Công Lược Tra Nam

Chương 58: Vườn Trường Trò Đùa Dai (17)



Edit: LINH

????????????????????????????????

Tiểu bạch thỏ ấm áp: Đệch, đệch, bất quá chính là rãnh rồi xem tin tức, thói quen tính xem một chút phát sóng trực tiếp, ai có thể nghĩ đến thế nhưng thật sự bị tôi thấy được, phát sóng trực tiếp thế nhưng lại mở ra, thật là công phu không phụ lòng người a! Trời ạ, tôi nhìn thấy gì, vừa mở ra chính là hình ảnh Dung Tự được Lục Vân Hàng cõng ở trêи lưng, trêи đỉnh đầu của bọn họ những cái đó là thứ gì? Đây là đang đóng phim sao? Quá mộng ảo đi......

Tôi muốn một ổ bánh mì nhỏ: Tôi, tôi cũng không nghĩ tới tôi thế nhưng còn có thể xem thấy phát sóng trực tiếp, đây là có chuyện gì? Tôi còn tưởng rằng đám Hàn Liệt đã dập tắt tâm tư trò đùa dai đâu, không định lại trêu cợt Dung Tự? Đây là cái gì? Lục Vân Hàng sắp thành công sao? Các người mau xem a, Dung Tự đó mặt đầy ngượng ngùng, khẳng định là động tâm a, khẳng định là động tâm...... Nói thật ra, tôi cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi a!

Sha la la la: Cùng cảm thấy xứng đôi, hơn nữa Lục Vân Hàng có tiếng ôn nhu, vừa thấy liền biết là trung khuyển bạn trai, tôi dám khẳng định trong bốn người Dung Tự chọn Lục Vân Hàng khẳng định là hạnh phúc nhất, đối phương khẳng định có thể đối với cô ấy toàn tâm toàn ý, mãi cho đến già, căn bản cũng không thể xuất quỹ mọi người tin không?

Tôi có một con lừa nhỏ: Tin, sao có thể không tin? Lục Vân Hàng vừa thấy liền biết là nhị thập tứ hiếu lão công được không? Hức hức hức, Vân Hàng của tôi, vốn tôi còn tưởng rằng tôi có thể cùng đối phương phát sinh chút gì đó? Như bây giờ cũng tốt...... Cậu ấy vui vẻ thì được...... Bạn xem bộ dáng đó của cậu ta, so Dung Tự còn thẹn thùng hơn, vừa thấy liền biết khẳng định là thích cô ấy thích đến không được, tư thế khinh thanh tế ngữ* (lời nói nhỏ nhẹ) đó, tâm thiếu nữ của tôi a!

Sầu riêng sữa bò: Ahhhhh, mạnh mẽ lên Dung Hàng đảng của tôi, không cần so, chính là Vân Hàng nhà tôi, khẳng định là cậu ấy thắng, không thắng thì tôi chép tay từ điển Tân Hoa Xã!

......

Trêи phát sóng trực tiếp thảo luận náo nhiệt, bên này ba người còn ở trong nhà không có nhúc nhích cũng đang chú ý những phát sóng trực tiếp này, sở dĩ không có rời đi, cũng bất quá là bởi vì Lục Thiên Hữu sợ có người quấy rầy anh cùng chị dâu cậu ta, Tiêu Nhượng thì là ngồi ở trêи sô pha không có cử động, nhìn chằm chằm vào giao diện phát sóng trực tiếp không biết suy nghĩ cái gì, Hàn Liệt kêu gào muốn đi, lại trực tiếp bị Lục Thiên Hữu ngăn chặn.

Sau đó bỏ mặc Hàn Liệt khóc lóc kêu gọi Dung Dung của cậu ta, chậm rãi đi tới Tiêu Nhượng đối diện, cầm lấy ipad trước người cậu ta, "Này, xem ra toàn bộ người ở Dĩnh Quang đều đứng về phía anh mình cùng Dung Tự đâu! Nghĩ đến hiện tại chỉ cần Dung Tự gật đầu đáp ứng thông báo của anh mình, hoặc là chủ động mở miệng thông báo, thi đấu phát sóng trực tiếp của chúng ta cũng coi như là dừng ở đây đi, A Nhượng, cậu nói mình nói có đúng hay không?"

"A......"

Tiêu Nhượng đứng lên, chuẩn bị hướng trong phòng đi đến.

"Mình biết cậu đối với Dung Tự có chấp niệm, nhưng mình hy vọng cậu có chơi có chịu, không cần đi phá hư anh mình cùng Dung Tự, hai người bọn họ đều là người tốt, cũng đều là ngốc tử, Dung Tự không thích hợp cậu, liền tính cậu chấp niệm rất sâu, cũng không thích hợp cậu."

Lục Thiên Hữu nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Nhượng, chậm rãi mở miệng nói.

Ở phía sau cậu ta, tiếng gào của Hàn Liệt dừng lại, quay đầu nhìn lại đây.

"Thiên Hữu......"

"Anh mình từ nhỏ chính là đứa ngốc, cái gì cũng muốn nhường mình, cái gì cũng muốn nhân nhượng người khác, vĩnh viễn đem bản thân đặt ở vị trí cuối cùng. Trừ bỏ bóng rổ, mình còn chưa bao giờ xem qua anh ấy thích một người như vậy, tình huống Lục gia chúng mình cũng không tốt hơn nhà cậu bao nhiêu, nhưng mình tin tưởng thằng anh ngốc của mình nhất định sẽ bảo hộ Dung Dung thật tốt, sẽ không để cô ấy ăn một chút khổ, hai người bọn họ sẽ là một đôi rất tốt. Mình dám khẳng định nếu Dung Dung cùng cậu ở bên nhau, cậu tuyệt đối sẽ không che chở cậu ấy nửa phần, trái lại chờ mong cô ấy trải qua mưa gió, chờ mong cô ấy xuyên qua mưa bom bão đạn đi đến bên cạnh cậu, như vậy cậu mới có thể càng thêm thích cổ...... A Nhượng, cậu là người thông minh, nhưng chính là bởi vì thông minh, nghĩ càng nhiều, cho nên mới càng thêm ích kỷ, cậu cho đi cũng không phải Dung Dung muốn, mình nghĩ cậu cần thừa nhận điểm này!"

"Tôi làm việc cũng không cần cậu tới khoa tay múa chân."

Nói, Tiêu Nhượng ngay lập tức đi dến phía trước.

"Phải, là không cần, Tiêu Nhượng cậu rất thông minh, từ nhỏ đến lớn, muốn đồ vật, muốn làm chuyện thành công căn bản là không có một việc thất bại qua, nhưng cậu biết đây là chuyện cỡ nào khủng bố sao? Này đại biểu cho cậu chưa bao giờ có thất bại, hoặc là nói chưa bao giờ có lúc thất thủ, mình biết nếu cậu tưởng phá rối, mình trăm phần trăm là ngăn cản không được cậu, nhưng mình vẫn còn hy vọng cậu đôi khi làm việc có thể hơi suy xét một chút cảm thụ của anh em chúng ta, mình đang nói cái gì, cậu hiểu rõ đúng không?"

"A."

Tiêu Nhượng cười một tiếng, nâng chân liền chạy lên lầu.

"Thiên Hữu, cậu......"

"A Liệt, mình cảm thấy A Nhượng khả năng muốn dẫn đầu phá hư quy củ......"

"Quy củ gì?"

Hàn Liệt có chút sửng sốt.

Nhìn Hàn Liệt như vậy, Lục Thiên Hữu nở nụ cười, "Haiz, vẫn là Hàn gia tốt a, dưỡng ra thằng ngốc như cậu vậy! Được rồi, thật thích Dung Dung liền đi thông báo biết không? Cho dù đối phương cự tuyệt cậu, nhưng cậu cũng dũng cảm liều mạng một phen đúng hay không? Nhưng mà mình nghĩ, cậu trăm phần trăm sẽ bại bởi anh mình, ai kêu cậu mỗi ngày không mang theo đầu óc ra cửa!"

"Lục Thiên Hữu, cậu tìm chết! Mình bóp chết cậu......"

Tiến lên hai bước, Hàn Liệt liền vờ bóp cổ Lục Thiên Hữu, hai người ở trêи sô pha lăn thành một đoàn.

Một đầu khác, Lục Vân Hàng cõng Dung Tự cũng không có về nhà của ông nội Hàn Liệt trước, mà là trực tiếp tìm phòng khám nhỏ của Khâu bác sĩ, trước tiên xem chân cho Dung Tự, còn gọi lão bác sĩ dùng rượu thuốc đặc chế xoa bóp chân cho cô, lúc này mới an tâm mà dẫn cô trở về.

"Rất kì lạ a, chúng ta không có đụng tới đám Hàn Liệt đâu!"

Như cũ nằm ở trêи lưng Lục Vân Hàng, Dung Tự nghi hoặc nói.

Nghe vậy, Lục Vân Hàng dừng cười lại, liền hơi hơi nhíu mày.

Haiz.

Trở về nhà, bởi vì ông nội Hàn đã trở về, hơn nữa đã ngủ rồi, trong nhà im ắng, ngay cả Hàn Liệt, Tiêu Nhượng, Lục Thiên Hữu, ba người đều không ở.

Lục Vân Hàng một đường đem Dung Tự cõng trở lại trong phòng của mình, nhẹ nhàng đem cô thả xuống, lại khom lưng xem chân cho cô, "Rượu thuốc của bác Khâu quả nhiên dùng được, nghe nói thời trẻ ông còn ở bộ đội làm quân y, đi theo ông nội Hàn ở bên ngoài đánh giặc, rất nhiều dược đều sẽ tự mình làm, quả nhiên lợi hại! Tôi xem chân cậu, hẳn là ngày mai thì sẽ hết sưng, yên tâm đi......"

"Ồ, thật vậy chăng? Kia thật sự là quá tốt, ngày mai chúng ta cũng xác thật cần phải trở về, phải đi học......"

"Ừm, cậu không có việc gì thì tốt, sáng mai tôi lại đến xem cho cậu, dùng rượu thuốc xoa cho cậu như thế nào tôi đã học xong, đến lúc đó chân cậu nếu là còn không có hết sưng, tôi liền lại xoa một lần cho cậu......"

Nghe vậy, Dung Tự cúi đầu, "Ừm, cám ơn......"

Thanh âm cũng thấp xuống theo, làm như mang theo vô hạn ngượng ngùng.

Vừa nghe đến tiếng đối phương thấp xuống, Lục Vân Hàng bỗng nhiên cũng có chút ngượng ngùng lên, "Không, không khách sáo...... Tôi, tôi đi về trước, đã khuya, cậu mau ngủ đi......"

"Ừm, tôi tiễn cậu......"

"Chân cậu không có phương tiện, không cần tiễn!"

"Không có việc gì, tôi có thể nhảy một chân!"

Nói, Dung Tự còn làm mẫu tính nhảy xuống, ai biết trợt chân, nếu không phải Lục Vân Hàng tay mắt lanh lẹ, chỉ sợ hiện tại mặt đã chấm đất.

Bị Lục Vân Hàng chặt chẽ ôm vào trong ngực Dung Tự nhìn đôi mắt nam nhân trước mặt gần trong gang tấc, gương mặt chậm rãi liền đỏ một mảnh lớn.

Trong phòng đen nhánh, nhìn trêи ipad tản ra ánh sáng rực rỡ, trong mắt Tiêu Nhượng không có một tia dao động.

Trong hình ảnh, Lục Vân Hàng hơi có chút ngượng ngùng đem Dung Tự nhẹ nhàng thả trêи giường, "Đừng, không cần tiễn, ra cửa chính là phòng tôi, không còn sớm, cậu nghỉ ngơi cho tốt, biết không?"

"Ừm......" Dung Tự gật đầu, không có xem cậu ta.

Hai người liền duy trì tư thế một đứng một ngồi như vậy thật lâu, Lục Vân Hàng mới nhẹ nhàng ho khan, ngay sau đó ngồi dậy, "Tôi đây trở về, cậu nghỉ ngơi cho tốt......"

Nói xong liền hướng cửa đi đến, vừa mới kéo ra cửa phòng......

"Lục Vân Hàng!"

Tiếng Dung Tự ngay tại phía sau hắn bỗng nhiên vang lên.



Hắn xoay người.

Vừa lúc liền thấy Dung Tự giống như ánh trăng trong nước tại ngoài cửa sổ trút xuống hướng hắn mỉm cười, "Ngủ ngon."

"Ừm, ngủ ngon." Lục Vân Hàng mỉm cười.

Đinh --

Hệ thống: Đối tượng trọng điểm công lược Lục Vân Hàng, độ hảo cảm 100, công lược hoàn thành, đạt được 85 đồng vàng.

Nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở Dung Tự tại đối phương khép lại cửa trong nháy mắt cười càng thêm ngọt ngào, mà đúng lúc này, vẫn luôn dừng lại ở trêи đỉnh đầu của cô một con đom đóm, có thể là tới hoàn cảnh xa lạ, liền hồ đồ bay lên.

Dung Tự vừa thấy cái ʍôиɠ đom đóm nhấp nháy, bay lên lung la lung lay, lập tức liền vươn tay ra, tiếp được nó, "Ngủ ngon!"

Cô cười nói.

Trong phòng bên này, Tiêu Nhượng vẫn luôn nhìn nụ cười này của Dung Tự, trực tiếp liền ấn nút tạm dừng, ngay sau đó liền đem ipad bỏ qua một bên, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lại lần nữa châm một điếu thuốc, sau khi chậm rãi hút xong, mới đem nó dập tắt trong chậu hoa.

Vẫn là câu nói kia, là của hắn liền vĩnh viễn là của hắn.

Nếu không, khi còn nhỏ ngàn dặm xa xôi người cùng Dung Tự gặp mặt tại sao là hắn? Nếu không, đối phương vì cái gì nhiều năm sau cùng hắn ở Dĩnh Quang gặp lại, nếu không lúc A Liệt nổi lên ý niệm muốn chỉnh cô hắn như thế nào nhớ tới loại hình thức phát sóng trực tiếp này, hai người lại có giao thoa càng nhiều? Nếu không, hắn vì cái gì nhớ lại cô sau nhiều năm mất trí nhớ?

Đây đều là chú định xong!

Chú định hai người bọn họ đúng là trời sinh một đôi.

A, bảo hộ? Lục Thiên Hữu, cậu nói tôi phương thức không thích hợp Dung Tự, như vậy cậu liền khẳng định anh cậu cái loại ôn hòa này, do dự không quyết đoán ở chung phương thức liền thích hợp cô ấy sao?

Nếu cũng không biết thích hợp hay không, như vậy dứt khoát toàn bộ trở lại điểm xuất phát, làm Dung Tự chính mình lựa chọn.

Chúng ta đâu, đều là ti tiện giống nhau, cũng đừng dát vàng trêи mặt chính mình......

Nghĩ như vậy xong, màn hình ipad cũng bởi vậy tối sầm xuống, trong phòng trực tiếp quay lại bên trong một mảnh đen tịch.

Ngày thứ hai, Dung Tự sớm liền rời khỏi giường, chân đã hết đau, đi ra ngoài cùng mấy người Hàn Liệt ăn điểm tâm xong, liền cùng nhà ông nội Hàn chào hỏi, rời đi nhà nhỏ bên hồ.

Trêи đường trở về, Dung Tự là muốn ngồi xe của Lục gia, nhưng đáng tiếc Hàn Liệt các loại thủ đoạn chơi xấu đều dùng hết, chỉ kém chưa lập tức lăn lộn, không có biện pháp, Dung Tự đành phải lên xe cậu ta, đi theo cậu ta cùng nhau trở về.

Dọc theo đường đi chỉ cần là đèn đỏ, cậu ta ngay lập tức ngừng xe, quay đầu ai oán nhìn qua, giống như muốn nhìn chằm chằm đến khi Dung Tự áy náy khó chịu.

Mà cơ hồ mỗi một lần Dung Tự nếu không phải không phát hiện, thì chính là đồng dạng quay đầu vô tội nhìn trở lại.

Như vậy tới tới lui lui luôn kéo dài tới sắp đến cổng trường, Hàn Liệt đánh tay lái đột nhiên hướng một bên quẹo qua.

"Này, bạn học Hàn Liệt cậu làm gì? Chúng ta không trở về trường học sao?"

"Tạm thời trước không quay về, mình, có chuyện muốn nói với cậu."

"......"

Nghe vậy, Dung Tự nắm đai an toàn của mình, kỳ quái nhìn cậu ta một cái.

Hàn Liệt lại trước sau kiên định nhìn phía trước, Thiên Hữu nói đúng, chính mình nên nghiêm chỉnh cùng Dung Tự thông báo một lần rõ ràng mới đúng, mặc kệ đối phương tiếp thu hay là cự tuyệt, hắn đều cần thông báo một lần, mà không phải giống trước đó vô số lần giống như loại nói giỡn nói ra bốn chữ "Mình thích cậu"*. (我喜欢你)

Hắn cần trịnh trọng, làm đối phương cũng nghiêm túc nghe được, tỏ tình của hắn.

Có bên nhau hay không cũng được, cho dù đối phương thật sự...... Thật sự lựa chọn Vân Hàng cũng được, hắn sẽ chúc phúc cậu ta.

Người sao, ai còn không có lúc thất tình đâu?

Nhưng càng là nghĩ như vậy, Hàn Liệt liền càng cảm thấy trong lòng mình càng thêm chua xót, đặc biệt là lúc xem thấy nghi hoặc cùng khó hiểu trong mắt Dung Tự, loại chua xót này liền càng rõ ràng.

Rõ ràng hắn là người đầu tiên phát hiện Dung Tự, cũng là hắn đầu tiên mang theo cô đi thay hình đổi dạng, thậm chí là hắn thông báo đầu tiên với cô, tìm cô hẹn hò, vì cái gì Dung Tự ngược lại đối với người khác động tâm đâu? Vì cái gì a?

Hắn nghĩ không rõ......

Hắn không soái sao? Gia thế của hắn không tốt sao? Sau này hắn cũng muốn như Vân Hàng đối tốt với Dung Tự, đối với cô rất tốt, như vậy có phải có một tia khả năng hay không, Dung Tự cũng sẽ đối với hắn động tâm? Không nhiều lắm, chỉ cần đừng ngay từ đầu liền cự tuyệt hoàn toàn, chừa cho hắn cái niệm tưởng thì tốt......

Nghĩ như vậy, Hàn Liệt một chân dẫm lên phanh, nhìn cầu lớn bắt qua sông, cảnh sắc hoàng hôn đẹp đến mức tận cùng, lại quay đầu nhìn Dung Tự liếc mắt một cái, mỉm cười.

"Đẹp không?"

"Ờ......" Dung Tự gật đầu, nhìn màu da cam nơi xa.

"Cậu cũng đẹp......"

"Hả?"

"Mình...... Mình là nói...... Mình nói, mình nói chính là...... Khụ, mình thích cậu...... Lần này là nghiêm túc, mình, Hàn Liệt đang nghiêm túc tỏ tình với Dung Tự cậu, không có nói giỡn, cũng không có trò đùa dai, chính là thích cậu, đặc biệt đặc biệt thích cậu. Thích muốn mỗi ngày đều nhìn đến cậu, mỗi ngày ở bên cạnh cậu, đối tốt với cậu, càng tốt, càng tốt...... Ừm, cậu có thể hiểu ý tứ của mình không?"

Biểu tình Hàn Liệt nhất thời có chút ủy khuất, nếu là lúc này, Dung Tự lại coi hắn nói giỡn, hắn nghĩ, hắn nói không chừng có thể khóc ra tới.

Mà Dung Tự nghe cậu ta nói như vậy, vẫn luôn nhìn đôi mắt đối phương, nghiêm túc lắng nghe, nói xong còn gật đầu.

"Tôi biết, cậu đang tỏ tình với tôi."

"Đúng!" Đôi mắt Hàn Liệt lập tức tỏa ra vô hạn hào quang, "Vậy cậu nguyện ý làm bạn gái của mình sao?"

"Không muốn."

"Vì cái gì? Vì cái gì không muốn? Cậu không cần lại cùng mình nói, cậu cao trung không yêu đương lấy cớ này, mình mới không tin tưởng cậu, rõ ràng cậu liền đối...... Đối......"

Đối với Vân Hàng động tâm, đừng cho là mình không biết.

Hàn Liệt có chút giận, nhưng Dung Tự hiện tại cũng chỉ là trạng thái cái hiểu cái không, hắn mới không có ngốc như vậy, trực tiếp liền nói ra tâm tư của hai người bọn họ, làm Dung Tự hướng về phía Vân Hàng đâu.

"Cậu cùng mình đi xuống!"

Nói Hàn Liệt ngay lập tức đem Dung Tự từ trêи xe kéo xuống, một mực lôi kéo tay cô tới trước lan can ở một bên.

"Mình thật sự, mình có thể thề với trời, mình thật sự thật sự, là thiệt tình thích cậu, về sau vĩnh viễn, sau đó cả đời đều sẽ đối tốt với cậu! Được, cậu nói cậu hiện tại không muốn yêu đương, có thể, đều có thể, cậu hiện tại trước đáp ứng mình, sau đó chúng ta vẫn là giống như bây giờ, chờ tốt nghiệp cao trung liền ở bên nhau, thế nào? Như vậy cũng không chậm trễ cậu đọc sách, sau này chúng ta còn có thể cùng đi nước ngoài du học, cùng nhau chu du thế giới, lại cùng nhau trở về nhìn xem ba mẹ cậu, nhìn xem ông nội của mình. Mình biết nhà cậu rất nghèo, không có quan hệ, mình về sau sẽ kiếm tiền, sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, em trai em gái cậu muốn học trường nào cũng có thể học được, nghĩ ra nước ngoài du học cũng được, mình sẽ làm bọn họ không có một chút nỗi lo về sau, được không, Dung Tự? Được không? Cậu liền đáp ứng mình đi, được không? Mình thật sự thật sự thực...... Ahh!"

Hàn Liệt đang nói rất tốt thì một cái tát liền vỗ trêи lan can, mặt trêи vừa lúc nổi lên một miếng sắt, liền cắt qua bàn tay đối phương.



"Này, cậu đừng nhúc nhích, cặp sách của tôi có thuốc, còn có băng cá nhân, cậu chờ tôi, tôi quay lại tìm xem......"

Dung Tự trong lòng hoảng hốt, lập tức liền kéo tay Hàn Liệt, làm cậu ta đừng lộn xộn, sau đó xoay người hướng xe đi đến, cầm thuốc ngay lập tức quay trở lại.

"Ôi trời, cậu làm sao không cẩn thận như vậy? Cũng không biết lan can này có vấn đề hay không, cậu trở về nói không chừng còn phải chích một mũi uốn ván, thuốc này là tôi ngày đó buổi tối sau khi bị ngã, Khâu bác sĩ đưa tôi, hẳn là hiệu quả khá tốt, đừng nhúc nhích! Có phải đau hay không?"

Dung Tự ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi.

"Cậu thổi cho tôi liền không đau......" Hàn Liệt cười nói.

Sau đó liền thấy Dung Tự bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, cúi đầu, thế nhưng thật sự nhẹ nhàng thổi cho hắn hai cái.

Bất quá chính là cái động tác như vậy, Hàn Liệt liền cảm thấy tim của mình bỗng nhiên không chịu khống chế bắt đầu kịch liệt nhảy lên.

Lúc này Dung Tự ở trong mắt hắn, thật là chỗ nào cũng tốt, mi cong, tóc bay múa theo gió, độ cong cúi đầu, như thế nào sẽ có người tốt đẹp như vậy đâu?

Hắn thật sự, thật sự rất thích cô......

Đinh --

Hệ thống: Đối tượng trọng điểm công lược Hàn Liệt, độ hảo cảm 100, công lược hoàn thành, đạt được 96 đồng vàng.

Vừa nghe đến âm thanh hệ thống nhắc nhở, Dung Tự ở trong lòng nhướng mày, sau đó xé bao băng cá nhân dán kỹ cho cậu ta.

"Trở về nhớ rõ phải tìm bác sĩ xem, biết không? Loại vết thương nhỏ này cũng là không thể bỏ qua......" Nói liền thuận thế buông tay ra, ai biết, đúng lúc này, Hàn Liệt căn bản là bất chấp miệng vết thương của cậu ta, đột nhiên nắm chặt tay Dung Tự, tiến lên một bước liền đem cả người Dung Tự đều ôm vào trong lòng ngực của bản thân.

"Dung Dung, cậu liền cùng mình ở bên nhau đi, được không, được không? Mình là thật sự thích cậu, cậu liền cùng mình ở bên nhau đi......"

Càng nói Hàn Liệt liền cảm thấy chính mình càng ủy khuất, khó chịu.

Lớn như vậy, hắn trước nay không cầu xin qua cái gì, Hàn thiếu hắn nghĩ muốn cái gì không có, chính là không có, ông nội bà nội, ba mẹ, ông ngoại bà ngoại của hắn cũng sẽ nghĩ hết mọi thứ biện pháp tìm tới cho hắn.

Loại tâm tư cầu mà không được này hắn vẫn là lần đầu tiên nếm thử, cũng là hắn lần đầu tiên khát vọng một người như vậy, khát vọng cô chỉ đối với hắn một người ôn nhu, khát vọng cô vẫn luôn đứng ở vị trí bản thân vừa nhấc đầu là có thể thấy, khát vọng cô đối với chính mình cười, đối với chính mình làm nũng, chỉ thuộc về hắn một người.

Cảm giác như vậy chợt tới, quá mức xa lạ, làm cho Hàn Liệt một chốc một lát thế nhưng không biết làm sao cho phải.

Dung Tự mặc cho đối phương luôn gắt gao ôm cô, thật lâu sau mới thử vỗ phía sau lưng của đối phương.

"Có thể, có thể cho tôi một chút thời gian suy xét không? Có thể chứ? Tôi hiện tại đầu có chút loạn, tôi chính mình nhất thời có chút không có cách nào làm rõ, cậu cho tôi một chút thời gian, tối mai, ngay tại trêи sân thể ɖu͙ƈ, tôi sẽ cho cậu đáp án của tôi có thể chứ? Tôi sẽ cố gắng nghiêm túc suy nghĩ."

Bộ dáng Dung Tự rất nghiêm túc.

Cảm tình của mỗi người đều nên nghiêm túc đối đãi, nghiêm túc tiếp thu hoặc là nghiêm túc cự tuyệt, đều được.

Nghe cô nói như vậy, Hàn Liệt lập tức buông lỏng ôm ấp, vui sướиɠ không hiểu nhìn về phía Dung Tự, "Được, được, như thế nào không được? Cực kỳ được, mình chờ cậu, ngày mai mình nhất định nhất định chờ cậu, mình chờ đáp án của cậu, mình nói hết thảy đều là sự thật, không có lừa cậu, mình nhất định chờ cậu!"

Nói xong, Hàn Liệt liền muốn dắt tay Dung Tự, Dung Tự tránh đi, hắn cũng không để ý, lên xe kêu Dung Tự chờ tại chỗ này, hắn tìm một chỗ quay đầu, lại đưa cô quay lại trường học.

Dung Tự nhìn Hàn Liệt lái xe đi xa, khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười.

Trong lòng cô chính là có loại cảm giác, Hàn Liệt nhất định đợi không được cô.

Quả nhiên, ngày thứ hai vừa mới tới lớp học, liền nhìn đến một đám người trong lớp học đang làm thành một đoàn, không biết đang xem cái gì, Dung Tự cũng không để ý nhiều.

Dù sao cô vẫn chưa quen thuộc với mọi người trong lớp, bọn họ làm cái gì Dung Tự cũng không hiếu kỳ.

Nhưng ai có thể nghĩ đến vẫn là làm cho cô bắt giữ được vài chữ, sau đó liền nhìn đám người đó tranh nhau cướp, một cái di động bỗng nhiên liền từ trêи trời giáng xuống, rơi lên sách của cô.

Cô cầm lấy cái di động đó, lễ phép mỉm cười, "Không biết là......"

Lời còn chưa nói xong, di động ngay lập tức truyền đến một thanh âm quen thuộc.

"...... Có thể cho tôi một chút thời gian suy xét không......"

Thanh âm đó, cô chính là muốn không quen thuộc cũng khó.

Cô ở mọi người nhìn chăm chú, đột nhiên lấy điện thoại di động đảo lộn lại, mặt trêи phát đi không phải cảnh tượng hôm qua cô cùng

Hàn Liệt ở bờ sông đối thoại, còn có thể là cái gì.

Cô ngơ ngác nhìn di động, sau đó trực tiếp kéo thanh tiến độ, cuối cùng ở trêи màn hình thấy một khuôn mặt ngu xuẩn của mình.

Cô rời khỏi phòng có tên là phát sóng trực tiếp của Hàn Liệt, tại trong tổng phân loại còn tìm được Lục Vân Hàng, Tiêu Nhượng cùng Lục Thiên Hữu.

Bên trong tất cả đều là đủ loại video cô cùng bọn họ ở chung.

Lại sau đó chính là những bình luận của các bạn học.

"A, đám Hàn thiếu thế nhưng sẽ đối với đồ nhà quê nổi lên tâm tư, thật là bốn đóa hoa tươi cùng nhau cắm trêи bãi phân trâu!"

"Cũng không phải, bất quá trêu đùa đồ đần đó cũng tốt, ai kêu Dĩnh Quang nhàm chán như vậy, một chút ý tứ đều không có!"

"Cô ta nhìn ngây ngốc, sẽ không thật sự cho rằng bốn người Hàn thiếu đều đối với cô ta có ý tứ đi? Vậy quá khôi hài...... Ha ha ha......"

"Đúng vậy, bất quá cô ta cũng chỉ điểm này giá trị, nghe nói người nơi đó của bọn họ mấy năm cũng không tắm một lần đâu! Trách không được tôi lần trước lướt qua bên người đồ nhà quê đó, ngửi thấy trêи người cô ta truyền đến mùi của phân đâu, di ~"

......

Những bình luận này đều xem như phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu, Dung Tự nhẹ nhàng buông di động, nhìn những bạn học đó xem cô chằm chằm, cơ hồ mỗi một người đều tại ánh mắt cô nhìn qua, vội vàng quay đầu qua chỗ khác.

Mỗi người trêи mặt đều viết, cùng họ không quan hệ, đừng xem họ.

Đúng vậy, cùng mỗi người cũng không quan hệ, nhiều lắm bọn họ liền tính là xem náo nhiệt, liền tính cuối cùng thật sự bức tử cô, cũng cùng bọn họ không có một chút quan hệ, bọn họ làm gì, không phải xem náo nhiệt sao, tất cả mọi người đều đang xem, tôi không xem, thế không phải không hợp đàn, không có đề tài cùng bạn học thảo luận, như vậy đến lúc đó nếu là các bạn học xa lánh tôi làm sao bây giờ? Chúng ta đây là trường học quý tộc, nếu thật sự bị xa lánh, khả năng gia tộc đều muốn từ bỏ bọn họ, cho rằng mỗi người đều may mắn giống như đứa ngốc Trần Ngọc thi 35 điểm kia, cha mẹ sủng cậu ta yêu cậu ta a!

Cũng là ở ngay lúc này, Hàn Liệt cùng Lục Vân Hàng hai người giống như bị điên chạy tới trước lớp Dung Tự, vừa nhìn thấy mặt Dung Tự không biểu tình, liền trăm miệng một lời mà nói.

"Tôi có thể giải thích......"

Mà đáp lại là một quyển sách bay qua sát đầu bọn họ.

Di động là của người khác, cô không thể ném, sách luôn là của cô đi.

Mà một đầu khác, Lục Thiên Hữu lập tức ở trêи sân thượng của khu dạy học tìm được Tiêu Nhượng ngồi ở chỗ đó, tiến lên liền một quyền nện ở trêи mặt cậu ta.

"Là cậu đúng hay không? Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tiêu Nhượng!"