Cực Phẩm Ở Rể

Chương 139





Chương 139:

 

*Hỗn hào! Đó là bố của con, con làm sao có thể nói như: vậy với anh ấy! Diệp Thượng Kiệt mặt lạnh, tức giận nói.

 

“Bố? Loại người đó cũng đáng được gọi là bó?”

 

Lông mày Diệp Thanh My lạnh băng, trong lòng tức giận nói: “Ông ta có khi nào làm tròn bổn phận nuôi tôi một ngày không? Khi tôi ở nhà Diệp gia, ông ta cả ngày cả đêm chưa từng trở về nhà, sao có thể từng quan tâm đến tôi một câu? Sau khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, ông ta có bao giờ đến gặp tôi không? Loại người này cũng đáng gọi là bố?”

 

“Ai ya, Thanh My, sao nhóc con lại thù hận như vậy.”

 

Khi Diệp Thượng Kiệt nghe thấy lời này, hắn biết rằng mình đã sai, thái độ của hắn thay đổi ngay lập tức, giải thích nói: “Bố của con có nỗi khổ riêng của mình, đợi khi gặp mặt, ông ấy sẽ giải thích cho con.”

 

“Giải thích? Không cần đâu, nếu muốn giải thích, ông ta nên đi chết càng sớm càng tốt. Đến dưới Cửu Tuyền giải thích cho mẹ tôi.” Diệp Thanh My chế nhạo, sau đó xoay người bước xuống lầu.

 

Cô không biết Diệp Thượng Kiệt đến đây làm gì, nhưng cho dù hắn ta muốn làm gì thì cũng không liên quan gì đến cô.

 

Diệp Thượng Kiệt thấy Diệp Thanh My đi rồi, lập tức lo lắng, vội vàng đuồi theo.

 

“Thanh My, Thanh My, đừng lo lắng, nghe chú nói, nhà họ Diệp quả thực có lỗi với mẹ con con, chúng tôi cũng rất hỗ thẹn cho nên chú mới đến tìm con.”

 

Khi Diệp Thanh Mạt nghe nói hắn ta nói đi tìm chính mình, cô không khỏi có chút kinh ngạc, lúc đầu còn tưởng rằng cô gặp được Diệp Thượng Kiệt chỉ là ngẫu nhiên.

 

“Ông đang tìm tôi? Diệp Thanh My lạnh lùng liếc hắn một cái, có vẻ có chút hoài nghỉ.

 

“Đúng vậy, chú tìm con.”

 

Diệp Thượng Kiệt cười ha hả nói: “Chú đến đây để thay Diệp gia bồi thường con, này, trong thẻ này có một triệu, con cằm trước đi.”

 

Diệp Thanh My liếc nhìn thẻ ngân hàng trong tay Diệp Thượng Kiệt, cười mỉa mai mà nói: “Nhà họ Diệp từ khi nào trở nên hào phóng như vậy? Một triệu, quả thật là một số tiền rất lớn. Một triệu có thể mua được những năm tháng đau khổ của mẹ con tôi sao? Không biết nhà họ Diệp các người nghĩ mẹ chúng tôi rẻ tiền hay là bản chất các người vốn dĩ rẻ tiền.”

 

“Con, con sao có thể nói như thế, đứa trẻ này…” Diệp Thượng Kiệt cau mày bất mãn nói, nhưng trong lòng không như ngoài lời nói.

 

Thật ra, hắn trước khi tới đã nghĩ tới Diệp Thanh My sẽ khó đối phó, không nghĩ tới lại khó đến như vậy.

 

Con ngươi hắn đảo một vòng, rồi giả vờ buồn bã thở dài, đánh ra một lá bài cảm tình và thì thầm: “Thực ra, gần đây ông nội đặc biệt nhớ con, luôn tự trách mình vì những gì đã làm năm đó, cho nên mới phái người đi tìm con, bây giờ mẹ con đã mắt, ông muốn con lần nữa trở về Diệp gia, vì ông rất nhớ con nên ông đã đổ bệnh, haiz, gây nghiệp.

 

mà…”

 

Hắn cảm động muốn khóc vì những gì hắn nói, ai biết được Diệp Thanh My lại giễu cợt cười một tiếng, như thể cô đã nghe thấy chuyện khôi hài nhất trên đời, nhìn Diệp Thượng Kiệt với vẻ mỉa mai nói: “Ông lừa gạt đứa trẻ ba tuổi thì được, nhưng mà ngày tôi đi, tôi đã hơn ba tuổi, tôi biết ông ấy đối xử với mẹ tôi như thế nào và ông ấy đối xử với tôi như thế nào, một người không có nhân tính, ông ta lại nói ông ta nhớ tôi?”

 

Từ lúc Diệp Thanh My rời khỏi nhà họ Diệp đã bảy tám tuổi, là một cô gái trưởng thành sớm, hiểu chuyện hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, tự nhiên cũng nhớ rất nhiều chuyện, cô mãi mãi không bao giờ quên được ông nội đuổi họ ra khỏi nhà, khuôn mặt dữ tợn đó đã chỉ thẳng mẹ cô mắng “lẳng lo”.

 

Đó là khuôn mặt đáng sợ và kinh tởm nhất mà cô từng thấy trên đời.

 

“Thanh My à, chú thật sự không có nói dối con, con không tin thì hỏi Lão Mãn đi, ông nội con thật sự nhớ con đến bệnh kìa.” Diệp Thượng Kiệt vội vàng nháy mắt với Lão Mãn.

 

Lão Mãn lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, đại tiểu thư, lão gia thật sự bệnh rất nặng. Gần đây đều lầm bầm nói muốn gặp cô.”

 

“Được rồi, đừng bịa nữa, nói đi, các người tới tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Diệp Thanh My lạnh lùng ngắt lời, hai người đang nói chuyện động trời, cô cũng không tin lão già Diệp gia lại nhớ mình.

 

“Không còn chuyện gì khác, chú chỉ muốn đưa con về nhà họ Diệp để con có thể gặp ông nội lần cuối.”

 

Diệp Thượng Kiệt thở dài khi nói, hốc mắt đỏ bừng, hắn ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của chính mình.

 

“Đương nhiên, nếu con có thể đưa vị Hà thần y, Hà Gia Vinh của trường con cùng đến, thì lại càng tốt.”

 

Hắn lại bổ sung thêm một câu, cuối cùng cũng giải thích ý định của mình khi đến đây.

 

Mặc dù công việc kinh doanh của Diệp gia không nhỏ, nhưng nó chỉ giới hạn ở Danh Đô, họ chỉ có hai đối tác hợp tác ở Thanh Hải, mà Diệp Thượng Kiệt đã nghe ngóng qua, bọn họ đều không quen biết Hà Gia Vinh.

 

Bởi vì nhà họ Diệp và nhà họ Lôi luôn có quan hệ không tốt nên không có cách nào hỏi thẳng nhà họ Lôi.

 

Cuối cùng, sau nhiều lần dò hỏi, mới phát hiện ra rằng Hà Gia Vinh đang giảng dạy tại Đại học Y học cổ truyền Thanh Hải và Diệp Thanh My cũng đang làm việc tại Đại học Y học cổ truyền, hơn nữa cả hai có mối quan hệ cá nhân tốt, vì vậy hắn ta liền đến tìm Thanh My, muốn cô giúp thuyết phục Hà Gia Vinh đến Danh Đô chữa bệnh cho bố hắn.

 

Với sự thông minh của Diệp Thanh My, làm sao không hiểu hắn nói cái gì, cô cười lạnh nói: “Ò, hóa ra là ông tới đây để mời Cố Gia Vinh à, xem ra lão già Diệp gia đã không còn sống máy ngày nữa rồi.”

 

Cô từ trước tới nay luôn đối xử rộng lượng với mọi người, chưa bao giờ có lời nói xấu nào làm tổn thương người khác, nhưng đối với tên cặn bã bát nhân của nhà họ Diệp, cô cảm thây dù có dùng lời lẽ ác độc như thê nào cũng không quá đáng.

 

“Con… con sao lại nói như thế! Con là đại nghịch bất đạo!

 

Con sẽ bị trời đánh.” Diệp Thượng Kiệt tức giận nói.

 

“Đúng vậy, tôi đại nghịch bắt đạo đấy! Ông trời có mắt, có đánh cũng đánh nhà họ Diệp các người.”

 

Diệp Thanh My lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó lại mặc kệ hắn quay người rời đi.

 

“Thanh My, Thanh My, con nghe chú ba nói, chú ba từ nhỏ đã đối với con rất cũng được… không tệ… đúng vậy, ít nhất cũng không tệ với con chứ?” Diệp Thượng Kiệt vội vàng đuổi theo.

 

*Ông còn đi theo tôi, tôi la lên đấy!” Diệp Thanh My liếc hắn một cái, lớn tiếng nói: “Bớ người ta, có người dê xồm!”