Cực Phẩm Chiến Long

Chương 154: Bất an



Lúc này.

Trong biệt thự nhà họ Cố đang tràn ngập niềm vui. Gia chủ Cố gia Cố Diên Niên là trụ cột của nhà họ

Cố, chỉ cần ông ta có mặt, nhà họ Cố sẽ vững chắc như một tảng đá.

Lúc này, Cố Diên Niên đang mặc một bộ quần áo. rộng màu trắng, ngồi trên ghế gỗ lim.

Mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ ra phía sau, khuôn mặt uy nghiêm, tràn đầy sinh lực, hoàn toàn nhận không ra là cái người ngày hôm qua còn nằm trên giường, suýt nữa thì chết.

"Cha, chúc mừng cha hoàn toàn bình phục."

Cố Hạo mặc vest tiến tới nâng ly rượu chúc mừng.

Cố Diên Niên đại nạn không chết, hôm nay nhà họ Cố đặc biệt tổ chức tiệc mừng trong nhà.

"Chúc mừng đại ca, Ngọc Như Ý này là lễ vật tôi chuẩn bị cho đại ca."

"Đại ca, biết anh thích ngọc, tôi đặc biệt cho người dùng mã não khắc một con Kim Thiềm."

"Đây là sứ thanh hoa nhà Minh, tôi vất vả lắm mới tìm được..."

Tất cả người thân, bạn bè của Cố gia đều tặng quà.

Điều này khiến Cố Diên Niên cười đến không ngậm miệng được.

"Mọi người không cần quá khách khí, tất cả ngồi xuống đi, lần này tôi đại nạn không chết, nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Cố đến vinh quang lớn hơn."

"Những gia tộc đã gây rắc rối cho Cố gia trong thời gian tôi bị bệnh nặng, tôi sẽ dọn dẹp từng cái một."



Cố Diên Niên cười nói. "Cha, thực sự không trả tiền xem bệnh sao?”

Lúc Cố Văn chúc mừng cha mình, cô không nhịn được nói: "Dù sao đối phương cũng là Uyển Uyển giới thiệu, chúng ta đã đáp ứng đưa người ta 100 triệu phí xem bệnh, nhưng giờ lại không đưa, sợ là đối phương sẽ không bỏ qua."

Nghe được lời nói của con gái, Cố Diên Niên khẽ mỉm cười.

"Văn Văn, con không cần lo, hôm qua cha đã gọi điện thoại cho Vương Hữu Lân hỏi bóng hỏi gió một chút, ông ta và đối phương cũng chỉ vô tình gặp nhau, vẻn vẹn gặp mặt một lần."

"Huống chỉ phí xem bệnh tận một trăm triệu, thần y quý nhất thủ đô cũng chỉ lấy phí không quá một triệu, tên kia lại dám đòi tới một trăm triệu."

"Nếu hắn thật sự tới đòi, chỉ cần cho hắn một triệu là được."

Cố Hạo ở bên cạnh gật đầu nói: "Đúng vậy, cha nói đúng, mà con thấy hắn ta cũng không giống thần y gì, vốn dĩ cha đã sắp khỏi bệnh, vừa vặn hắn đến đúng lúc, chịu cho hắn một triệu đã là nhà họ Cố mình nhân từ."

Cố Văn không nghĩ như vậy.

Cô cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cha cô rõ ràng đã tắt thở, đối phương đặt tay lên thi thể cha cô, cha cô mới có phản ứng.

Mà từ đầu đến cuối, đối phương đều hết sức tự tin, cho thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của đối phương.

Đắc tội một vị thần y có thể cải tử hồi sinh thế này, thật sự quá không khôn ngoan.

Hơn nữa lúc ấy trên người đối phương ngẫu nhiên phát ra một chút khí thế, càng khiến Cố Văn cảm thấy sợ hãi, như thể đối mặt với thần chết.

Chọc giận một người như vậy, trong lòng Cố Văn thật sự bất an.

Nghĩ như vậy, Cố Văn không nhịn được lại lên tiếng: "Cha, nhưng con cảm thấy, người này không phải người bình thường, nếu như chọc giận hắn, con sợ sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Cố chúng ta."