Lưỡi người đànông dịu dàng liếm dọc theo bả vai trắng tuyết tới sau gáy, ý xấu mà trêu chọc,mỗi cái hôn đều lưu lại một dấu màu đỏ nhạtnhư bông hoa nhỏ.

“Ha, buồn...... Không cần......” Côưm một tiếng, giọngnói mềm mại, ngọt ngào mang theo vẻ buồn ngủ. Âm cuối phát ra có vẻ ngây thơ,người đàn ông nghe được,nháy mắt bụng dưới liền căng cứng.

Hắn nằm nghiêng ở phía sau cô động tay động chân, bàntay vỗ về bầu ngực đẫy đà,vật cứng nóng rực lại nhẹ nhàng để ởmông xinh

Đôi môi nóng bỏng tham lam tiếp tục hôn vai cô, dọctheo đường cong bả vai, dần dần hướng đivòng quanh......Đến chỗ nào, đều lưu lại dấu hôn.

“Không được ngủ.” Thanh âmtrầm thấp, gợi cảm như thế, hơi thở ở bên tai đốtnóng như thế. Hắn ngậm lấy vànhtai mềm mại, xinh xắn, bá đạo ra lệnh.

“Ưm......” Niên Nhược Nhược đangbuồn ngủ, lời nói không rõ. Bàn tay trắng nõn theo bản năng túm bàn tayđang xoabóp ngực mình, không rõ vì sao hắn không cho mình ngủ.

Mùi nam tính dương cương tràn bao phủ cô, bàn tay tophảng phất mang điện như cónhư không.

Thân thể của cô ở dưới tay hắn bị biến thành một đóahoa hồng nhạt, làn da màu tuyết trắng bị nhiễm thàng từng mảng màu hồng, nở rộ. Tay củahắnđang ở nơi cấm địa tư mậtmềm mại của cô cố ý nhào nặn chuẩn bị.

“A...... Không cần......” Cô đẩycánh tay đang làm bậy của hắn.

“Nhược Nhược...... Bảo bối......” Giọng nói từ tính,nỉ non tên cô, dễ dàng chế ngự tay nhỏ bé đangphá rối của cô. Quan Chi Nghiên lật ngửa cô ra, đặt ởdưới thân, cử động thân tiến vào thânthể của cô, thật chậm tiến vào mật huyệt ấm áp, xiết chặt làm người ta phátcuồng...

“Ôi...... Đauquá......” Niên Nhược Nhược bị đau làm cho tỉnh ngủ,nhíu mày, cảm giác bị xé rách, đau đớngiữa hai chân làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt trắng bệch, đangmuốn hô đau, cái miệng nhỏ nhắnlại bị hắn hôn sâu, lưỡi cũng bị quấn lấy, ngay cả hô hấp cũng có chút khókhăn.

Cô mồ hôi nhễ nhại mở mắt ra, đậpvào mắt là mình hoàn toàn trần trụi cùng người đànông kia ở một chỗ.

“Chịu một chút được không?” Hắn buông tha đôi môi bịhôn đỏ bừng,nhìn thẳng cặp mắt còn mang nghi hoặc, thấp giọng ôn nhu nói, đồngthời nângđùi cô lên, thong thả mà lại kiên quyết xâm chiếm!

Đang lúc ngây người, đau đớn từ mật huyệt mềm mại sovới lúc nãy còn dữ dội hơn, “nữ tính” tràn ra, kích thích toàn bộ dây thần kinhtrên thân thể Niên Nhược Nhược.

“A!” Cô mở to mắt, trong đôimắtđẹp đều là nước mắt thốngkhổ, đauđớn khó có thể tưởng tượng làmthân mình bé bỏng căng thẳng, cong lại nhưmột cây cung, lửa nóng của hắn to lớngiống như một thanh dao sắc, đangmột tấc một tấc thâm nhập vào thân thể của cô. Tuy rằng thong thả lại khôngchút do dự.

“Không cần...... Đauquá......” Nước mắt trong suốt thuận theo khóe mắt chảy xuống, cô hít thở, ngóntay nắm chặt hai cánh tay của hắn, xót thương cầu xin.

Trước đây, hắn vẫn thường hôn khắp người cô, sau đó đem đitắm nước lạnh. Cô không phải không biết gì, ròng rã thời gian một năm nhẫn nạicủa hắn, trong mắt cô đều thấy, kinh hãi runsợđoán hắn đại khái là muốn chờ côsau khi tròn mười tám tuổi sẽ ăn cô luôn. Nhưng làthế nào cũng không nghĩ tới,một ngày thế này nhưng lại đếntrước thời hạn mà không hề báo trước!

“Ngoan, đừnglộn xộn, một lúc sẽ ổn thôi.” Quan Chi Nghiên tóm lấy tay nhỏ bé của cô đặt ởtrên gối, mắt hiện lên lo lắng hiếm thấy. Một bàn tay to khác nâng cao thắtlưng của cô, dương cương rắn chắc cùng bụng mềm mại bằng phẳng của cô gắt gao,chặt chẽ không hề có khe hở cũng cho cônửađiểm lui.