Cực Phẩm Hồ Ly

Chương 17: Hồ ly không xấu



Hồi ấy Tư Dạ Đam về nước dưới sức ép kế thừa sản nghiệp của gia tộc. Anh theo tiền bối tới Tầm Phương để mở rộng quan hệ và tìm kiếm cơ hội.

Lần đầu tiên đã gặp Nghê Hồ Ly.

Chú anh là người cầm tay cô suốt hai tiếng.

Tư Dạ Đam vốn không hứng thú với kiểu uống rượu và người đẹp ở cạnh. Anh cũng biết chú mình phong lưu, nên cầm tay một cô gái trẻ là điều rất bình thường.

Khi đã uống vài ly, anh mới để ý, cô gái kia rất yên lặng và ngoan ngoãn, thậm chí nhút nhát chứ không chủ động và cười như vài cô gái khác trong phòng.

Trong sự mơ màng hơi say, anh thấy Nghê Hồ Ly hai mắt đỏ lên, có một làn nước mà chợp mắt nhẹ nhàng cũng khẽ xao động trực chờ rơi xuống bất cứ khi nào.

Thi thoảng còn cắn môi, có vẻ rất không cam tâm và ấm ức.

Anh khẽ cười buồn, làm nghề này rồi thì nội tâm phải cứng rắn mềm mỏng linh hoạt chứ. Nhìn là thấy non nớt.
Vài ngày sau, Tư Dạ Đam lại tới Tầm Phương. Lần này anh tới một mình. Cơ bản là áp lực kế nhiệm mà mới về nước cũng không biết nhiều nơi để đi.

Ở Tầm Phương không khí trong trẻo yên tĩnh, phòng riêng không ai làm phiền rất thích hợp tự giải sầu.

Tình cờ, Nghê Hồ Ly được phân công bê rượu vào phòng anh.

Cô quỳ trên tấm nệm nhỏ, khẽ khàng rót rượu sake, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng rượu rơi vào chén. Nghê Hồ Ly còn không dám thở mạnh.

Thấy vị khách có vẻ thâm trầm, cô nhỏ nhẹ lễ phép:

- Nếu quý khách cần riêng tư, tôi xin phép lui xuống ạ.

Tư Dạ Đam khi nãy nhìn tay cô rót rượu đã lập tức chú ý. Bởi hiếm có đôi tay nào đẹp như vậy.

Đôi tay ấy lẽ ra nên là một cô tiểu thư sống trong nhung lụa hơn là một người rót rượu.

- Cứ ở đây đi.

Hồ Ly phân vân rồi thận trọng lên tiếng.
- Tôi có thể hát và đàn, nếu...

- Không cần, cô chỉ cần ngồi yên bên cạnh.

Hồ Ly hơi ngạc nhiên, khách trẻ tới một mình đã ít, lại chỉ cần cô ngồi mà không làm gì thì nay mới thấy.

Hầu hết các vị khách tới đây đều tận dụng mua vui, bỏ ra nhiều tiền như vậy mà chỉ uống vài chén rượu thì quả thực lãng phí. Sao không uống rượu chỗ khác hoặc ra quán rượu khác nhỉ.

Hồ Ly khẽ gật đầu, cô vẫn được lợi, không cần phải hò hát gảy đàn, chỉ cần ngồi mà vẫn có lương.

Trước khi Tư Dạ Đam rời phòng đi về, còn để một xấp tiền dưới khay rượu.

Cô nhìn thì hốt hoảng, quá nhiều.

- Quý khách, tiền này...

- Của cô, vì đã làm tốt.

Hồ Ly đứng ở cửa cúi đầu cảm ơn, rồi nhìn bóng lưng toát vẻ phiền muộn xa dần.

Từ đó trở đi, Hồ Ly là người duy nhất ở Tầm Phương tiếp vị khách họ Tư Dạ này. Mà mỗi lần như vậy, cô chỉ cần ngồi yên cạnh anh và cuối buổi nhận tiền boa hậu hĩnh.
- Cô tên gì?

Tiếp khách lâu như vậy, anh chưa từng hỏi cô điều gì.

- Họ Nghê, tên Hồ Ly. Hồi vừa mang thai tôi, mẹ tôi mơ thấy một con hồ ly nhỏ nhảy vào lòng. Vì thế bà ấy chắc chắn tôi là con gái. Người ta hay nói hồ ly là xấu, nhưng mẹ tôi cho rằng hồ ly tượng trưng cho sự kiên trì, từ cáo tiến thành loài linh thiêng, có công mài sắt có ngày nên kim. Bố tôi thì thấy hồ ly là loài mạnh mẽ, nhanh nhẹn và mưu lược sắc sảo. Đó là ý nghĩa tên của tôi. Dù... tôi không thích lắm, đi học hay bị trêu.

Lần đầu Hồ Ly thấy vị khách cười.

Nụ cười đơn giản, không khách sáo hay hàm ý.

Tư Dạ Đam không phải tên cô đặc biệt mà cười, anh cười vì không ngờ cô nói nhiều như vậy.

Anh chỉ đơn thuần muốn biết tên cô gái lâu nay rót rượu bên mình. Còn cô thì giải thích ngọn ngành và nêu cả cảm nhận bản thân.