Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 169



Chương 169:

 

Cố Chân Chân cũng không còn do dự, Tô Thính Ngôn nói đúng..

 

Không còn gì để nói nữa, Tô Thính Ngôn nói: “ Bây giờ, mẹ của con chú ý nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất, mẹ phải tự dưỡng trước, chúng ta xuất viện sớm một chút.”

 

Cố Chân Chân cần nằm viện thêm mấy ngày, Tô Thính Ngôn cảm thấy cô không cần phải về nhà họ Tô, Cố Chân Chân lâm bệnh, bọn họ đều cho rằng mẹ cô không thể qua khỏi, vì thế Lại Mỹ Lâm nghênh ngang vào nhà, chiếm lây nhà họ Tô. Tô Khuynh Tình cũng đã chuyển vào nhà họ Tô gia từ lâu.

 

Ở nhà họ Tô, dù có cho Tô Thính Ngôn tiền, Tô Thính Ngôn cũng sẽ không ở lại.

 

Mà ở chung cư tám mươi căn hộ…… còn có Lâm Nhứ ở: bên cạnh làm khó cô.

 

Cô cảm thấy đây không là nơi thích hợp để Cố Chân Chân sống, vì thế Tô Thính Ngôn quyết định mua một căn nhà để ở. Tô Thính Ngôn yêu cầu bên công ty bát động sản cho cô xem một căn biệt thự, nó không cần quá lớn, chỉ cần là một căn nhà mặt phố là được.

 

Bây giờ Tô Thính Ngôn không phải là không có tiền, cô cũng không cần đối xử khắt khe với chính mình.

 

Cô nhanh chóng cảm thấy hứng thú với một căn biệt thự, đó là một biệt thự mặt phố, giá bán 6000 vạn tệ, vay mượn thêm chút tiền nữa là đủ, 6000 vạn tệ để mua một biệt thự 300 mét vuông cũng không đắt, còn kèm theo một cái sân.

 

So với nhà họ Tô cũng không khác biệt lắm, Cố Chân Chân chắc chắn sẽ không so sánh điều kiện ở đây với nhà họ Tô.

 

Tô Thính Ngôn thế nào cũng được, chỉ mong Cố Chân Chân sẽ không hạ thấp chất lượng sống của bà ấy, cho nên mọi thứ trong nhà đều được chuẩn bị dựa theo nhà họ Tô.

 

Tô Thính Ngôn làm xong việc liền trở lại bệnh viện, cô thấy rất nhiều người vây quanh giường bệnh. Đây đều là họ hàng trong quá khứ của Cố Chân Chân.

 

Vừa thấy Tô Thính Ngôn trở lại, vài người tiến lên nói.

 

*Thính Ngôn, cháu đã trở lại sao, chúng ta đang nói về mẹ của cháu, mẹ cháu mệnh lớn, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn còn sống, hiện sức khỏe mẹ cháu còn đang tốt dần lên, chúng ta đều rất vui vẻ khi thấy mẹ cháu như vậy.”

 

Nói chuyện chính là chú của Tô Thính Ngôn, đại ca của Cố Chân Chân, Cố Minh Hàn. Tô Thính Ngôn nhìn bên cạnh còn có dì bé dì lớn đều ở đây.

 

Tô Thính Ngôn nghe xong cười nói: “Sao hôm nay nhiều người tới như vậy? Thời điểm mẹ tôi hôn mê trên giường bệnh sao tôi không thấy bóng dáng của máy người??”

 

Cố Minh Hàn lập tức đen mặt, nhìn Tô Thính Ngôn: “Tại sao chúng ta lại không tới? Chúng ta tới lúc mẹ cháu đang hôn mê, cháu thì không có ở đó, chỉ có y tá đang túc trực, cháu không biết cũng phải.”

 

“Chú có muốn đi xem camera giám sát của bệnh viện một chút không?” Tô Thính Ngôn mỉm cười: “Để đỡ phải khiến chú bảo tôi nói oan cho chú.”

 

‘Chá0……- ” Cố Minh Hàn nhìn Tô Thính Ngôn: “Đứa nhỏ này, sao cháu lại đối xử với người nhà giống như đối với kẻ địch thế hả? chú đây là chú của cháu, là người có vai về lớn hơn cháu.”

 

Cố Chân Chân nhìn một cái rồi yếu ớt ho khan.

 

Tô Thính Ngôn nói:“Mẹ, mẹ vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa được khỏe, mẹ cứ nằm xuống trước đi.”

 

Cố Chân Chân nói: “Ngôn Ngôn, mẹ không sao.”

 

Bà ấy nắm lấy tay Tô Thính Ngôn vỗ về trấn an, nhìn Tô Thính Ngôn, cũng không muốn chuyện bé xé ra to.

 

Biết mẹ mình là người hiền lành, Tô Thính Ngôn liền chuyển đề tài.

 

“Mẹ, con dọn dẹp xong xuôi nhà cửa rồi, xuất viện xong chúng ta chuyển đến nhà mới ở.”

 

Có Minh Hàn nghe xong không tin tưởng lắm, “Dọn đi đâu, đương nhiên là quay lại nhà họ Tô rồi, hai người dọn đi rồi, để hai đứa kia nghênh ngang chiếm nhà sao? Như này.

 

không phải giao nhà họ Tô cho người khác hay sao?”