Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 30



Trên bàn gỗ bày một chậu nước đã dùng qua, mà người sử dụng nó giờ phút này vẻ mặt vô tội nhìn cô, có lòng tốt kêu cô đến rửa tay.

" Ngươi sao hư như vậy?"

Cô không chút suy nghĩ, duỗi tay bóp gương mặt nàng, ra vẻ tức giận nói.

Làm nhiệt độ trên mặt nàng càng cao, nàng le lưỡi, nghịch ngợm cười với cô.

" Mới không xấu, ta lừa ngươi đâu"

Nói xong nàng bưng chậu nước đi đổ, lại lần nữa múc một chậu nước lại đây.

Cô không có nói gì, rửa tay sạch, lại giúp nàng lau khuôn mặt dơ của nàng do cô bóp hồi nảy.

Sức lực trên tay không có giảm lực, có chút mạnh, đau đến làm nàng bắt lấy cánh tay lui về phía sau, nhưng cô vẫn ấn đầu nhỏ của nàng giúp lau sạch.

" Đau muốn chết" Được buông ra nàng liền ngẩng mặt, không vui lên án.

Cô lo bắt đầu nấu cơm, liếc mắt nàng một cái, không để ý nói:" không có khả năng, ta không có dùng lực a"

Lời này nói ra, nàng không tin đâu, hiện tại trên mặt nàng còn nóng rát.

Nhưng nàng không biết nên phản bác với cô như thế nào, nghẹn nửa ngày mới nói được một cô câu:" Ngươi mới hư"

Cô cười thực tùy ý với nàng, cũng không nói lời nào.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng cũng ăn xong cơm trưa.

Sau khi ăn xong cô dẫn nàng vào phòng ngủ trưa.

Chờ đến khi nàng ngủ, cô lại đi ra ngoài, chẻ trúc lúc sáng cô đốn đem về, bắt đầu làm việc.

Thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, một mình cô bận rộn cả một buổi trưa, cũng đem cây trúc kia chẻ xong, chuẩn bị đan thành sọt cá, âu đó phơi nắng mấy ngày.

Chờ dù đã rất quen thuộc, cô vẫn không thể tránh khỏi bị dăm nhỏ làm bị thương, hơn nữa cạnh trúc sắc bén, chờ khi đan xong sọt cá, đôi tay có thêm vài cái vết thương.

Tứ Bảo ngủ không bao lâu, giống như em bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn cô đan sọt cá, một đôi lông mày nhỏ thanh tú gắt gạo nhăn lại.

" Có đau không?"

Cô đem sọt cá kia đối chiều ở trên cọc gỗ, cô cũng không có cảm giác gì, vừa định lắc đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, ngay sau đó đem tay áp lên mặt nàng.

" Có đau một chút"

Vốn dĩ nàng còn muốn đem tay cô kéo ra, nhưng nghe cô nói đau, liền buông tay mới đưa ra xuống, để cô tùy ý bóp loạn trên mặt nàng.

" Thuốc mỡ!" Nàng duỗi tay chỉ vào phòng, đôi mắt nhìn cô, nhíu chặt mày nhìn ra được nàng đang lo lắng.

Ý nàng bảo cô vào nhà bôi thuốc.

Cô nào có yếu đuối như vậy, bất quá cô cũng muốn chọc nàng:" Ngươi thổi cho ta thì sẽ tốt thôi, không cần bôi thuốc"

Tứ Bảo không nghĩ ngờ, bắt lấy tay cô trên mặt xuống, đặt ở trước mặt, phồng mặt chữ môi, thổi thổi vài cái.

" Còn đau không?"

Hơi thở ấm áp đánh vào mu bàn tay, cô có chút hối hận khi kêu nàng thổi rồi, toàn bộ tay đều cứng đờ, quả thực là tra tấn.

" Không có việc gì, không cần thổi" cô cứng ngắt muốn rút tay về.

Nàng không chịu, nắm chặt tay cô, còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương.

" Còn chưa tốt"

Vết thương này đương nhiên trong chốc lát sẽ không hết, cô có chút nhịn không được, hơi dùng lực, đem tay từ trong tay nàng rút về, lập tức nàng không vui, cô vội vàng vỗ vỗ đầu nàng, lắc đầu nói.

" Ngươi thổi qua, tay ta liền hết đau, chỉ là nhìn bên ngoài còn chưa tốt"

Vẻ mặt nàng không tin, liếc mắt nhìn cô, trên người nàng đã chịu qua nhiều vết thương, rõ ràng đau mấy ngày, làm sao có thể một chút liền hết đau, cái này liền biết là gạt mình.

Nàng quay đầu đi, không để ý tới cô.

Đến buổi tối, bởi vì trên tay có một ít vết thương nhỏ, nàng sống chết không chịu cô giúp nàng tắm rửa.

Ngược lại, cô lại mừng rỡ, mỗi lần giúp nàng tắm đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cả ngày giả mù tắm, lần này nàng tự mình tắm, lập tức cô liền giúp nàng chuẩn bị tốt.

Thùng tắm đổ đầy nước nóng, áo ngủ xếp chỉnh tề trên kệ bên cạnh thùng tắm, còn có ghế nhỏ cho nàng dẫm lên để bên cạnh thùng gỗ, chỉ chờ nàng đi qua.

" Thật sự muốn tự tắm?" Cô thấy nàng một bộ dáng nhỏ nhiệt tình, vẫn không yên tâm hỏi.

Nàng liếc mắt nhìn cô, bắt đầu cởi quần áo ra, dùng hành động trả lời câu hỏi của cô.

Vậy được đi, cô thấy vậy cũng đành phải xoay người ra ngoài.

Rất nhanh trong phòng tắm liền vang lên tiếng động, không nhanh không chậm, cô ở ngoài nghe một lát, giống như có thể tưởng tượng động tác chậm rãi của nàng.

Đợi đến khi nàng tắm rửa sạch sẽ đi ra, cô đã lấy nước tắm rửa tạm thời ở phòng bếp xong.

Tứ Bảo học theo bộ dáng của cô, đem màn trướng quấn trên người nàng, quần áo xếp gọn cũng không mặc, mà được nàng ôm trong ngực.

Cô ngồi bên giường lau khô đuôi tóc, ngẩng đầu nhìn nàng:" Sao không mặc quần áo?"

Cầm quần áo ném bên người cô, nàng bò lên giường, sau đó nàng bỏ màn trướng quấn trên mình ra, chui vào trong chăn, chỉ vào quần áo nàng mới ném, nhỏ giọng nói:" Ta sẽ không, có dây thừng"

Cô cầm quần áo lên nhìn, xác thực, không phải bộ quần áo đơn giản mà thường ngày mặc, mà là có sợi dây. Cô còn tưởng nàng không biết buộc.

" Lại đây, tự mình mặc vào, chờ lát ta giúp ngươi buộc dây lên"

Ban đêm, nhiệt độ không khí có chút lạnh, cánh tay nàng từ trong chăn lộ ra một đoạn, cầm áo ngủ không đầu không đuôi lên người, rồi nói mặc xong rồi, liền kém vạt áo trước còn mấy sợi dây thừng.

" Ngươi buộc" Tứ Bảo ngồi, ngữ khí mềm mại lại tùy ý sai sử cô.

Nghe vậy, cô không vội đi qua giúp nàng buộc, mà thổi tắt ngọn nến trên bàn, dựa vào bóng tối lên giường.

" Đen" Lần này nàng không lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi trong bóng đêm, có chút lo lắng nắm cánh tay cô.

Cô biết nàng sợ tối, liền đem người ôm vào trong ngực, dựa lưng vào cô, sau đó đưa tay giúp nàng buộc dây nhỏ ở vạt áo trước lên.

" Không sao, ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm"

Nói xong cô ấn nàng vào ổ chăn.

Sáng sớm hôm sau, Tứ Bảo còn trong giấc mộng đã bị cô kéo dậy, thiếu chút nữa nàng lại ầm ĩ lên.

Vẫn là cô dùng khoai lang nướng nóng hổi mới làm cho nàng ngừng lại.

Hai người thừa dịp bên ngoài ít người, nhàn nhã đi trên đường, đợi đến khi nàng đem khoai lang trong tay ăn sạch, hai người cũng đến đích đến hôm nay, nhà Giang gia.

Hôm nay là sinh nhật của Giang Thục Vân, cô đặc biệt sáng sớm dẫn nàng đi về.

Chẳng qua còn có người còn sớm hơn cô.

" Giang Nhị tỷ tỷ, tiểu tẩu tẩu!" Mặt mày thanh tú của tiểu cô nương Lý Niệm trong sân hô hào lớn tiếng về phía cô và nàng.

Vừa tiến vào cửa đã nhìn thấy Lý Niệm, nàng cũng không đoái hoài tới cô, vội chạy tới, ôn chuyện với Lý Niệm.

Lý Sở tại phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn Giang Thục Vân ở trong nhà chính cho Giang Thượng ăn sáng.

Cô tay không vào nhà, hướng về phía Giang Thục Vân kêu lên:" Tỷ"

" Tới sớm như vậy?" Giang Thục Vân thấy cô đến có chút ngoài ý muốn, thả muỗng nhỏ trong tay ra liếc nhìn cô một cái.

Tiếp nhận cái muỗng từ trong tay chị, cô ra đáng đút Giang Thượng ăn, vừa đút vừa nói:

" Hôm nay là sinh nhật ngươi, ta làm muội muội không được tới sớm một chút sao?"

" Ngươi liền lắm lời" Chị buồn cười đứng dậy, nhìn Lý Sở đang bận rộn bên ngoài, nói:" Lý Sở còn đến sớm hơn ngươi không biết bao lâu đâu"

" Không cùng ngươi nói, ta phải đi giúp đỡ"

Nói xong, chị liền đi ra ngoài phòng, lưu lại vẻ mặt vô tội của cô cùng Tiểu Giang Thượng đang chờ đút.

Cô dùng muỗng nhỏ múc muỗng cháo, đút tới bên miệng Giang Thượng, đùa nhóc:" khuỷu tay mẹ ngươi quẹo ra bên ngoài, ta chính là dì nhỏ người thân của ngươi!"

" Dì!" Giang Thượng mở miệng nhỏ cắn cái muỗng, dính đầy miệng, còn không quên đáp ứng cô, kêu nàng dì.

" Vẫn là tên oắt con này hiểu chuyện"

Giữa trưa, Lý Sở thi thể hiện tài năng, làm một bàn đồ ăn lớn.

Mấy người cùng một bàn ăn bữa cơm đơn giản, sau bữa cơm, Tứ Bảo cùng hai tiểu hài tử đi vào phòng ngủ trưa, chị thu dọn trong phòng bếp, còn cô rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, một tay kéo Lý Sở ra ngoài phòng.

Cô nhấc cánh tay, ấn vào bả vai Lý Sở, đem người ấn vào tường, sắc mặt lãnh đạm hỏi:" Sao ta còn không biết ngươi ân cần như vậy đâu?"

Bả vai bị ấn, trên mặt y vẫn cười hì hì, vẫn chưa có bất mãn nào, giải thích nói:" Sinh nhật tỷ người nha, tỷ ngươi chính là tỷ ta, nhất định phải đến sớm một chút"

" Không phải sao?" Lý Sở đánh giá sắc mặt cô, mặt dày thêm câu.

" Ngươi đừng vội cùng ta ở đây cười đùa"

Xưa nay người không có quá nhiều cảm xúc, hiện tại trên mặt lại có chút bực bội.

Cái này làm y có chút sợ, y biết cô còn có chuyện muốn nói, liền thu tất cả ý cười trên mặt vào, chờ cô nói.

Cô cũng buông tay ấn y lại, nhìn vào trong nhà lạnh giọng nói:" Mặc dù Trương Văn Thành vứt bỏ tỷ ta không quan tâm, nhưng cuối cùng hai người vẫn còn danh phận"

Nghe lời này, tâm tình Lý Sở còn nhẹ nhàng lập tức ngẩn ra, y biết, Trương Văn Thành là chồng của Giang Thục vân, là kiểu đường đường chính chính; Giang Thượng cũng là hài tử của hai người.

Y có ý đồ kia, ở hiện thực trước mắt, cái gì đều cũng không phải.

" Vậy ngươi muốn một mực giấu diếm sao?"

Trương Văn Thành là một tú tài, thật vất vả nhịn đến thời gian vào kinh đi thi, mang theo lộ phí Giang gia cho liền rời thôn, lúc đó chị mới vừa mang thai, còn hy vọng chồng sẽ thi đậu mang công danh về, sau đó đón nàng cùng con vào kinh.

Nhưng không nghĩ tới Trương Văn Thành vào kinh đã qua hai năm, trong thời gian đó một bức thư cũng không có, lúc đầu chị còn cho rằng hắn quá bận rộn không rãnh rổi, nhưng theo thời gian trôi qua, vẫn không có một chút tin tức, chị liền bắt đầu sốt ruột, nhưng chị còn mang hài tử, thân thể đương nhiên quan trọng hơn.

Cô liền nhờ người vào kinh tìm hiểu một chút, nhận được tin tức rằng Trương Văn Thành đã ở kinh thành cưới vợ sinh con.

Vì lo cho thân thể chị, cô lựa chọn lừa gạt chị, cho tới bây giờ, chị cũng không biết chuyện này, không có hỏi lại, cô đều lừa gạt cho qua; nhưng cô cũng biết, chị cũng không ngu dốt, cái này giấu không được bao lâu.

Đương nhiên Lý Sở cũng biết, bằng không cô cũng sẽ không hỏi.

Có thể giấu bao lâu, cô không biết, nhưng cô biết rõ, nếu Trương Văn Thành xuất hiện trước mặt, cô nhất định sẽ làm cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

" Vẫn luôn giấu diếm là không có khả năng, nhưng là ngươi phải nhẫn nại một chút"

Cô ý tứ sâu xa nhìn Lý Sở, ngoài cười trong không cười, nhẹ giọng nói tiếp:" Chẳng qua tỷ ta đối với ngươi rất tốt"

" Không có không có, là con người ta tương đối nhiệt tình..." Lý Sở bị cô nhìn đến sau cổ phát lạnh, vội lên tiếng giải thích.

Y làm sao không biết cô có bao nhiêu thương yêu tỷ cô.

" Nhiệt tình?" Cô híp nửa con mắt, nhìn y từ trên xuống dưới:" Vậy tại sao không thấy ngươi nấu cơm cho ta ăn?"

" Cái kia ngươi cần dùng đến ta sao?" Lý Sở tiếp tục nói.

Cô còn muốn nói gì đó, cổng lại truyền đến giọng nói của chị.

" Hai người ở đó nói gì vậy?"

" Không có việc gì" Cô nghe tiếng cũng không liếc mắt nhìn Lý Sở, khôi phục bình tĩnh đi về phía chị.

" Thật không có việc gì?" Chị không tin tưởng lắm nhìn cô, lại quay đầu nhìn Lý Sở còn ngây ngốc đứng ở kia:" Ngươi không vào sao?"

Lý Sở vội vàng đuổi theo, lên tiếng nói ra: "Thật không có việc gì, chỉ nói một chút về việc buôn bán gần đây."

Thấy Lý Sở cũng giải thích, chị cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp đi vào nhà.

" Ai"

Đi theo sau lưng cô, Lý Sở nhìn chị rời đi, nhịn không được thở dài.

Cô nửa ngồi nửa dựa vào trên ghế, không chỉnh tề, nhìn vẻ mặt suy sụp của Lý Sở, muốn nói lại thôi