Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 164: Cắt đứt hoàn toàn



Edit: Mộ Phong

Beta: Mộc

Nhan Nghiên lạnh lùng đứng sau lưng Tư Kình Vũ, từ góc độ này, cô cóthể nhìn Tống Ngọc San một cách rõ ràng. Sắc mặt Tống Ngọc San tái nhợt, tóc tai vẫn như bình thường, cài trâm cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng hôm nay bàta không trang điểm nên trông có vẻ rất tiều tụy. Khóe mắt bà ta cònvương lệ, hốc mắt ửng đỏ, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn thật sâu, rốt cuộcthì người phụ nữ mạnh mẽ này cũng già rồi.

“Mẹ!”, Tư Lập Hạ đứng một bên đột nhiên tức giận kêu to. “Vì saochuyện gì xảy ra mẹ cũng đổ trách nhiệm lên người Nhan Nghiên? Chuyệnnày không liên quan gì đến Nhan Nghiên cả! Xảy ra việc như vậy là mẹ tạo thành, là cha tạo thành, là tội nghiệt của Tư gia tạo thành!”

Mấy lời của Lập Hạ thanh thúy mà hữu lực như vậy khiến Tư Kình Vũngạc nhiên. Không chỉ Tư Kình Vũ mà Nhan Nghiên cũng ngoài ý muốn. Tuyhiện tại cô và Lập Hạ có chút thân thiết nhưng cô thật không ngờ Lập Hạlại vì mình mà nói chuyện. Sự việc xảy ra đến bây giờ, người duy nhấttin tưởng cô, lại là Lập Hạ.

“Con thật sự chịu đủ rồi, chịu quá đủ rồi”. Lập Hạ không khống chếđược dựa vào tường gầm nhẹ. “Vì cái gì mà con phải mang họ Tư, vì cái gì mà con phải đối mặt với những chuyện này? Con không muốn, con lại càngkhông cần, con phải ra đi trong lúc này, vĩnh viễn không muốn gặp mặtmọi người nữa”.

“Bốp!”. Tư Kình Vũ bước lên vài bước, cho cô ta một bạt tai: “Em làmloạn đủ chưa? Điên khùng đủ chưa? Hiện tại cha còn đang trong bệnh viện, Tư gia đã loạn trong giặc ngoài mà em còn ở đây nổi điên.”

“Em cơ bản không phải người Tư gia!”, Lập Hạ ôm bên mặt bị anh traiđánh cho đau nhức, xông lên nói với hắn: “Em không phải con gái củacha, không, là Tư Thành Đống. Chính miệng ông ta nói với em, em khôngphải con gái ông ta, em không mang họ Tư, tại sao phải nhận lấy báo ứngvì tội nghiệt của Tư gia”.

Tư Kình Vũ nghe xong lời của em gái, ngây người vài giây, không khỏinhìn về phía mẹ mình. Tống Ngọc San nghe thấy Lập Hạ nói như vậy, xụi lơ ngồi trên ghế salon, một câu cũng không nói.

Nhan Nghiên cho rằng chứng kiến màn này cô hẳn là rất hả hê, rất vuivẻ mới đúng. Tống Ngọc San để lại cho cô nỗi đau khổ khắc sâu, đến nằmmơ cô cũng hy vọng bà ta chết không yên lành. Nhưng bây giờ chứng kiếncảnh mẹ con, anh em này, cô lại không nói nên lời. Nhìn biểu lộ bithương của Tư Kình Vũ, cho dù vừa rồi cô cảm thấy mất mát vì sự lên áncủa hắn, hiện tại cũng không kìm được mà đau lòng.

“Anh nói cho em biết, Lập Hạ, bất kể em nghe được điều gì, bất kể emcó phải con gái của cha hay không. Hiện tại, em ở yên trong nhà cho anh, không được phép làm bất cứ chuyện gì”. Tư Kình Vũ lấy lại được lí trí,điều cần thiết bây giờ chính là tỉnh táo hắn mới có thể giải quyết từngvấn đề một. “Mẹ, mẹ muốn ly hôn với cha con không có ý kiến. Nhưng trong khoảng thời gian này, chờ sau khi vết thương của cha hồi phục và xuấtviện, con sẽ sắp xếp cho hai người”.

Tống Ngọc San vốn là người giỏi giang kiêu ngạo cỡ nào, nhưng haingày nay nhận được một cái rồi một cái đả kích, dù có mạnh mẽ đến đâucũng phải suy sụp. Đặc biệt việc Tư Thành Đống mắc HIV đã đánh tan ý chí của bà ta hoàn toàn. Trong một khắc, bà ta trở thành người đáng cườinhất, bi ai nhất. Hiện tại, bà đã không con hơi sức để đi thu xếp nhữngchuyện này nên chỉ có thể nghe theo con trai.

“Lập Hạ, bây giờ em về phòng đi!”, Tư Kình Vũ ra lệnh cho em gái.

Tư Lập Hạ ha ha cười rộ lên, cô lảo đảo đi đến trước mặt Tư Kình Vũ:“Anh, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ra mệnh lệnh với em, anh đã từng làm choem cái gì? A, còn có thờ ơ nữa, anh cơ bản là không lo lắng gì cho emgái là em đây. Em xấu cũng tốt, đẹp cũng được, trong mắt anh em chỉ làngười xa lạ. Hiện tại em muốn làm chủ cuộc sống của mình, anh không cótư cách ra lệnh cho em”.

Tư Kình Vũ nhìn đứa em phản nghịch, trước đây nó không như vậy. LậpHạ đã tức giận thật sự, uất ức nhiều năm qua bộc phát ra ngoài, bây giờcô ta không oán nữa mà là hận sâu sắc. Cô hận cái gia đình mang đến chocô bao nhiêu châm chọc và đau khổ, cô muốn cắt đứt sạch sẽ với Tư gia.

“Lập Hạ!”, Nhan Nghiên kéo Tư Lập Hạ: “Trước hết cô hãy nghe lời anhcô đi, anh ấy là anh trai cô, sao có thể không quan tâm đến cô. Nếu anhấy không quan tâm cô thì lần trước sao lại mạo hiểm tính mạng đi TháiLan cứu cô, còn giúp cô ra khỏi nhà giam chứ”.

“Nhan Nghiên, cô thông minh hơn tôi, sao bây giờ lại ngốc nghếch nhưvậy?”. Lập Hạ cười lạnh: “Người anh ta cứu không phải Tư Lập Hạ mà làđại tiểu thư của Tư gia, anh ta sao có thể để đại tiểu thư Tư gia ngồitù được. Thứ anh ta cứu là danh dự của Tư gia, địa vị của Tư gia. Nhưngtrên đời này làm gì có chuyện gió không lọt qua tường, nhìn xem, mấyngày hôm trước để cứu đại tiểu thư Tư gia mà những chuyện dơ bẩn anh talàm đều bị phanh phui hết rồi không phải sao? Có điều thật đáng tiếc,tất cả đều bị dìm xuống nhanh chóng”. Cô ta lại đi đến trước mặt Tư Kình Vũ: “Nhưng bây giờ anh hẳn là vui vẻ rồi, đại tiểu thư của Tư gia là em đây làm Tư gia mất thể diện, có thể vì việc em cắt đứt quan hệ, tuyênbố với mọi người rằng đứa em gái mất hết mặt mũi này không liên quan gìđến Tư gia, anh không phải là rất vui vẻ sao?”

Tư Kình Vũ không cách nào tin được em gái mình sẽ nói ra những lờinhư vậy. Mỗi một câu là một mũi dao, mũi tên đâm vào người hắn. Hắn thừa nhận, lúc nhỏ hắn chưa từng quan tâm đến Lập Hạ, cũng chưa từng xemtrọng cô. Cô kiêu căng, tùy hứng, hắn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thì ramọi chuyện đều có luật nhân quả, hơn nữa sẽ có báo ứng.

Tống Ngọc San ngồi một bên cũng cười, cười rất lớn, bà ta đi đếntrước mặt Nhan Nghiên, nhìn cô nói: “Thế nào? Có phải là rất đặc sắckhông, cô làm nhiều việc như vậy, thấy cảnh tượng này có phải là vô cùng vui vẻ không? Nhan Nghiên, cô lợi hại lắm, chúc mừng cô, cô thành côngrồi đó”.

Nhan Nghiên nhìn người phụ nữ này, người phụ nữ có khuôn mặt cườithật chướng mắt khiến hận ý từ đáy lòng cô bùng lên, cô nói: “Chuyệnphát triển đến bây giờ, tất cả đều còn quá sớm. Có điều dì Tống à, dường như đến tận lúc này bà vẫn không nhận ra chuyện sai trái mình làm ư?”

Mặt Tống Ngọc San cứng đờ: “Việc tôi làm không đến lượt cô phán xét”.

“Những chuyện bà làm tất nhiên là không cần tôi phán xét, chính làtrên trời có người theo dõi, vạn ác đến cùng tất có quả báo”. Trong đầuNhan Nghiên lóe lên rất nhiều hình ảnh, khắc sâu nhất là cảnh mẹ mìnhrơi từ trên lầu xuống cầu thang. Bịch! Bịch! Bịch! Tiếng động ấy đến bây giờ vẫn còn vang vọng bên tai cô. “Cho dù bà có vỏ bọc chỉn chu xinhđẹp đến đâu cũng không thể rửa sạch bàn tay đầy máu tươi đâu, thế nênhiện tại là báo ứng của bà đấy”.

Lời nói của Nhan Nghiên không chỉ làm cho Tư Kình Vũ hóa đá, Lập Hạcũng ngây ngẩn cả người, cô không rõ tại sao Nhan Nghiên lại phải nóivới mẹ mình như vậy. Cô ta giữ chặt Nhan Nghiên: “Nhan Nghiên, cô nóimáu tươi gì chứ? Lời cô nói là có ý gì?”

Nhan Nghiên quay đầu nhìn Lập Hạ, lại nhìn Tống Ngọc San: “Con gái và con trai bà đều ở đây, bà có đủ can đảm để nói cho bọn họ biết bà từnglàm chuyện gì không?”

Tống Ngọc San như bị đả kích mạnh, chệnh choạng lui về phía sau mấybước, đột nhiên bà ta không dám nhìn mặt con trai và con gái mình nữa.

Lập Hạ nhìn sắc mặt mẹ mình đại biến, lại nhìn anh trai trầm mặc đứng bên cạnh, cô ta cười nói: “Xem ra có rất nhiều chuyện mà tôi không biết rồi. Nhan Nghiên, cô nói đi, những việc đã xảy ra thật sự có liên quanđến cô sao?”

Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Nhan Nghiên nghĩ đây đúng là cơn ác mộng đáng sợ nhất trên đời này.Cô hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau đó cô lập tức tỉnh lại. Khitỉnh lại, cô có thể trở về hồi còn bốn tuổi. Khi mà cha chưa bị tai nạn, mẹ cũng không ôm cô đến nơi đáng sợ này. Nhưng chuyện trên đời vốnkhông có khả năng quay lại.

Nhan Nghiên không trả lời Lập Hạ, mà nhìn Tư Kình Vũ nói: “Tư KìnhVũ, anh vừa nói, anh không hiểu nổi. Rõ ràng là anh hại tôi, vì sao tôihận Tư gia, hận cha mẹ anh. Cho dù lúc trước bọn họ đối xử với tôi nhưvậy, tôi cũng không có lý do để hận họ đến nỗi này. Hiện tại tôi cho anh biết, vì sao tôi hận người phụ nữ này như vậy. Năm đó mẹ tôi ôm tôi đến Tư gia, mẹ tôi bị bệnh nan y, bà cùng đường mới van nài cha anh nuôitôi.” Nhan Nghiên mở cửa thư phòng, chỉ vào bậc cầu thang cách đó khôngxa, “Ở đằng kia, mẹ tôi đã lăn xuống bậc cầu thang kia. Bà được đưa vàoviện, bà có thể được cứu, có thể sống lâu hơn một chút. Là bà ta, chínhmẹ của anh mua chuộc bác sĩ tráo đổi thuốc của mẹ tôi mới khiến cho bàmất sớm như vậy.”

“Cô im miệng!” Tống Ngọc San lạnh người, bà kêu to, “Cô nói bậy bạ gì đó? Cô có chứng cứ gì mà nói những lời này.”

“Đúng vậy, tôi không có chứng cớ, chứng cớ sớm bị bà hủy sạch sẽ.Nhưng không có chứng cớ không có nghĩa là bà không làm.” Nhan Nghiên cốnén nước mắt, “Tựa như… tựa như buổi tối sáu năm trước, bà muốn tôi chết trên bàn cấp cứu. Chỉ cần mua chuộc bác sĩ, chỉ cần một liều thuốc,liền giải quyết được phiền phức.”

Tư Kình Vũ cùng Tư Lập Hạ đều ngây người, lời nói của Nhan Nghiên quá đáng sợ. Đặc biệt là Tư Kình Vũ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, nỗi hận của Nhan Nghiên là vì thế. Trái tim hắn từng chút mất mát, thậm chí làtuyệt vọng.

“Kình Vũ, con đừng tin cô ta, cô ta nói bậy, nói láo.” Tống Ngọc Sancuống quýt giải thích với con trai, muốn con trai tin tưởng bà.

Tư Kình Vũ nhìn mẹ mình, bi thương càng thêm nồng đậm. Hắn rất muốn không tin Nhan Nghiên, nhưng hắn hiểu bà, hiểu rõ ràng việc bà hay làmnhất là gì , mà những năm nay, bà lại dùng những thủ đoạn kia đối phóquá nhiều những người phụ nữ khác..

“Dì Tống, tội lỗi của bà sao dừng lại ở đây? Bà muốn cùng con traicon gái của bà nói tiếp không, năm đó chú Tư đâm chết cha tôi như thếnào, bà lợi dụng quyền thế Tống gia thay chồng mình tìm kẻ chết thay. Bà vì chồng của bà, bảo vệ chồng bà đâm chết cha tôi để cướp mẹ tôi. Chonên bà không có cách nào khác, đành phải hại chết cả mẹ tôi.” NhanNguyên không chuyển mắt nhìn Tống Ngọc San , “Con cái của bà đều nói chú Tư đã bị báo ứng của ông ta. Tại sao không phải là báo ứng của bà, bànên bị báo ứng.”

“Con tiện nhân này!” Tống Ngọc San kích động, muốn giơ tay lên đánh Nhan Nghiên.

Nhan Nghiên bắt được, hất tay bà ta, nói: “Dì Tống, tôi không phải mẹ của tôi, có thể mặc bà ức hiếp!”

Tư Kình Vũ hoàn toàn không phản ứng, nếu như lời Nhan Nghiên nói là sựthật, vậy thì sự thật này quá tàn nhẫn. Tư Kình Vũ chưa từng nghĩ tớiviệc này, hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Lập Hạ cũng choáng váng, đầu óc cô một mảnh hỗn loạn, càng không hiểu vì sao chuyện này lại phát sinh. Cô nhìn anh trai, nhìn Nhan Nghiên,lại nhìn mẹ mình, cô hoài nghi thế giới này, liệu có phải điên rồi haykhông? Cô điên rồi, Nhan Nghiên điên rồi, anh điên rồi, mẹ cũng điênrồi. Cô từng nghĩ mẹ xử lý những người đàn bà của cha như thế nào, đạikhái là uy hiếp, hoặc là cho chút ít tiền để đuổi đi. Nhưng bây giờ hình như không đơn giản như vậy, chuyện này có máu, có mạng người, thật làđáng sợ!

“Các người đều điên rồi, tôi không muốn nhìn thấy các người, không cần nhìn các người.” Nói xong, Lập Hạ liền xông ra ngoài.

Nhan Nghiên cuối cùng đã nói ra hận thù nơi đáy lòng, cũng thở dàimột hơi. Cô muốn rời khỏi nơi này, căn phòng này làm cô tức giận, côkhông muốn ở đây quá lâu. Tư Kình Vũ bắt lấy tay cô, nhìn cô chăm chú,hắn không thể để cô đi, quay đầu nhìn mẹ, xem bà lại ngẩn người ngồitrên ghế.

Tống Ngọc San cảm giác được con trai nhìn mình, bà ngẩng đầu nhìn con trai cười nói : “Kình Vũ, con tin mẹ, đúng hay không? Con sẽ tin mẹ, mẹ là mẹ của con.Còn con tiện nữ này, cô ta có âm mưu, mẹ đã nói với conrồi, vì sao con còn đem cô ta đến đây?”

Thật ra Tư Kình Vũ cũng hối hận vì đã đưa Nhan Nghiên đến, nếu nhưhắn sớm biết kết quả như vậy, mặc kệ là chuyện gì hắn cũng không đưaNhan Nghiên tới. Hắn một mực nghi ngờ, nhưng hiện tại hắn tình nguyệnkhông cần biết nguyên nhân kia. Nhìn mẹ mình, hắn phát hiện hắn đối vớibà không có một tia đồng tình. Nội tâm hắn hoang vu, trống rỗng, hắnkhông ngờ tình huống bây giờ là hắn chỉ có thể thả Nhan Nghiên rời đi,nhưng hắn không thể buông tay.

Nhan Nghiên như hiểu tâm tư của Tư Kình Vũ, cô cúi đầu xuống, nhìn Tư Kình Vũ nắm tay mình mà nói: “Tư Kình Vũ! Hiện tại anh đã rõ vì sao tôi phải thống khổ, giãy dụa. Anh muốn đáp án kia, tôi vĩnh viễn cũng không thể cho được.”

Nhan Nghiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, nức nở, làm cho hắn càngtuyệt vọng, hắn nắm tay cô càng chặt. “Không nên nói vậy, Nhan Nghiên,không nên nói. “

Hắn càng nói , Nhan Nghiên càng khó xử, cô muốn rút tay mình ra nhưng không chống lại được sức lực của hắn, cô nói : “Tư Kình Vũ, anh thả tôi ra, tôi phải đi.”

Tư Kình Vũ cũng cúi đầu xuống, nhìn bàn tay cô bị mình nắm trong tay. Cô bé này, khi hắn mười tuổi, cô đe dọa tính mạng của hắn, hắn cũng bài xích cô, cũng thương tổn cô, cuối cùng vẫn không trốn thoát khỏi cô.Hai mươi năm qua đi, hiện tại hắn muốn cầm tay cô đến sau này, hắn thậtsự phải buông sao?

Hắn cụp mắt: “Tôi với em cùng đi!”

“Kình Vũ, Kình Vũ, con nói cái gì?” Tống Ngọc San nghe được lời contrai, lập tức đuổi theo, “con, con muốn đi cùng cô ta, cô ta hại giađình chúng ta thành như vậy, con lại muốn đi cùng cô ta?”

“Mẹ, Lập Hạ nói rất đúng, Tư gia biến thành như vậy chưa bao giờ làlỗi của Nhan Nghiên. Cha sai, mẹ cũng sai, vì sao mà đến bây giờ mẹ vẫnkhông chịu tỉnh ngộ?” Tư Kình Vũ nhìn bà.

Tống Ngọc San bỗng buông lỏng con trai, bà nhìn thấy Nhan Nghiêncười, Nhan Nghiên đã thành công. Thủ đoạn của cô ta rất lợi hại, lợi hại nhất là chiêu này, làm cho cả con gái và con trai bà đều hận bà, làmcho bà bị mọi người xa lánh.

Nhan Nghiên hiểu ý tứ của Tống Ngọc San, cô cũng không nghĩ nhiều, cô muốn rút tay nhưng Tư Kình Vũ nắm tay cô quá chặt, thậm chí còn hơiđau. Mà sau đó, Tư Kình Vũ kéo tay cô đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìnTống Ngọc San , Tống Ngọc San một mực nhìn bọn họ rời đi, miệng cười haha