Cục Cưng Có Chiêu

Chương 234: Như thế sẽ rất nguy hiểm



“Có người đang theo dõi chúng ta.”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng lại khiến tay của Tống Đình run lẩy bẩy.

Lúc này đây, người có thể theo dõi bọn họ chắc chắn không phải là người của Diệp Ân Tuấn, rất có khả năng là người của Đường Trình Siêu.

Tống Đình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Mợ chủ, nếu như lát nữa có chuyện gì, cô ngồi sang chiếc xe khác, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ.”

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan hơi nghiêm túc.

“Có nhìn rõ họ là người của ai không?”

“Không nhìn rõ, có điều chắc chắn không phải là người của chúng ta.”

Tống Đình bắt đầu tăng tốc.

Sắc mặt mỗi người trêи xe đều căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan không muốn liên lụy cho những người khác, cô nhìn xung quanh một hồi, rồi trầm giọng, nói: “Thả tôi xuống phía trước, các người cứ lái xe đi.”

“Mợ chủ!”

“Nghe tôi, đưa định vị máy bay cho tôi. Tôi sẽ tự mình qua đó, hoặc là tìm cách khác rời khỏi đây, bây giờ nói thế nào cũng không thể để người của Đường Trình Siêu tóm được tôi. Tôi là thứ anh ta có thể dùng để uy hϊế͙p͙ được Diệp Ân Tuấn, chỉ cần tôi không xuất hiện, chỉ cần bọn họ không tìm được tôi, thì sẽ không làm gì được Diệp Ân Tuấn. Đúng rồi, chuyện ở công trường các người hãy giúp Ân Tuấn tận khả năng của mình. Còn về người thân của những người đã chết, đừng chỉ tìm kẽ hở trong mối quan hệ cá nhân của họ, đi xem thử thân thuộc của những người đó gần đây có nhu cầu gì về tiền bạc hay không, rất có thể sẽ có điểm đột phá.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Đình chợt hiểu ra.

“Sao tôi không nghĩ đến cái này nhỉ?”

“Thả bọn họ xuống trước, sau đó lúc đến khúc cua đằng kia thì giảm tốc độ chậm lại, tôi sẽ nhảy xuống xe.”

Thẩm Hạ Lan đã đưa ra quyết định táo bạo này xém chút khiến Tống Đình giật mình.

“Mợ chủ, mợ nói gì thế? Nhảy xuống xe? Như thế nguy hiểm lắm!”

“Còn nguy hiểm hơn tôi chết sao. Nếu thật sự bị người của Đường Trình Siêu bắt được, tôi sống không bằng chết.”

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan toát lên thần sắc kiên định, khiến Tống Đình không thể làm ngơ.

Đây mới đúng là chở chủ của anh ta!

Mới xứng với tổng giám đốc Diệp của bọn họ!

Dù Tống Đình không đồng ý với đề nghị của Thẩm Hạ Lan, nhưng có vẻ như thực sự không còn cách nào khác.

“Thưa mợ, nếu mợ như vậy, cậu Diệp sẽ chẻ tôi ra mất.”

Tống Đình muốn khóc không ra nước mắt.

Thẩm Hạ Lan nở nụ cười hiếm thấy, nói: “Không đâu, trong lòng anh ấy, cậu cũng rất quan trọng.”

iờ cô đang là vợ của Diệp Ân Tuấn, là mẹ của bọn trẻ, cô không thể gục ngã được, càng không thể để Đường Trình Siêu đạt được ý đồ.

Vừa đói, vừa lạnh lại mệt, cho dù cô có cắn răng chịu đựng, cũng không thể cản được sức lực bị tiêu hao, cảnh vật trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống đất.

Không biết bao lâu, một chiếc xe lặng lẽ chạy tới, dừng lại bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Một người phụ nữ từ trêи xe bước xuống, chạc khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trông đặc biệt có khí chất, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có hơi sững sờ, chân mày hơi nhướng lên, hình như đang suy nghĩ có nên cứu cô hay không vậy.

Ngập ngừng khoảng vài phút, người phụ nữ vẫn thở dài một hơi, sau đó kéo Thẩm Hạ An lên xe, rồi cho xe chạy đi.

Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn biệt thự.

Phong cách trang trí của căn biệt thự này thuộc phong cách Địa Trung Hải và trông rất thoải mái.

Phút chốc cảm thấy hơi sợ hãi, sợ bản thân cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi sự theo dõi của Đường Trình Siêu, bị Đường Trình Siêu bắt lại, có điều theo như cô biết, Đường Trình Siêu không thích phong cách trang trí như vậy.

Thẩm Hạ Lan vén chăn lên thì nhìn thấy quần áo cũ của mình đã được thay mới, vết thương trêи chân cũng được băng bó.

phụ nữ sửng sốt, sau đó cười khổ nói: “Hiếm khi có người hiểu được. Tôi tên là Tiêu Ái, còn cô?”

“Tôi là Thẩm Hạ Lan.”

Thẩm Hạ Lan tự giới thiệu.

Mặc kệ bây giờ trong nước có cái người tên Thẩm Hạ Lan hay không, từ nhỏ đến lớn, cô đều là Thẩm Hạ Lan. Cho dù cô có lấy thân phận Lisa năm năm, bây giờ cô vẫn là Thẩm Hạ Lan.

Tiêu Ái mỉm cười, tắt cây đèn mờ, rồi bật đèn trong phòng lên.

Thẩm Hạ Lan nhất thời không thể thích ứng được với ánh sáng đột ngột, nhanh chóng duỗi tay ra chặn trước mắt mình, từ từ thích ứng rồi mới bỏ tay xuống.

Tiêu Ái lấy bức tranh vừa rồi đưa cho Thẩm Hạ Lan, mỉm cười nói: “Tặng cho cô, hi vọng cô không chê.”

“Không đâu.”

Thẩm Hạ Lan hơi thụ sủng nhược kinh, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn thì mới sững sờ.

“Cô, cô là…”

Sự ngạc nhiên trong mắt cô hiện lên quá rõ, khiến Tiêu Ái thôi cũng không thôi được.

“Sao, cô biết tôi à?”

Sắc mặt Tiêu Ái không có thay đổi gì lớn, cô chỉ nhướng mày.

Mấy năm nay chẳng có mấy người mấy việc khiến bà phải chú ý đến, sự kinh ngạc của người phụ nữ trước mặt này khiến bà hơi hiếu kỳ.