Cự Long Thức Tỉnh

Chương 182: Không phải chỉ là một đầu thú thôi sao?”



Sức ăn của Lục Hi cũng khiến một người vốn đã thân thuộc với anh như Tần Lam phải choáng váng.



“Lão đại, từ lúc nào mà anh có thể ăn nhiều như vậy?"



Lục Hi lau miệng đáp: “Ài, chính là tại lần tác chiến cuối cùng ở bên ngoài đó, sau khi trở về tôi liền biến thành dáng vẻ này rồi”.



“Trên hải đảo lần đó rốt cuộc có cái gì khiến anh thần thần bí bí không cho chúng tôi lên vậy?”

Advertisement



Tần Lam hiếu kỳ gặng hỏi.



Lục Hi lập tức căng mặt đáp: “Đây là bí mật, không được dò la vớ vẩn”.



“Hừ, không hỏi thì không hỏi”, Tần Lam trợn trắng mắt.



Đúng lúc này, có người gõ cửa: “Xin hỏi anh Lục có trong đó không?”



Lục Hi nhìn một cái liền đáp: “Chính là tôi, có chuyện gì sao?”



“Món quà mà ông John tặng anh đã được gửi tới rồi”.



“Đến cũng nhanh đó chứ, mang vào đi”.



“Vâng”.



Người đàn ông đó quay người đi ra ngoài, chẳng bao lâu đã có ba người, bao gồm cả người đàn ông vừa rồi, tổng cộng là bốn người cùng tiến vào.



Ba người còn lại cẩn thận từng ly xách một chiếc hộp với chất liệu đặc biệt, còn dùng xiềng tay khóa tay của bản thân và chiếc hộp cùng nhau.



Ba người đó đặt chiếc hộp lên bàn trà mới mở ra xiềng tay kia.



Sau đó chỉ nghe thấy người dẫn đầu kia nói: “Anh Lục, mời anh nghiệm thu, nếu không có vấn đề gì xin hãy ký tên vào đây”.



"Không cần”.



Vừa nói, Lục Hi đã ký tên lên tập giấy trên tay người đàn ông.



Người đàn ông dẫn theo ba người còn lại liền cáo từ rời đi.



Lục Hi nhìn ngắm chiếc hộp trên bàn và hồi tưởng lại một màn người mang đồ đến kia, trên khuôn mang theo nét thận trọng.



Vân Khả Thiên cùng Tần Lam đồng thời hỏi: "Là thứ gì vậy?”



Lục Hi mỉm cười đầy đắc ý: “Là báu vật vô song mà ông đây phải trăm cay nghìn đắng, cùng kẻ địch liều mạng một ngày một đêm, gặp nhiều trắc trở mới giành được”.



“Xì, anh đang khoác lác đó à”, Tần Lam nói với khuôn mặt tràn ngập vẻ hoài nghi.



Lục Hi quăng cho cô một cái trợn trắng mắt, sau đó mở ra một trong số những chiếc hộp.



Ngay khi vừa mở ra đã nghe thấy tiếng bật thốt kinh ngạc của Vân Khả Thiên: “Mười hai đầu thú vườn Viên Minh?”



Thấy Vân Khả Thiên sửng sốt như vậy, Lục Hi chỉ xem thường nói: “Nhìn bộ dáng chưa trải sự đời của anh xem, không phải chỉ là một đầu thú thôi sao?”



“Anh Lục, anh không thể nói như vậy, mặc dù mười hai đầu thú vườn Viên Minh chỉ có lịch sử hơn 100 năm nhưng trước đó chúng đã bị đánh cắp, là nhân chứng của một đoạn lịch sử và có ý nghĩa biểu tượng vô cùng quan trọng, chúng vẫn luôn lưu lạc ở nước ngoài, là nỗi đau của tất cả người dân Hoa Hạ”.



Là con trai của một trong những người đứng đầu của một tỉnh, sự hiểu biết của Vân Khả Thiên đối với những thứ có ý nghĩa chính trị này càng sâu rộng hơn Lục Hi, đương nhiên biết được ý nghĩa thực sự của đầu thú này.



Năm đó khi vườn Viên Minh bị thiêu cháy, mười hai đầu thú đã bị lưu lạc ra nước ngoài, cho đến ngày nay vẫn bị người người dân trong nước coi là một nỗi ô nhục.



Trong nhiều năm qua, nhiều người dân Hoa Hạ vẫn tìm đủ mọi cách đòi lại mười hai đầu thú này, nhưng những tên nước ngoài sở hữu đó kiên quyết không trả lại và lợi dụng tâm lý của người dân Hoa Hạ để đẩy giá của đầu thú này lên cao ngất ngưởng.



Cho đến hiện tại, qua những nỗ lực bền bỉ của người dân trong nước cũng đã có bốn món lấy được trở lại, còn bảy món vẫn thất lạc ở bên ngoài.