Cực Phẩm Thần Y

Chương 178





Chương 178

 

Tần Văn Nguyệt vừa mừng vừa sợ, khẽ nói: “Chẳng trách tổng giám đốc Tạ sẽ bị anh Trần thu hút, chỉ nói về thực lực đánh golf thôi đã đủ để được xưng là số một thế giới, ngay cả vận động viên truyền kỳ Hổ Ngũ Tư cũng không phải là đối thủ của anh ta. Hừ hừ, Lạc Diệc Trần, anh còn cao ngạo, bây giờ mất mặt rồi chứ?”

 

Cô ta đắc ý nhìn về Lạc Diệc Trần, chỉ thấy sắc mặt Lạc Diệc Trần vô cùng khó coi, trong mắt còn có chấn động và hối hận, mà Tiểu Liên đứng bên cạnh anh ta đã sớm kinh ngạc tới mức há hốc mồm.

 

Tình cảnh này, trùng hợp bị Tạ Cẩm Tú đi thay quần áo xong xuống nhìn thấy.

 

“Trời ạ, Gia Bảo đánh golf lợi hại như vậy sao?” Cô dừng bước, khiếp sợ che miệng.

 

Đột nhiên, cô nhớ tới Trần Gia Bảo không chỉ biết y thuật, hơn nữa còn có thể luyện chế các loại thuốc thần kì, khả năng chơi cờ vượt qua cả anh cả của mình, vũ lực có thể thắng sĩ quan cấp cao là Tạ Cẩm Quân, bây giờ lại còn có thể chơi golf giỏi đến mức này.

 

“Gia Bảo, còn có chuyện gì mà anh không làm nổi không?” Tạ Cẩm Tú vừa khiếp sợ vừa tự hào hỏi.

 

Trần Gia Bảo cười nhìn Lạc Diệc Trần một cái, nói rằng: “Anh nói một gậy 340 triệu đúng không, hiện tại tôi đã thắng hai mươi bốn tỷ, nếu như anh không chịu thua, chúng ta vẫn có thể tiếp tục đấu.” Nói xong liền làm dáng chuẩn bị vung gậy.

 

Sắc mặt Lạc Diệc Trần trong nháy mắt tái nhợt, vẻ mặt đưa đám vội vã ngăn cản nói: “Chịu thua chịu thua, tôi chịu thua, anh dừng tay lại đi.”

 

Một gậy 340 triệu, dù có nhiều tiền thì cũng không thể chịu được để đấu với Trần Gia Bảo, mẹ nó, nếu biết mình gặp phải tên biến thái như này, có đánh chết anh ta cũng không dám đánh cược.

 

Lạc Diệc Trần hối hận sót ruột.

 

Trần Gia Bảo hài lòng cười nói: “Tổng cộng là hai tỷ bốn, Văn Nguyệt, đọc số tài khoản ngân hàng của cô cho anh ta.”

 

Tần Văn Nguyệt không nghĩ nhiều, nói số tài khoản ngân hàng của mình ra, lạc Diệc Trần chuyển khoản tại chỗ, trái tim đều đang chảy máu.

 

Tần Văn Nguyệt gật đầu với Trần Gia Bảo thể hiện đã nhận được tiền.

 

Sắc mặt Lạc Diệc Trần lúc trắng lúc xanh, nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, xoay người rời đi. Tiểu Liên đi ngay sau lưng Lạc Diệc Trần,

 

trong lòng cười khổ một tiếng, vốn còn muốn xem chuyện cười của Trần Gia Bảo, không ngờ lại bị Trần Gia Bảo đánh tới mức sưng cả mặt.

 

Đây mới gọi là thực lực chân chính!

 

Tiểu Liên quay đầu lại, tràn ngập tò mò nhìn Trần Gia Bảo một cái, sau đó xoay người rời đi.

 

“Gia Bảo, không ngờ anh chơi golf lợi hại như vậy, thực sự là thâm tàng bất lậu.” Đột nhiên, Tạ Cẩm Tú cười vỗ tay đi tới.

 

Cô trang điểm thêm một lượt nữa, tóc buộc đuôi ngựa, thay đổi một bộ đồ công sở già dặn bằng bộ đồ thể thao màu trắng.

 

Trong mắt Trần Gia Bảo lé lên sự kinh diễm, cười nói: “Thứ mà tôi biết còn nhiều lắm đấy, chỉ có điều các cô không biết mà thôi.”

 

Sau khi Tạ Cẩm Tú đi tới, Tần Văn Nguyệt liền vội vàng chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Tạ.”

 

Tạ Cẩm Tú gật đầu với cô ta, cười khẽ với Trần Gia Bảo: “Nói anh lợi hại, đúng là không sai. Chúc mừng anh có thể dễ dàng kiếm được hai tỷ bốn, so với tổng giám đốc như em thì kiếm tiền còn nhanh hơn, khâm phục khâm phục.”

 

“Tất nhiên rồi.” Trần Gia Bảo đắc ý nhíu mày, đột nhiên nói: “Đúng rồi, văn phòng cô tuy rằng bố trí rất trang nhã, thế nhưng không có một điểm sinh khí, có vẻ quá thanh lãnh, Văn Nguyệt, hai tỷ bốn này ở trong thẻ của cô, lấy ra hai tỷ, sau đó mỗi ngày mua một đóa hoa tươi, đặt ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tạ, lúc nào không đủ tiền thì cô lại nói với tôi, còn lại thì cho cô coi như làm phí khổ cực của cô.”

 

Trong mắt Tạ Cẩm Tú hiện lên loại cảm xúc không tên, vừa cảm động vừa vui mừng, nói: “Gia Bảo, anh muốn ngày nào cũng tặng hoa cho em?”

 

“Sao thế, cô không thích? Cũng đúng, thời này làm gì có ai thích hoa nữa.” Trần Gia Bảo “thương tâm” nói.

 

“Ai nói em không thích.” Tạ Cẩm Tú vội hét lên, đột nhiên nhìn thấy nét cười trong mắt Trần Gia Bảo, thẹn quá hóa giận nói: “Giỏi, anh còn dám cười em, hừ, xem như nể mặt anh lấy lòng em, bổn cô nương sẽ tha thứ cho anh, nếu có lần sau nữa, hừ hừ.”

 

“Anh Trần, số tiền đó có phải quá nhiều không?” Tần Văn Nguyệt vừa mừng vừa sợ, lương một năm của cô ta tổng cộng mới có 600 triệu, 340 triệu này đã tương đương với nửa năm tiền lương của cô ta.

 

Tạ Cẩm Tú đắc ý trong lòng bởi sự tỉ mỉ và lãng mạn ngọt ngào của Trần Gia Bảo, hào phóng phất tay nói: “Chỉ có 340 triệu mà thôi, anh ấy cho cô thì cô cứ cầm đi, dù sao tiền của anh ấy cũng lên như gió.”

 

Tần Văn Nguyệt thở phù một tiếng nở nụ cười, mơ ước có một người bạn trai tri kỉ lãng mạn như Tạ Cẩm Tú, đột nhiên nhớ ra vấn đề chính liền mở miệng hỏi: “Anh Trần, vậy tôi nên mua hoa gì mới phù hợp?”

 

Trần Gia Bảo trở lên trầm tĩnh, từ nhỏ anh sống trên núi, xưa nay chưa từng tặng hoa cho cô gái nào nên không có kinh nghiệm gì.