Công Lược Nam Phụ

Chương 472: Công lược bộ đội đặc chủng quả cảm (24)



Edit: Aya Shinta

"Nếu bị phát hiện thì ăn trận đòn là đã nhẹ... Bởi vì ngày kết hôn được ấn định vào ngày 20 tháng 7, tôi không muốn gả cho Trương Tam Hỏa nên nhất định phải chạy."

"Không biết khi các vị cảnh sát điều tra thì có điều tra về tính tình của Trương Tam Hỏa hay không?"

Lăng Vu Đề vẫn mỉm cười như cô mới là người thẩm vấn phạm nhân.

Cảnh sát thẩm vấn hơi ngẩn người, lập tức nói rằng: "Chúng tôi cũng đã điều tra, tra được Trương Tam Hỏa này có xu hướng bạo lực... Vậy cho theo điều tra của chúng tôi, người có hiềm nghi phóng hỏa nhất chính là Lăng Vu Đề cô."

"Tại sao tôi có hiềm nghi nhất? Bởi vì trông tôi rất giống kẻ mạng tội giết người sao?"

"Bởi vì cô không muốn gả cho Trương..."

"Nếu đã điều tra, như vậy cảnh sát ngài chắc cũng biết Trương Tam Hỏa rất ghiền rượu đúng chứ?"

"Đúng thế..." Trương Tam Hỏa ghiền rượu như mạng.

"Ngay cả cảnh sát ngài cũng nói bốn giờ chiều ngày 18 tháng 7, nhà Trương Tam Hỏa bốc cháy. Ngọn lửa đột nhiên bao trùm nhà Trương Tam Hỏa ngay lập tức hay sao?"

"Thế thì không phải, người chứng kiến nói là lan từ phía sau nhà. Chúng tôi..."

"Lửa bắt đầu lan từ phía sau nhà! Như vậy nói cách khác là lúc mới đầu, nếu Trương Tam Hỏa chạy từ trong phòng ra thì hoàn toàn có thể thoát thân! Nhưng tại sao Trương Tam Hỏa lại không hề làm thế?"

"Chúng tôi..."

"Chỉ có một lý do -- Đó chính là Trương Tam hỏa lại uống say! Còn lửa có khả năng là do hắn ta hút thuốc không cẩn thận đốt!"

"..."

"Có khám nghiệm tử thi chưa? Có kiểm tra hiện trường tử vong chưa?"

"..."

Cảnh sát ở đối diện đã bị mấy câu hỏi của Lăng Vu Đề làm cho không còn lời nào để nói.

Họ cũng đã tới hiện trường tử vong, nhưng qua một năm rồi, căn nhà bị thiêu hủy không giữ được nguyên trạng.

Khám nghiệm tử thi?

Được rồi, bởi vì cấp trên có người cố ý bàn giao nên cũng có làm.

Nhưng báo cáo khám nghiệm tử thi chính là... trước thời điểm tử vong, quả thực Trương Tam Hỏa đã uống rất nhiều rượu. Cũng bởi vì uống rượu nên sau khi cháy hắn không có chạy thoát, thế là bị thiêu chết!

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa phòng thẩm vấn vang lên, một cảnh sát đứng dậy đi mở cửa.

Người đến là cục trưởng cục cảnh sát.

Cục trưởng cười hiền lành, trong mắt mang theo tia nịnh nọt: "Cô Lăng Vu Đề, chào cô!"

"Cục trưởng, chào ngài!"

"Vụ án này đã điều tra xong, cái gọi là phóng hỏa giết người đơn giản chỉ là một con sâu rượu uống rượu say dẫn đến việc không cẩn thận phóng hỏa thiêu chết mình mà thôi! Phu nhân của thủ trưởng Lăng đang chờ ở bên ngoài, mời đi theo tôi!"

Lăng Vu Đề gật đầu, nói tiếng cảm ơn với hai cảnh sát thẩm vấn mình vừa nãy rồi mới đi theo cục trưởng. Còn hai cảnh sát kia liếc mắt nhìn nhau, ăn ý giơ tay lau mồ hôi túa trên trán.

Biểu hiện của Lăng Vu Đề thực sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức... họ cảm thấy bản thân mình mới là người bị thẩm vấn!

Cô gái kia rõ ràng mặt mày mỉm cười, nhưng uy thế quanh người không ngừng phóng thích thật sự chỉ sắp độ đôi mươi sao?

Tại sao đối mặt với cô còn cảm thấy ngột ngạt sốt sắng hơn cả với cục trưởng thế này?

Theo cục trưởng ra ngoài, mẹ Lăng đang lo lắng chờ đợi vội vã đi tới ôm lấy cô.

Có lẽ lo Lăng Vu Đề bị dọa sợ thế nên mẹ Lăng luôn miệng khuyên nhủ: "Tiểu Vu, không sao rồi không sao rồi..."

Lăng Vu Đề mỉm cười ừ một tiếng: "Thím yên tâm, con không sao hết!"

Bởi vì cần làm chứng nên hai vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp lại tới thủ đô.

Vậy cũng đúng lúc, bởi cha mẹ Lăng muốn tìm bọn họ!

Khi Lăng Vu Đề bị cảnh sát đưa đi, cha Lăng lập tức nhận được điện thoại của mẹ Lăng, may mà ông cũng cách đó không xa nên lập tức đi máy bay trở về!

Lăng Vu Đề ở cục cảnh sát hai giờ, mẹ Lăng và cha Lăng cùng đến, nhờ cục trưởng sắp xếp cho họ một phòng trống rồi tìm vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp.

Lăng Vu Đề ngồi ở một bên không nói gì, mẹ Lăng đỏ mắt, trừng hai vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp.

Cha Lăng vẫn còn bình tĩnh, chỉ là hành động nhấp môi đã chứng tỏ sự kìm nén tức giận của ông.

"Anh, lời báo chí nói có phải là thật hay không?"

Lăng Thủ Nghiệp cùng Tào Mỹ Hồng rụt cổ không dám nhìn cha Lăng, rõ ràng họ nghe Lăng Giai Kỳ nói chỉ cần chứng minh Lăng Vu Đề phóng hỏa thiêu chết Trương Tam!

Bọn họ cũng không ngờ chuyện tráo con lúc trước lại lên mặt báo! Đến cùng là ai đưa lên?!

Lăng Vu Đề cụp mắt xuống, thầm mắng Lăng Giai Kỳ cả trăm lần!

Xét về hành vi của Lăng Giai Kỳ, tuyệt đối là để trả thù cô, hiện tại cô ta đã bất chấp tất cả không cần gì nữa rồi!

Cô ta biết Lăng Vu Đề không nhận người thân nên một mực muốn tuồn chân tướng ra. Như vậy... người đàn ông cứng nhắc Lâm Ngộ Khê kia sẽ đẩy quan hệ giữa họ về vị trí ban đầu!

Cô tin rằng không lâu nữa sẽ có một tin tức giật tít "Cậu và cháu gái yêu đương" được công bố. Mà tin tức này sẽ hoàn toàn khiến Lâm Ngộ Khê... rời bỏ cô!

Lăng Giai Kỳ chết tiệt, yên lành làm nữ chính của cô ta không được sao!?

Thực sự... uổng cơ hội sống lại duy nhất!

Bên kia, Lăng Thủ Nghiệp chậm chạp không trả lời câu hỏi của cha Lăng, chỉ rụt cổ lại. Thực ra biểu hiện vậy thì chính là ngầm thừa nhận rồi.

Trong lòng cha mẹ Lăng đều đã biết tin tức kia hẳn là thật!

Nhưng để họ chấp nhận việc con gái mình thương yêu hai mươi năm lại không phải con gái ruột, mà con gái ruột thịt lại bị đối xử đến mực này trong mười chín năm... hơi khó!

Nếu... Nếu một năm trước Lăng Vu Đề không "lấy dũng khí" chạy trốn, vậy con bé phải gả cho một tên đàn ông bạo lực, sống nghèo khó bi thảm cả đời!

Cha Lăng siết chặt hai nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nhằn một câu: "Tôi rất muốn một súng bắn chết các người!"

Câu này dọa vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp sợ muốn chết, hai vợ chồng bọn họ rầm rập quỳ dưới đất.

Lăng Thủ Nghiệp mặt mày đưa đám: "Thủ Thành anh biết sai rồi! Anh biết sai rồi! Lúc trước anh bị ma quỷ ám ảnh muốn con gái mình sống những ngày tháng tốt lành nên mới tráo con, là anh sai là anh sai!"

"Vốn dĩ bọn anh đổi con thì hối hận rồi, nhưng vợ chồng chú đã mang con bé đi... Bọn anh lại sợ sau khi chú biết con bị đánh tráo thì sẽ..."

"Không... Không phải giờ tiểu Vu sống rất tốt hay sao! Chú tha thứ cho anh chị đi..."

"Chát -- "

Lăng Thủ Nghiệp còn chưa dứt lời, mẹ Lăng đã mất khống chế xông lên tát một cái.

Mẹ Lăng một tay ôm ngực, một tay run rẩy chỉ vào mũi Lăng Thủ Nghiệp: "Sống tốt?! Sống tốt?! Anh nói cho tôi xem mười chín năm qua, con gái tôi đã sống thế nào hả?!"

"Không có học vấn! Ăn không đủ no mặc không đủ ấm! Động một chút là bị đánh chửi! Cả con ở còn không bằng!"