Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Chương 48: Em Nhất Định Sẽ Yêu Anh



Edit: MeiTH

Beta: Mạc Y Phi

Đôi chân băng qua biển lớn, không dừng lại nhất định sẽ gặp được.

Mặc dù em là người tự to tự tại, nhưng em nhất định sẽ yêu anh.

—— “Em nhất định sẽ yêu anh” – Tạ Xuân Hoa

*

Chúc Thanh Thần và Tiết Định đều không phải người nhiều lời mà là kiểu nói trúng tim đen.

Ngược lại, Đồng Diễm Dương lại không như vậy, cô nói văn chương mình không tốt, Chúc Thanh Thần có thể khẳng định, thực sự đúng là khá tệ. Cũng vì vậy, có lẽ cô vĩnh viễn không hiểu được ý nghĩa của bốn chữ lời ít ý nhiều này, nên nói mãi cũng chỉ là nói miên man những điều không định nói.

Chẳng hạn muốn nói Chúc Thanh Thần hiểu chuyện và quan tâm, nói mãi lại biến thành Chúc Thanh Thần một quyền đánh Chúc Sơn Hải, một chân đá Tô Chính Khâm.

Chẳng hạn rõ ràng muốn khen ngợi cô bạn thân của mình anh dũng sáng suốt, dù thuở nhỏ thiếu thốn tình cảm nhưng cũng may đã gặp được Tiết Định, kết quả trở thành chuyện Chúc Thanh Thần một mình đánh nhau với bốn học sinh xấu, mặt không biến sắc tim không đập loạn, lại nói đến chuyện cô bơi trong chiếc áo tắm đứt dây an toàn, dù lộ bộ ngực nhỏ bé của mình vẫn rất bình tĩnh, vạch trần bạn thân của mình.

Chúc Thanh Thần đỡ trán.

"Thứ cậu uống là trà, đâu phải rượu, sao lại nói lắm điều linh tinh vậy?"

Tiết Định: "Chúng ta vừa quen đã thân, có thể bỏ qua khác biệt, từ bỏ người bạn này của cô, cùng tôi phát triển một tình bạn mới."

Đồng Diễm Hương liếc mắt, "Anh trai à, có thể đừng biến tình bạn thuần khiết giữa tôi với anh trở thành có gian tình được không? Người ngoài không biết lại nghĩ anh quyến rũ tôi đấy."

Tiết Định suýt phun trà ra ngoài, "... Đồng tiểu thư, cô cũng đừng hại tôi."

Tiết Định liếc mắt nhìn Chúc Thanh Thần , "Cô ấy uống nhiều, nói bậy thôi."

Đồng Diễm Dương ngạc nhiên hỏi: "Thứ tôi uống chẳng lẽ không phải trà?"

Tiết Định không chớp mắt, vừa trả lời vừa như nói với Chúc Thanh Thần: "Cái này là rượu trà."

Say trà.

Dù sao anh cũng là người làm công tác văn hóa, tài trí lại đều dùng để cãi nhau.

Chúc Thanh Thần buồn cười.

Một bên là bạn thân, một bên là người yêu.

Một bên nói lảm nhảm lại chọc cười người ta, một bên thu hồi sự lười biếng, nghiêm túc đối đãi.

Chúc Thanh Thần không nói nữa, ánh mắt chợt tràn ngập sự mềm mại.

Đời người ngắn ngủi, không bằng lấy trà làm bạn.

Tư vị này, thật khiến người khác mê đắm.
Loading...

*

Tình cờ, đang lúc nói chuyện phiếm, lại có khách không mời mà đến.

Nước trà trong chén còn lại một nửa thì người ở ngoài đập cửa rầm rầm.

Tiết Định ra mở cửa, thấy người đứng ở cửa mới nhớ ra Kiều Khải nói ba ngày sau sẽ tới.

Chỉ là ba ngày này trôi qua trong sự rối loạn nên anh đã quên toàn bộ.

Lúc này, Kiều Khải mang theo hành lý lớn nhỏ, mắt đeo kính râm, trông giống như đi nghỉ mát, còn mặc áo sơ mi hoa, đứng ở trước cửa.

Nếu đeo thêm dây chuyền vàng vào cổ, thật sự giống như nhân vật chui từ phim TVB (1) ra ngoài.

(1) TVB là một đài truyền hình thương mại tại Hồng Kông. TVB là một trong ba đài phát thanh truyền hình miễn phí qua sóng ở Hồng Kông, hai đài kia là RTHK và HKTVE. Hiện nay, TVB vẫn là một trong những đài phát sóng bằng tiếng Hoa lớn nhất trên thế giới.

Anh ta đẩy hết toàn bộ hành lý vào trong nhà.

"Mệt chết rồi mệt chết rồi, bảy bà cô tám bà dì bắt tôi đi xem mắt, may mà tôi chạy kịp, nhanh như chớp xách hành lý ra sân bay. Nếu không hôm nay tôi đã đánh mất trinh tiết, bị những người phụ nữ mạnh mẽ kia làm nhục rồi, không thể còn sạch sẽ thuần khiết đứng đây với cậu được nữa!"

Ý của Kiều Khải là, bây giờ Kiều Vũ không có ở đây, anh ta có thể đến ở nhà Tiết Định.

Không phải là vì tiết kiệm tiền thuê nhà và phí ăn ở, mục đích của anh ta chỉ có một: Tới chỗ Tiết Định ăn nhờ ở đậu.

Dù sao cũng là hai người đàn ông, mỗi ngày đều phải cùng nhau ra ngoài đưa tin, ở cùng một chỗ chỉ có thuận tiện chứ không bất tiện. Vì Tiết Định là lão đại, anh ta tự giác chiếm ghế sofa, không thể cướp giường của lão đại.

Thấy anh ta có hiểu chuyện không?

Nào biết lúc đẩy hành lý vào cửa, anh ta ngẩng đầu một cái, trợn tròn mắt.

Trong phòng khách có hai người phụ nữ đang ngồi.

Một người nhìn đã biết, chính là Chúc Thanh Thần hận không thể có tám cái chân để đuổi theo lão đại của anh ta đến trời nam đất bắc, còn người kia...

Kiều Khải tháo kính râm xuống, cẩn thận quan sát.

Có chút ý tứ.

Chúc Thanh Thần bỗng thấy Kiều Khải thì ho khan một tiếng, giả vờ bĩnh tĩnh lên tiếng chào.

Nhưng Đồng Diễm Dương lại nhớ lời Kiều Khải nói lúc ở cửa, nháy mắt đầy ẩn ý, "Anh không mất đi trinh tiết, còn là một bé trai thuần khiết, đáng tiếc đêm qua anh Tiết nhà anh đã không giữ được, nam nữ ở chung là có quan hệ sâu xa rồi."

Kiều Khải ngốc nghếch hỏi một câu: "Nam nữ sống chung thì có quan hệ sâu xa gì?"

Đồng Diễm Dương liếc mắt, "Tằng tịu với nhau."

Tiết Định: "..."

Chúc Thanh Thần: "..."

Kiều Khải quay đầu nhìn Tiết Định, "Cậu thực sự thất thân rồi à?"

Tiết Định: "Cậu xác định điều đầu tiên cậu quan tâm khi đến Israel là chuyện giường chiếu của tôi?"

Kiều Khải vỗ đùi, đau lòng nói, "Fuck, cậu đã thay đổi rồi! Lúc sau Tết vẫn còn lừa tôi nói muốn độc thân cả đời, tôi tin tưởng cậu nên mới gạt bỏ mọi loại xem mắt của bà cô bà dì, giữ vững lời thề son sắt là bảo vệ hòa bình thế giới, kết quả vừa tới đây đã thấy cậu và cô ấy gian dâm."

Chúc Thanh Thần đập mạnh chén trà lên bàn.

Cô ngẩng đầu, không nhanh không chậm hỏi lại: "Gian dâm?"

Cô danh chính ngôn thuận chiếm thân thể của Tiết Định, hai chữ kia thật sự quá khó nghe.

Kiều Khải bị cô uy hiếp, vô thức nghiêng đầu tìm kiếm sự bảo vệ của Tiết Định.

Nào ngờ Tiết Định cũng gật đầu, nhìn anh ta nói một câu: "Chú ý từ ngữ."

Kiều Khải: "..."

Thật sự muốn ngất đi.

Tiết Định nhìn hành lý đầy đất, hỏi: "Cậu mang những thứ này đến đây làm gì?"

"Kiều Vũ không ở đây, chủ nhiệm nói đây là kinh phí sinh hoạt cá nhân của tôi." Kiều Khải mặt không đỏ tim không loạn, nói khoác mà không biết ngượng mồm, "Tôi không thể làm gì khác gì khác hơn là trả phòng thuê, chạy tới đây ở chung với cậu."

Ánh mắt Chúc Thanh Thần đặt lên người Tiết Định.

Tiết Định ngầm hiểu, không chút khách khí từ chối, "Không được, tôi thích sống một mình, không thích có người ở bên cạnh ầm ĩ."

Kiều Khải không phải tên ngốc, đưa tay chỉ Chúc Thanh Thần, "Thôi đi, tôi ầm ĩ sao? Cô ấy ở đây thì không ầm ĩ?"

Chúc Thanh Thần chưa kịp phản bác đã nghe Tiết Định lạnh nhạt trả lời.

"Tiếng ầm ĩ của cô ấy giống như tiếng nhạc, tiếng ầm ĩ của cậu chỉ là tiếng ầm ĩ thôi."

Kiều Khải liếc mắt, "Nói láo! Đều là tiếng người, không chừng trình độ văn hóa của tôi còn cao hơn cô ấy, cậu dựa vào đâu mà phân biệt đối xử?"

Tiết Định: "Dựa vào việc tiếng ầm ĩ của cô ấy có thể khiến tôi hưng phấn, tiếng ầm ĩ của cậu chỉ khiến người ta vô sinh."

Kiều Khải: "..."

Chúc Thanh Thần: "..."

Đồng Diễm Dương: "... Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Đồng tiểu thư cười như điên.

Nhìn bộ dạng hai người họ nhất trí đồng lòng, thực sự rất đáng ghét, cô nhìn Kiều Khải cao hơn 1m80 to lớn lại giống như chú chó ngây ngốc đứng ở đó, rốt cuộccũng động lòng trắc ẩn.

Vỗ vỗ Kiều Khải, cô nói: "Quên đi, kệ bọn họ, anh đi theo tôi, tôi có chỗ ở cho anh."

Kiều Khải thắc mắc: "Cô ở gần đây à?"

Đồng Diễm Dương đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, "Ừ, ngay đối diện."

"Biết nấu cơm không?"

"Biết." Nấu mì cũng coi như biết nấu cơm rồi.

"Cô ở lại bao lâu?"

"Tùy tâm trạng, hài lòng thì vẫn ở tiếp thôi."

Kiều Khải suy tư hai giây, quay đầu nhìn đôi nam nữ xuân tình phơi phới, sau đó liếc mắt xách hành lý chuẩn bị rời đi.

"Nơi này không có chỗ cho tôi, sẽ có nơi khác!"

Chúc Thanh Thần ngước mắt đứng nhìn Đồng Diễm Dương cứ như vậy dẫn theo tên ngốc mới gặp chưa được mười phút, rời đi.

Cái này là bước vào hình thức ở chung hả?

Có phải quá nhanh rồi không?

Cô muốn đuổi theo.

Tuy Đồng Diễm Dương phóng khoáng lại thẳng thắn, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, Kiều Khải là chính nhân quân tử, lại cao hơn 1m80, nếu có ý đồ xấu, người thua thiệt nhất định là Đồng Diễm Dương.

Tiết Định kéo cô lại.

"Đi đâu?"

Chúc Thanh Thần chỉ chỉ ra ngoài cửa, "Em lo lắng cho hai người bọn họ."

"Lo lắng cho hai người họ?" Tiết Định khẽ cười.

Ánh mắt đặt trên cổ cô, những dấu vết tím đỏ thưa thớt trên đó, vì da cô trắng ngần nên lại càng bắt mắt.

"Không cần lo lắng hai người họ, không bằng lo cho bản thân em đi."

Anh cúi đầu hôn cô, không thể kìm lòng nổi.

Quả nhiên Chúc Thanh Thần không rảnh để ý tới đôi nam nữ kia nữa rồi.

... Bởi vì thân mình cô còn chưa lo xong.

*

Trước đây Tiết Định chưa từng thử sống như thế này.

Thì ra giữa ban ngày có thể không làm gì, chỉ cần lăn lộn trên giường với cô.

Nhưng mà nói thật, dường như... cũng không phải là không hề làm gì cả?

Anh thấy rõ nữ chiến sĩ của anh không phải luôn mạnh mẽ không sợ, ít nhất ở những khoảnh khắc mất khống chế, cô vẫn nhắm mắt cắn môi, kiềm chế để không điên cuồng, cho đến khi khó có thể khống chế, mới thốt lên vài tiếng rên rỉ đầy mờ ám.

Không thể kiềm chế...

Gần như tước vũ khí đầu hàng.

Khi đó, lông mi của cô không ngừng run rẩy, phảng phất nhẹ nhàng tựa cánh bướm.

Gò má ửng hồng, giống cánh hoa đào đầu tháng ba.

Cô đã không còn là nữ chiến sĩ, mà như trở thành búp bê yếu ớt.

Tiết Định muốn cô gọi tên anh.

Đúng là xấu xa.

Muốn cô xác định ở thời khắc này trong miệng đều là anh, trong thân thể cũng chỉ có anh.

Yêu đến tận cùng, cũng không biết là yêu đến mức nào.

Anh nhìn cô mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ say, cũng luyến tiếc chợp mắt, dường như nếu nhìn càng nhiều thì dư vị kia sẽ càng lâu một chút.

Nhưng khao khát thân thể cho tới bây giờ cũng chưa đủ.

Anh hiểu, loại cảm giác thỏa mãn thể xác này bắt nguồn từ nội tâm, là vì người phụ nữ ngủ say bên cạnh.

Tiết Định nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng xuống giường, đi tới bên cửa sổ.

Mò mẫm điếu thuốc, châm lửa, cúi đầu nhìn ngõ nhỏ.

Đôi vợ chồng luôn ngồi ở cửa, bà cụ hoặc là thái rau, hoặc là nói chuyện phiếm với hàng xóm nhà bên, ông cụ luôn im lặng đọc sách, thỉnh thoảng nói đôi lời với bà cụ. Đối với họ, năm tháng luôn trôi qua rất chậm, nhưng cũng rất bình yên.

Anh cúi đầu trầm tư, suy nghĩ đến những việc không có kết quả.

Cứ như vậy để cô cùng anh phiêu bạt tha hương nơi đất khách quê người, lần lượt nếm trải từng nguy hiểm, thoáng gặp tử thần, hay là từ nay không phiêu bạt, cùng cô trở về tổ quốc, yên ổn sống qua ngày?

Đã chấp nhận cô.

Rõ ràng biết mình không thể rời bỏ cô.

Về sau, chỉ sợ sẽ phải lựa chọn.

Tiết Định quay đầu nhìn người trên giường đang hô hấp đều đều, thỉnh thoảng thốt lên những tiếng kêu mềm mại, không nhịn được khẽ cười.

Vậy mà anh đã quên, nữ chiến sĩ của anh rất có chủ kiến, nếu như anh một mình quyết định việc này chỉ sợ cô sẽ không đồng ý. Hôm nay xem như đã có ràng buộc, có lẽ cũng nên học cách lắng nghe cảm xúc của người khác, cùng nhau đối mặt với gian khổ rồi.

Anh đứng trong ánh chiều tà, quay đầu nhìn cô ngủ say.

Tâm hồn như lơ lửng giữa không trung.

Nhẹ bỗng.