Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 176



Chương 176:

 

Cô trọn mắt liếc Lâm Nhứ một cái, đứng đối diện anh làm động tác cắt cổ.

 

Như cảnh cáo anh nếu còn làm xằng làm bậy xem cô sẽ giết chết anh như thế nào.

 

Ai mà biết Lâm Nhứ ngược lại còn cười như được mùa, nhìn Tô Thính Ngôn: “Không ngờ Ngôn Ngôn còn biết làm động tác dễ thương như vậy.”

 

Dễ thương?

 

Quả nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

 

Chu Đỉnh chỉ cảm thấy hung dữ, lại thô lỗ, như thế nào mà lại biết thành dê thương rồi?

 

Đợi Lâm Nhứ đi rồi, Có Chân Chân kéo Tô Thính Ngôn lại.

 

“Ngôn Ngôn, A Nhứ không tệ, con…con xem xét suy nghĩ xem sao.”

 

“Mẹ, dừng, con biết mẹ đang nghĩ cái gì, nhưng trước mắt con chỉ muốn phát triển tốt bản thân mình, không nghĩ sẽ kết hôn.”

 

“Ngôn Ngôn…con có phải vì chuyện mẹ ly hôn, cho nên…”

 

Cô vội cười, nói: “Mẹ, chủ yếu là con không thích kiểu này, quá bá đạo, con chỉ thích kiểu hiền dịu dễ thương, kiểu tiểu thịt tươi.”

 

Tô Thính Ngôn nói xong, thấy dáng vẻ trầm tư của Cố Chân Chân, nhanh chân chuồn đi.

 

Tô Thính Ngôn thực sự rất bận, đối với việc yêu đương không có hứng thú dù chỉ một chút.

 

Sau khi Trường Linh mở cửa kinh doanh đã bắt đầu lên như diều gặp gió, đến nỗi dẫn đến tình trạng chen chúc xếp hàng để mua.

 

Tuy rằng là bệnh viện tư, giá cả đã không rẻ, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người.

 

Không bao lâu sau Lý Quốc Cường nói bọn họ đã chuẩn bị thêm một bệnh viện khác, có thể mở cửa kinh doanh bất cứ lúc nào.

 

Lý Quốc Cường trong thời điểm này không hề giấu diếm Tô Thính Ngôn bát cứ việc gì, bởi vì ông ta biết bệnh viện nổi tiếng như vậy là bởi vì số thuốc của Tô Thính Ngôn đã có tác dụng.

 

Các bác sĩ cũng được Trường Linh đào tạo chuyên nghiệp hơn nữa còn bởi vì mối quan hệ của Tô Thính Ngôn và viện nghiên cứu Vương Quyền, trực tiếp kêu người của Vương Quyền đến huấn luyện qua, thỉnh thoảng còn gửi các bác sĩ của viện nghiên cứu Vương Quyền đến thực tập.

 

Danh tiếng của bệnh viện càng ngày càng vang xa.

 

Xét thầy chuẩn bị mở bệnh viện thứ hai.

 

Lý Quốc Cường giao cho Tô Thính Ngôn đọt tiền thứ hai.

 

“Đây là phần của cô, Tô tiểu thư, nếu như cô có hứng thú chúng ta có thể mở bệnh viện trên khắp cả nước.”

 

Mặt khác Tô Thính Ngôn cũng có một phần thuốc của ông ta, một mặt là vật liệu thuốc đổi mới, mặt khác là thiết bị phẫu thuật, cô tất nhiên cũng hiểu.

 

Cô vẽ một bức tranh, sau khi đưa cho Lý Quốc Cường, Lý Quốc Cường đã kêu bọn họ nghiên cứu và sản xuất chúng.

 

Một mặt là cải thiện việc sử dụng thuốc, mặt khác là nâng cao chất lượng phẫu thuật.

 

Lý Quốc Cường không khỏi cảm thán Tô Thính Ngôn thực sự là thần!

 

Ông ta nhìn Tô Thính Ngôn: “Cô còn biết cái gì, cô nói cho tôi đi, từng chút từng chút nói cho tôi biết, thật là, lần nào cũng khiến cho tôi ngạc nhiên, nếu như bây giờ cô nói cho tôi biết cô còn biết cái gì nữa thì tôi sẽ không còn ngạc nhiên nữa.”

 

Tô Thính Ngôn thật sự vẫn còn cách khác.

 

Tô Thính Ngôn nói: “Dựa vào Trường Linh, tôi muốn làm ra một món dược thiện dùng trong bữa ăn.”

 

“Ăn uống? Lại còn là dược thiện, cái này không dễ làm đâu.”