Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 101: Đồng hành



Dịch giả: luutinhtinh
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79

Lâm Vãn Vinh quay đầu ngựa, hướng về phía Tứ Đức và Tiêu Phong vung tay lên, đoàn người nhanh chóng tiến ra ngoài thành.

Uyển Doanh nhìn xe ngựa của Đại tiểu thư, nàng ta muốn gọi nhưng lại không dám, trên mặt rất ủy khuất. Lâm Vãn Vinh lúc vượt qua bên người nàng ta đột nhiên lại mỉm cười.

Uyển Doanh đã chịu "đau khổ" trên tay hắn, thấy hắn mỉm cười với mình liền tránh xa vài bước, cả kinh nói:

- Ngươi muốn gì?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Đi ngang qua, đi ngang qua thôi, mọi người đều thấy mà. Ngươi giật mình lo sợ như thế, không phải đã làm gì phạm tội chứ?

Uyển Doanh nói:

- Ta làm cái gì mà phạm tội chứ? Chẳng lẽ lại sợ ngươi sao?

Nàng vừa nói, vừa vội lui hai ba bước. Lâm Tam này rất nguy hiểm, chính mình mấy lần chịu thua trong tay hắn, nên cách xa hắn ra là hay nhất.

Lâm Vãn Vinh cười cười, hai mắt láo liên, đột nhiên nói:

- Quả không sai, ngươi mặc chế phục này rất hợp.

Uyển Doanh thấy hắn mỉm cười lộ ra một chiếc răng nanh trắng. Không hiểu sao trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác u ám, phảng phất như bản thân giống chú cừu nhỏ rơi vào miệng sói. Mấy lần nàng ta đã bị thua thiệt dưới tay hắn, trong lòng bất tri bất giác sinh ra loại cảm giác sợ hãi. Nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu yếu thế, vừa sợ vừa giận nói:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Lâm Vãn Vinh nhìn cái đồng phục "nữ cảnh sát" này, trên mặt mỉm cười:

- Không ngờ ngươi lại mang họ Đào, việc này càng ngày càng hấp dẫn, thật có kích thích a.

Uyển Doanh thấy ánh mắt hắn như muốn xuyên thấu mình, trong lòng càng sợ hãi. Đại tiểu thư ở xa liền la lớn:

- Lâm Tam, đi nhanh lên thôi.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

- Uyển Doanh tiểu thư, việc hôm nay thật có "ý tứ", lần sau chúng ta lại tương ngộ nữa nha.

Hắn nói xong thúc ngựa đi liền, Uyển Doanh cũng lui lại mấy bước. Việc hôm nay có lẽ khiến cả đời nàng cũng không thể quên được, lần sau không biết sẽ đến cái gì nữa.

Lâm Vãn Vinh giục ngựa chạy vài bước, bắt kịp đoàn người rồi từ từ ra khỏi thành. Đại tiểu thư giục xe ngựa đi càng lúc càng nhanh, Lâm Vãn Vinh đành quất thêm một roi nữa, thúc ngựa đuổi theo nàng.

Tiêu Phong đi bên cạnh Lâm Vãn Vinh nói:

- Lâm huynh, phương pháp đánh nhau vừa rồi là huynh học từ ai thế, ta thấy rất hiệu quả.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

- Không có học ai cả, không thầy cũng biết, đánh nhiều sẽ thuần thục.

Rèm ở xe ngựa lung lay mấy cái, chắc Tiêu Ngọc Nhược cũng nghe được lời hắn nói. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn xe ngựa, thầm nghĩ "Đại tiểu thư này tính tình biến hóa cũng quá nhanh đấy."

Đoàn người không nói chuyện, thúc ngựa phi nhanh về phía trước. Đi được hai, ba canh giờ thì đến giữa trưa. Đại tiểu thư cố tìm nhưng không thấy tiểu trấn nào để dừng lại ăn. Nhìn thấy một rừng cây phía xa, nàng liền ra lệnh nghỉ hơi trong rừng để ăn trưa rồi lại đi tiếp.

Một hơi đi ba canh giờ, Lâm Vãn Vinh cưỡi ngựa suốt cả người cũng khó chịu, nghe vậy liền nhanh chóng xoay người xuống ngựa.

Đại tiểu thư xuống xe, thấy Lâm Vãn Vinh cùng Tiêu Phong và Tứ Đức, ba người họ ngồi xa xa ở dưới tàng cây. Miệng nàng hừ một tiếng, cũng mang theo tiểu nha hoàn ngồi cách bọn họ một khoảng.

Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc Đại tiểu thư không thân thiện gì liền hỏi Tứ Đức:

- Đại tiểu thư giận ai thế?

Tứ Đức lắc lắc đầu đáp:

- Ta cũng không rõ lắm, vừa ra ngoài thành thì thấy Đại tiểu thư tựa hồ như mất vui, cũng không biết làm sao giờ lại như vậy?

Ngốc tử Tiêu Phong đột nhiên nói:

- Lâm huynh, e rằng Đại tiểu thư đang tức giận huynh đấy.

"Giận cái rắm ta ấy?" Lâm Vãn Vinh cảm thấy rất kỳ quái. Hôm nay mình đã cho nàng nhiều thể diện như thế. Nàng nói ngừng thì ta ngừng, làm sao lại giận chứ. Bất quá ngẫm lại, từ lúc ra khỏi thành tới giờ, tâm tình của Đại tiểu thư không tốt xem ra cũng có chút liên quan tới mình. Bình thường, gã mặc dù Tiêu Phong này đầu gỗ, nhưng đôi lúc phát biểu cũng đi vào vấn đề a.

Lâm Vãn Vinh trời sanh như không có da mặt, đứng dậy đi đến bên người Đại tiểu thư, cười nói:

- Đại tiểu thư, vài canh giờ đi quá nhanh, ngươi phải chú ý thân thể a. Ngươi là nữ hài tử, thân thể không so được với tráng đinh bọn ta.

Đại tiểu thư nghiêng đầu nói với nha hoàn:

- Tiểu Thúy, ngươi với Tiêu Phong, Tam Đức lên xe lấy thức ăn xuống, dùng lửa hâm nóng lại, trưa nay dùng bữa tại đây.

Nha đầu kia đi rồi, Đại tiểu thư vẫn nghiêng đầu về phía hắn, tựa nhìn mà lại không nhìn. Lâm Vãn Vinh xác nhận nàng thật sự giận mình, nha đầu này gần đây tính tình tựa hồ càng ngày càng cổ quái, không thể hiểu nổi.

- Đại tiểu thư , đến Hàng Châu còn vài trăm dặm đường nữa, ngươi không thể hoàn toàn không nói chuyện với ta.

Sự tình đã đến bước này, thử xem xem ai sẽ mặt dầy mở miệng nói trước nào. Hôm nay Đại tiểu thư đối với hắn cũng có chút "hảo ý" khiến Lâm Vãn Vinh hơi cảm động, hắn liền nghiêm mặt mở miệng nói.

Đại tiểu thư hừ một tiếng, Lâm Vãn Vinh tiếp tục nói:

- Nói lại nhé, ta muốn cảm ơn Đại tiểu thư giúp ta giải quyết đại phiền toái kia hôm nay. Uyển Doanh đó giống như một con ngựa hoang dã cường hãn, người bình thường không thể thuần phục nổi.

- Cảm tạ ta? Cảm tạ ta cái gì? Phiền toái đó là do ta giải quyết cho ngươi ư?

Đại tiểu thư nghiêm mặt lạnh lùng nói:

- Lạc tiểu thư cùng Tổng đốc đại nhân đã sớm giúp ngươi giải quyết, ngươi có cây lớn bao bọc, Tiêu gia ta cô nữ quả mẫu, giúp ngươi được gì chứ?

Lời Đại tiểu thư tuy có vài phần oán khí, nhưng nói cũng không sai. Trong lòng nàng biết, nếu hôm nay mình không ngăn trở thì Uyển Doanh kia không biết bị Lâm Tam hành hạ như thế nào.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Hôm qua ta đã bẩm báo với Đại tiểu thư, ta và Lạc Viễn, Lạc tiểu thư bọn họ là bằng hữu, việc này tự nhiên có thể giải quyết.

Đại tiểu thư hừ một tiếng, nói:

- Ngươi có chỗ dựa là công tử và tiểu thư của tổng đốc đại nhân thì có thể tùy tiện khinh bạc tiểu thư nhà người ta ư?

Khinh bạc? Ta muốn toát mồ hôi a. Con ngựa cái "non" kia ai đều có thể tùy tiện khinh bạc được ư? Huống chi lão tử đối với nàng ta căn bản không có hứng thú, Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:

- Đại tiểu thư, nha đầu kia muốn giết ta mà, ta bị buộc phải hoàn kích tự vệ. Nói tóm lại, vì nha đầu kia có hình dạng hung hăng như thế nên ta cũng bắt đầu coi thường trong lòng.

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Đó là tự vệ ư? Ngươi làm vậy đối với Uyển Doanh mà được ư? Phương pháp của ngươi thật quá đáng.

Quá đáng sao? Ta chỉ tóm lấy con bé đó ném cho dập mộng xuống đất thì có chỗ nào quá đáng chứ? Chẳng lẽ để tiểu nữu kia giết ta ngươi mới vui? Lão thiên ơi, không biết được đầu óc của cô tiểu thư này suy nghĩ cái gì nữa.

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng nói:

- Đại tiểu thư, tình hình hôm nay ngươi cũng thấy được, Uyển Doanh hoàn toàn bức người. Nếu không phải ta có bổn sự, sợ rằng hôm nay đã ăn không ít đau khổ. Nếu là người yếu đuối khác gặp nàng ta, sợ rằng sớm đã bị hại. Ta chỉ cho nàng ta vài điểm giáo huấn, tính ra cũng không có gì quá đáng.

- Ngươi cũng không cần phải dùng cái tư thế đó, thật xấu hổ, sợ rằng là ngươi cố ý chiếm tiện nghi người khác.

Đại tiểu thư sắc mặc đỏ bừng, bất ngờ biện hộ cho Uyển Doanh.

Hây a, ta giống như người tùy tiện chiếm tiện nghi người khác ư? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Đại tiểu thư, ngươi hoàn toàn không hiểu ta. Ta đâu có chiếm tiện nghi của nữ nhân, bất quá chỉ giới hạn trong đám nữ nhân mà ta thích thôi.

Đại tiểu thư trên mặt đỏ bừng, hừ nhẹ một tiếng nói:

- Ngươi thật là người không biết thẹn.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

- Ta nói thật mà thôi, lời thô nhưng ý không thô.

Nhìn mặt Đại tiểu thư đỏ ửng, Lâm Vãn Vinh nhẹ thở dài nói:

- Đại tiểu thư, kỳ thật ta rất bội phục ngươi. Ngẫm thấy ngươi một nữ tử trẻ tuổi, phải bôn ba lao lực cả ngày, thực không biết gặp bao nhiêu cay đắng. Một nử tử yếu đuối như ngươi có thể chống đỡ đến nay, điều này rất nhiều nam tử e cũng không bằng.

Đại tiểu thư cắn nhẹ đôi môi nói:

- Ngươi nói rằng ta muốn vậy ư? Tiêu gia từ trên xuống dưới mấy trăm miệng, nếu không có người đảm đương sợ rằng một ngày cũng không tồn tại nổi nữa.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Đại tiểu thư, áp lực của ngươi quá nặng, do cái gì cũng gánh trên lưng nên trong lòng sảnh sinh ra tâm lý ức chế.

- Cái gì trong lòng bị ức chế?

Đại tiểu thư hỏi.

- Ví dụ, nhiều lúc ngươi lo lắng Tiêu gia sinh ý thất bại, khó có thể ngủ được chẳng hạn, như thế tâm tình cũng bị ức chế.

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi như thế nào biết được?

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:

- Chuyện này dễ dàng biết được vì lo lắng của ngươi điều biểu hiện ở trên mặt. Kỳ thật, ngươi mất ngủ là biểu hiện của áp lực quá nặng, cho nên nhất định phải phát tiết tâm trạng của mình.

Tiêu Ngọc nhược ngạc nhiên nói:

- Phát tiết như thế nào?

Lâm Vãn Vinh nói:

- Cũng đơn giản thôi, nếu như ngươi cảm thấy mệt mỏi quá, đóng cửa phòng mình lại, treo lên hai bao cát, tận lực mà đánh, dùng sức thế nào, đánh thế nào, hung hăng chửi rủa, chửi bất kỳ cái gì khó nghe, dù sao chỉ có một mình cô thôi, giương oai như thế nào đều không ảnh hưởng gì cả.

"Ngươi thực chỉ biết giương oai." Đại tiểu thư cười mắng:

- Nếu muốn đánh người, ta liền đánh ngươi trước. Ngươi là người rất thích khi dễ người khác, ta đánh ngươi trăm quyền cũng không giải hết phiền được.

Lúc Đại tiểu thư cười, hai hàng lông mày như thư dãn nhẹ đi, má hồng, môi anh đào như hoa nở ngày xuân, quả thực rất hấp dẫn.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Đúng vậy, nên có bộ dạng thế này. Cười nhiều lên, tâm tình sáng sửa một chút, người cũng trở nên quyến rũ hơn.

- Ngươi chết đi!

Đại tiểu thư mắng, trên mặt một mảnh đỏ ửng, ẩn ẩn mang theo vài phần thẹn thùng.

Lâm Vãn Vinh thở dài, ngửa người nằm xuống, hai tay ôm đầu, nhìn nhánh cây khô xuất thần nói:

- Đại tiểu thư, ngươi có mục tiêu của cuộc sống hay không?

Tiêu Ngọc Nhược cùng Lâm Tam nói mấy câu, tâm tình thật tốt lạ thường, cười nói:

- Mục tiêu của ta là giữ cho Tiêu gia thật tốt, để mỗi người đều cảm vinh dự khi ở tại Tiêu gia.

- Thật vĩ đại!

Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái tán thưởng nói.

Đại tiểu thư cũng vẫn còn trẻ, nhìn bộ dạnh hào sảng của Lâm Tam, cảm thấy cùng hắn nói chuyện dể dàng tự tại, tâm tình thiếu nữ đã lâu như được khơi lại, khẽ cười nói:

- Còn ngươi, Lâm Tam, cái gì là mục tiêu của ngươi?

- Mục tiêu cuộc sống của ta?

Lâm Tam cưởi hắc hắc:

- Kim tiền và mỹ nữ!

Đại tiểu thư hừ một tiếng nói:

- Thô tục không chịu nổi!.

"Thô tục?" Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Tốt, nói một cách cao thượng, đấy là "sự nghiệp và tình yêu", ngươi vừa lòng chứ?

Đại tiểu thư mỉm cười liếc mắt nhìn hắn nói:

- Quỷ mới tin ngươi! Ngươi không có đứng đắn.

Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:

- Ta thật sự oan uổng, tại sao trong khi ta rất đứng đắn, mọi người không ai tin chứ?

Đại tiểu thư cười nói:

- Bởi vì cho đến bây giờ ngươi vẫn không có một chút đúng đắn.

Hai người nói chuyện mấy câu, khoảng cách phảng phất được kéo lại gần không ít, Đại tiểu thư không nghiêm mặt nữa, nha hoàn Tiểu Thúy mang thức ăn nóng cũng đưa đến nói:

- Tiểu thư, đây là bánh hoa quế, người thưởng thức nhanh đi.

Đại tiểu thư bảo nàng ta để bánh xuống xuống, tiểu nha hoàn đó làm xong liền trở lại hỗ trợ hai người Tứ Đức.

Nói đến ăn, bụng Lâm Vãn Vinh liền bắt đầu kêu ô ô, hắn xoay người đứng lên muốn đi tìm Tiêu Phong, Đại tiểu thư mang đĩa nhỏ đến đưa hắn nói:

- Ngươi cũng ăn đi.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Sao lại tốt như thế chứ, ta rất lấy làm e ngại.

Hắn nói đến nhưng từ "rất lấy làm e ngại" thì mấy cái bánh hoa quế thơm tho đó đã vào miệng rồi.

Đại tiểu thư che miệng cười, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đúng là đạo đức giả mà. Ăn thì cứ ăn, đâu có gì mà làm như người khác tranh mất của ngươi vậy.

Nàng cũng lấy ra một khối nhỏ, có chút không quen khi cùng một nam tử đối mặt ăn. Nàng hơi đỏ mặt, chậm rãi đưa miếng bánh đến miệng nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Quả nhiên mỹ vị dị thường, cái miệng nhỏ nhắn của nàng liền ăn thêm khá nhiều.

Lâm Vãn Vinh không để tâm, tam khẩu lưỡng khẩu đưa đại một khối lớn nuốt vào, thở dài nói:

- Thủ nghệ của Xảo Xảo, quả nhiên không cần phải nói.

Đại tiểu thư sửng sốt một chút:

- Này, không phải đầu bếp của Thực vi tiên nấu ư? Ngươi như thế nào lại nói là Xảo Xảo nấu?

Lâm Vãn Vinh nói:

- Nếu là đầu bếp bình thường hầu như sẽ thêm nhiều mật và quả đường, Xảo Xảo biết khẩu vị của ta nên cho thêm cả lạc và lúa mì thượng hạng, loại mùi vị như thế này, cũng chỉ có nàng nấu thôi.

Đại tiểu thư "ừm" một tiếng rồi không nói gì. Nàng cũng không ăn điểm tâm nữa, một lát sau nhẹ nhàng đứng dậy nói:

- Ngươi ăn chậm rãi, ta lên xe trước.

Nàng nói xong, khẽ liếc mắt nhìn hắn rồi hướng xe ngựa mà đi đến.

Lâm Vãn Vinh miệng còn ngậm nửa miếng bánh, trong lòng kinh ngạc. Ăn no rồi sao? Cô nàng này, sợ bị phì à? Thật là người dễ nuôi a!

Mọi người nhìn theo phía sau, chỉ thấy Đại tiểu thư hạ tấm rèm xuống, không rõ nàng ở trong đó làm gì.

Lâm Vãn Vinh nghĩ nàng chỉ mới ăn có nửa khối bánh hoa quế, liền mang phần dư đưa Tiểu Thúy mang vào trong xe ngựa. Nhưng trong chốc lát, Tiểu Thúy lại mang mấy cái bánh còn nguyên trở lại, khó xử nói:

- Tam ca, tiểu thư nói, điểm tâm này thích hợp khẩu vị ngươi, nàng ăn không quen.

Tâm cảnh Đại tiểu thư biến ảo khó lường, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn không rõ nhưng cũng không định tìm hiểu. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, liền vung roi ngựa lên, hướng về phía trước chạy đi.

Từ Kim Lăng đến Hàng Châu phải đến vài trăm dặm lộ trình. Trên đường đi, cả đoàn ghé qua một đại trấn để đổi ngựa rồi bị Đại tiểu thư thúc giục đi tiếp. Đến thành Hàng Châu thì đã nửa đêm, người mệt ngựa mỏi.

Thành Hàng Châu phồn hoa náo nhiệt hơn so với Kim Lăng, ngay lúc nửa đêm thì các thanh lâu vẫn sáng đèn, tại nhiều tửu quán vẫn nhiệt náo như thường.

Lâm Vãn Vinh ngủ gà ngủ gật trên lưng ngựa, chợt lơ đãng ngẩng đầu sang bên cạnh thì thấy trên một tửu lầu ở phía xa có một thân ảnh ngồi quay lưng về phía mình, trông vài phần quen thuộc.