Cực Phẩm Thần Y

Chương 98





Chương 98

 

Những người ở bên trong bao gồm cả Lý Quốc Kiên đều nghe được câu xưng hô này, chẳng lẽ, Trần Gia Bảo và Tạ Hoàng Dương là anh em kết nghĩa?

 

Trong nháy mắt, vẻ đắc ý của Lý Quốc Kiên biến mất, trong lòng có một dự cảm không lành.

 

Nụ cười Hàn Đông Vy càng tươi rói, nói: “Không sai, bây giờ Trần Gia Bảo đang ở bên cạnh, tôi để anh ấy nghe điện thoại nhé.”

 

“Được được được.” Tạ Hoàng Dương kích động, nếu như Trần Gia Bảo thật sự trở thành cố vấn cho giám đốc, vậy thì chẳng khác nào ông với anh cùng chung một thuyền. Đối với nhà họ Tạ mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.

 

Trần Gia Bảo nghe điện thoại, nhàn nhạt nói: “Là tôi, Trần Gia Bảo đây, lời chị Vy nói đều là thật, tôi cảm thấy công ty cần được thay máu, cần xốc lại tinh thần làm việc tốt hơn, nhưng hình như là có vài người không nghe theo sự quản lý của tôi, tôi muốn đuổi việc toàn bộ bọn họ. Ông Tạ, ông có ý kiến gì không?

 

“Không có, không có. Cái gọi là không có lửa thì làm sao có khói, tôi cảm thấy ý tưởng của cậu rất tốt, có nhiều người hẳn đã nhúc nhích rồi, cậu yên tâm, bất kể là cậu quyết định như thế nào tôi cũng tuyệt đối tán thành.” Tạ Hoàng Dương vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nói. Đột nhiên cảm thấy mình nhấc giám đốc Hàn Đông Vy lên vị trí này thật là đúng đắn, không kìm được nỗi lòng vô cùng thoải mái của người già.

 

Tuyệt đối tán thành!

 

Mọi người đều nghe được cụm từ này, từng người từng người một đều trợn tròn mắt, cả người Lý Quốc Kiên bị sốc, vẻ mặt không thể tin nổi!

 

Sau khi cúp điện thoại, Trần Gia Bảo đảo mắt nhìn một vòng, những người bị anh đảo mắt đến, trong lòng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

 

Đùa cái gì vậy, ngay cả ông Tạ Hoàng Dương cũng nói tuyệt đối tán thành, vậy thì khác nào chơi một trò chơi. Trần Gia Bảo trực tiếp mang nhân viên ra làm trò đùa, con mẹ nó, những người khác ở Hòa Bình làm sao dám chơi lại nữa?

 

Lý Quốc Kiên ngu ngốc ơi, tự tìm chỗ chết còn mẹ nó kéo theo chúng tôi, sớm biết như thế đã ủng hộ Hàn Đông Vy.

 

Khỏi phải nói, trong lòng mọi người đều cảm thấy hối hận.

 

Ánh mắt Trần Gia Bảo nhìn về phía Lý Quốc Kiên, lạnh nhạt nói: “Bây giờ, ông định tự mình viết đơn từ chức hay để tôi trực tiếp ném ông ra ngoài?”

 

Trong nháy mắt, Lý Quốc Kiên dường như già đi mất mấy chục tuổi, lập tức mặt mũi tái mét, thở dài nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi già rồi, cũng thua rồi. Cậu yên tâm, lần này tôi viết đơn từ chức, chỉ mong cậu Trần không gây khó khăn cho bọn họ.”

 

Vốn dĩ Lý Quốc Kiên chỉ chống đối lại những người của Hàn Đông Vy.

 

Trần Gia Bảo lạnh nhạt nói: “Trần Gia Bảo tôi làm việc, luôn luôn nói được làm được, tôi nói để cho tất cả bọn họ từ chức, sao có thể nuốt lời được chứ? Không phải bọn họ ủng hộ ông sao? Vậy tôi tác thành cho bọn họ, ông đưa bọn họ cùng nhau rời khỏi đi.”

 

Lời vừa nói ra, những người ban đầu đứng ra phản đối, từng người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi muốn cầu xin được tha thứ, nhưng sau khi gặp phải ánh mắt sắc bén của Trần Gia Bảo, ai ai cũng đều xấu hổ cúi đầu xuống.

 

Lý Quốc Kiên há hốc mồm, đột nhiên mất hết ý chí, tự chế giễu nói: “Bỏ đi, bỏ đi. Bây giờ tôi tự lo cho bản thân mình còn khó, ở đâu ra còn có tư cách lo cho người khác?”

 

Ngay sau đó, ông ta im lặng cầm cốc nước của mình lên, như người mất hồn đi ra khỏi phòng họp.

 

Về phần những người tin cậy của ông ta, từng người từng người vẻ mặt đưa đám như cha chết mẹ chết đi theo ra ngoài.

 

Bên trong phòng họp, ngoại trừ Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy thì chỉ còn lại 4 người.

 

Lúc này, những người ở bên trong bao gồm cả Lê Thanh Vân, cả bốn người đều nhìn Trần Gia Bảo, tâm trạng vô cùng phức tạp, sợ Trần Gia Bảo không vui cũng đuổi việc luôn bọn họ.

 

Trần Gia Bảo trưng ra một nụ cười rạng rỡ, nói: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với mọi người đâu, sau này đãi ngộ tăng gấp đôi. Ngoài ra, công ty sẽ mau chóng bổ sung những chức vị còn trống. Trong khoảng thời gian này, phiền mọi người quan tâm nhiều một chút. Bây giờ tan họp thôi.”

 

Chuyện vừa đánh vừa xoa này, Trần Gia Bảo đương nhiên cũng biết.

 

Đám người Lê Thanh Vân như trút được gánh nặng, lần lượt đứng dậy rời đi, lúc này thái độ và lời nói với Hàn Đông Vy và Trần Gia Bảo cũng cung kính hơn rất nhiều.