Cực Phẩm Chiến Long

Chương 511: Tự tin hay tự phụ



Ông lão trừng mắt nhìn Lý Quân, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

Ông ta đã có ý tốt muốn cứu Lý Quân vậy mà đối phương lại tự tiện hành động như vậy.

"Lý Quân, cậu có biết mình đã gây ra đại họa hay không?"

Ông lão nói lớn, tức giận đến nỗi râu cũng dựng đứng lên.

Nhưng trên mặt Lý Quân lại vô cùng bình tĩnh.

"Hắn muốn giết tôi, bị tôi giết lại, có gì không đúng sao?"

Ông lão lắc đầu: "Cậu giết hẳn không sai, nhưng còn nhiều cách giải quyết vấn đề hơn, hắn dựa vào Tứ trưởng lão ở Chiến bộ Trung Vực, đắc tội với Chiến Bộ. Trung Vực, cậu căn bản không có đường sống”

"Một khi tin tức Trịnh Văn Cung chết truyền đến tai Tứ trưởng lão, Tứ trưởng lão chắc chắn sẽ phái cao thủ đến, cậu cho rằng mình có thể chống đỡ được sao?"

Nghe được lời này, Lý Quân chỉ cười khẩy một tiếng, trong mắt mang theo khí thế vô song, như thể anh đang ngự trị trên muôn loài chúng sinh: "Tứ trưởng lão đến thì tôi giết Tứ trưởng lão, Chiến bộ Trung Vực muốn đối địch với tôi thì cùng lầm tôi san bằng cả Chiến Bộ Trung Vực thôi!”

“Cậu!"

Ông lão tức giận đến nỗi trợn cả mắt.

Đây là loại người gì, cưồng vọng đến mức này, lại còn lớn tiếng tuyên bố muốn san bãng Chiến bộ Trung Vực.

"Lý Quân, cậu có biết tự tin quá mức chính là tự phụ, người tự phụ thường không có kết cục tốt đẹp."

Ông lão còn muốn nói gì đó.

Lý Quân chỉ nhìn ông ta với ánh mắt thờ ơ.

“Tự tin hay tự phụ, thời gian sẽ chứng minh."

Anh không nghĩ đến chuyện làm kẻ thù với Chiến bộ Trung Vực, nhưng nếu phải lựa chọn giữa khuất phục và đối đầu, anh sẽ chọn đối đầu.

Trên đời không có ai xứng đáng để anh cúi đầu, có lẽ như ông lão đã nói, Chiến bộ Trung Vực quả thực là một con quái vật khổng lồ, ngay cả với thực lực hiện tại của anh, cũng chưa chắc có thế chống lại được.

Nhưng khi tu luyện Thương Long Quyết, Lý Quân càng nhận ra một điểm, đó chính là lòng kiều hãnh của anh không cho phép ông ta cúi đầu, nếu không Thương Long Quyết sau này muốn tiến bộ sẽ khó khăn hơn nhiều, đó là một loại khí phách, sự tự tin kiêu ngạo của rồng, đứng trên đỉnh cao chúng sinh.

Chỉ có loại khí phách này mới khiến Thương Long Quyết tiến bộ nhanh chóng.

Vì vậy dù là Chiến bộ Trung Vực hay Tứ trưởng lão, bất kể phía trước có kẻ địch mạnh đến đâu, Lý Quân cũng chỉ có một lựa chọn, đó là giết.

Lúc này, trên người Lý Quân bùng phát ý chí mạnh mẽ, như thể có một con rồng thực sự sắp thức tỉnh.

Không biết vì sao, trong lòng ông lão lại dâng lên một cảm giác nhỏ bé.

Ông ta thậm chí còn cảm thấy trước mặt Lý Quân, mình như một con kiến.

Ý nghĩ này khiến trong lòng ông lão kinh hãi, cảm thấy khó tin.

"Mình lại bị khí thế của đối phương ảnh hưởng đến tâm trí, chẳng lẽ tên này đã tu luyện qua công pháp hệ tỉnh thần."

Ông lão nhớ đến một số đại sư Nam Dương, cũng sở hữu công pháp tương tự.

Lắc đầu, ông ta lập tức xua tan ảnh hưởng xấu khỏi đầu, lớn tiếng nói: "Lý Quân, cậu đừng tưởng rằng có thể giết chết Trịnh Văn Cung, thì đã là thiên hạ vô địch! Cậu quá cuồng vọng rồi.

"Thôi được, hôm nay tôi sẽ cho cậu tỉnh táo lại."

Giọng nói vừa dứt, ông lão đột nhiên ra tay, chân khí cuồn cuộn, gió mạnh gào thét, hướng về phía Lý Quân mà chụp tới.

Thật không ngờ phải chọn cách này để khuyên Lý Quân.

Thực lực của ông lão này còn mạnh hơn cả Trịnh Văn Cung, Trịnh Văn Cung đã là đỉnh cao võ đạo nhân gian, vậy ông ta chẳng phải đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân trong truyền thuyết hay sao, nhưng lại không, giống.

Cái gọi là Thiên Nhân, đó là sự tồn tại gần với thần, ông lão này còn lâu mới đạt đến cấp độ đó.

"Nửa bước Thiên Nhân?"

Trong đầu Lý Quân hiện lên một từ.

Mà lúc này, lòng bàn tay của ông lão đã đến gần, không khí truyền đến tiếng ầm ầm.