Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 50



Vừa mới hạ lệnh đuổi người không bao lâu thì lại có người chạy đến tìm nàng. Không biết hôm nay là ngày gì mà nàng cứ bị làm phiền, nàng muốn được yên tĩnh cũng chẳng được.

Nhưng mà người này nàng không thể không để ý được, dù sao thì đây cũng là hoàng huynh của nàng.

"A Yên, hình như trong muội có vẻ đang rất là mệt mỏi" Trác Quân vừa bước vào thì đã ngồi ngay xuống trước mặt nàng.

"Không mệt sau được, vừa mới sáng thì Thuần vương gia của Chu quốc đã chạy đến cửa tìm, tiếp sau đó thì Chu Tuấn cũng đến. Muội mới vừa tiển hai người bọn họ đi không bao lâu thì huynh lại đến, chỉ trong một buổi sáng mà đã có tận ba người đến cửa tìm muội." Nàng vô cùng chán nản nói.

"Vương gia Chu quốc và Chu Tuấn đến tìm muội làm gì?"

"Vương gia Chu quốc thì bảo là đến để cảm ta ơn cứu mạng, còn Chu Tuấn thì do hắn học nhiều binh thư quá nên trở thành kẻ ngốc mới sáng sớm đã chạy đến tìm muội mà hỏi vấn đề được viết rỏ ràng trên sách vỡ"

Dường như bắt được vấn đề chín trong lời nói của nàng nên Trác Quân rất nhanh chóng mà hỏi lại "Chu Tuấn tìm muội thì ta có thể hiểu, nhưng còn vị vương gia Chu quốc kia từng gặp muội sau?"

"Mấy năm trước muội từng gặp hắn bên ngoài thành, hơn nữa còn vô tình mà cứu hắn một mạng."

"Háo ra là thế, không ngờ một vị vương gia cao cao tại thượng như hắn lại có thể nhớ ơn đối với người từng cứu mạng mình."

“Muội cũng không nghĩ rằng hắn sẻ nhớ việc đó lâu đến thế, muội dừng như đã sắp quên mất việc đó rồi” nàng vô cùng cảm thán mà nói.

“A Yên, ta hỏi thật muội một câu muội nghiêm túc trả lời cho ta nghe có được không?” hắn lúc này vô cùng nghiêm túc mà nói.

“Huynh cứ nói, nếu huynh hỏi chuyện chính đáng thì muội sẻ trả lời cho huynh nghe” nàng cũng vô cùng nghiêm túc nói.

“Vậy…A Yên, muội có cảm thấy Chu Tuấn hình như có chút tình cảm gì với muội hay không?”

“Huynh cũng nhìn ra à? chuyện này muội biết chứ muội đã sớm nhìn ra từ lâu rồi” nàng rất bình tỉnh mà nói.

“Vậy muội…có phải cũng có tình cảm với hắn hay không?”hắn nhìn nàng vô cùng tò mò mà hỏi, chuyện này hắn rất là muốn biết.

“Muội không thích hắn” nàng khẳn định một cách vô cùng chắc chắn.

“Nếu muội không thích hắn thì tại sao không nói cho hắn biết, để hắn không cần hy vọng?”

“Muội không nói hắn biết bởi vị muội hy vọng thời gian sẻ trả lời cho hắn nghe thay muội. Nếu như muội nói thẳng cho hắn biết thì chẳng khác nào tát thẳng vào tinh thần của hắn.”



Hắn nghe nàng nói thế thì cũng không cảm thấy là sai, dù sao thì mỗi người một suy nghĩ. Nhưng nếu hắn là nàng thì hắn sẻ nói thẳng cho Chu Tuấn biết để sớm chặt đứt hy vọng hy vọng của Chu Tuấn.

Nhưng dù sao đi nữa hắn vẫn sẻ tôn trọng suy nghỉ của muội muội mình.

Nàng thấy vậy thì liền nói sang chủ đề khác “chuyện ám sát lần trước là do nữ nhân bên cạnh của Ung vương ra tay”

“Muội nghĩ một người nữ nhân như thế có khả năng một mình gây ra việc này hay không?”

“Tất nhiên là không, muội nghĩ rằng sau lưng nàng ta đang có một thế lực nào đó điều khiển, nàng ta chắc chắn chỉ là một con chốt thí mạng trên bàn cờ của kẻ đứng phía sau.” Nàng vừa nói vừa suy tư trên tay bất giác cầm quả cam trên bàn mà vân vê lúc nào không hay.

“Nếu muội đã nói thế thì muội có nghi ngờ ai là người đứng sau lưng nàng ta hay không?”

“Muội thật sự vẫn chưa nghĩ ra, đã là người đứng sau dựt dây thì chắc chắn sẻ không dể dàng để lộ bản thân ra bên ngoài đâu. Muội thấy huynh cũng nên cho người chú ý những người mà huynh nghi ngờ đi, không chừng sẻ thật sự tìm ra kẻ đứng sau đấy” nàng nữa đùa nữa thật mà nói.

Tuy nàng mang chút đùa giởn nhưng Trác Quân vô cùng nghiêm túc "Ta nhất định sẻ sai người điều tra, muội cứ yên tâm

À mà đúng rồi, ta nghe người báo lại muội đang sai người điều tra Sùng vương, rốt cuộc là hắn đã làm gì để muội sai người điều tra hắn vậy?"

"Muội nghe được tin tức hắn ta tham ô hối lộ, dựa vào chức quyền của bản thân mà đứng sau những việc làm thất đức của các quan viên địa phương."

"Nếu quả thật là vậy thì ta cũng phải chú tâm vào hắn một chút, dù sao thì ô nhọt như thế sớm nên loại trừ"

"Lý Khanh, ta bảo này huynh từ lúc sáng khi quay về từ chổ cửu công chúa thì cứ thẩn thờ mãi rốt cuộc huynh và cửu công chúa đã nói những gì vậy?" Từ Kha thấy bằng hữu của mình như thế thì không khỏi tò mò.

"Nàng ấy bảo là sẻ trở thành bằng hữu với ta" hắn lạnh giọng nói nhưng sâu bên trong thâm tâm hắn rất là vui sướng.

Từ Kha thấy hắn như thế thì không khỏi tặc lưỡi "Chỉ có nhiêu đấy mà làm huynh thẩn thờ đến giờ, thật không hiểu những kẻ có tìnhn yêu"

"Từ Kha, ngươi tốt nhất là đừng có ý kiến này nọ nếu không thì ta sẻ nói xấu ngươi trước mặt của Ly Nguyệt" hắn trầm giọng nói.

Từ Kha khi nghe đến hai từ Ly Nguyệt thì hoảng hốt, tức giận nói "Lý Khanh, ta và ngươi là huynh đệ tốt mà, sao ngươi có thể bán đứng huynh đệ tốt của mình vậy chứ hả?"

"Ai vừa nhắc đến muội vậy hả?" không biết Ly Nguyệt từ nãy giờ chạy đi đâu nhưng khi vừa quay về thì trùng hợp nghe Lý Khanh nhắc đến mình.

Từ Kha vừa thấy Ly Nguyệt thì vội vàng lên tiếng chặn trước lời Lý Khanh chuẩn bị nói ra" chắc công chúa nghe nhằm rồi, từ nãy đến giờ chúng ta chẳng hề nhắc đến công chúa."

Ly Nguyệt ngây thơ nên nhanh chóng bị lời nói của Từ Kha lừa gạt "Chắc do ta nghe nhằm thật.



À đúng rồi, ca ca huynh có đi tìm tẩu tẩu chưa?"

"Đã tìm rồi, nhưng mà Ly Nguyệt muội đừng gọi nàng ấy là tẩu tẩu nữa nếu như bị người khác nghe được thì chắc chắn sẻ có những lời nói không hay về nàng ấy."

"Dạ được, muội nghe lời huynh nhất định sẻ không gọi tỷ ấy như vậy nữa."

Hắn nghe thế thì vô cùng hài lòng mà gật đầu

- -----

Tại ám các lúc này, nàng đang ngồi đối diện với nữ nhân kia, mới qua một đêm nhưng ả ta đã vô cùng tàn tạ.

Cũng phải thôi, ám các này một khi đã tra khảo thì nhất định sẻ hành hạ con người ta đến thừa sống thiếu chết, trước nay chưa có ai có thể chịu đựng quá lâu tại nơi này.

Một là khai ra còn hai là ngậm lấy bí mật xuống cửu tuyển.

"Ta bảo này, sao ngươi phải chịu khổ như này cơ chứ, cứ ngoan ngoản mà khai ra đi ta nhất định sẻ không làm người đau nữa." Nàng đầy tiết thương nhìn nữ nhân đang bị chói chặt trên cột kia.

Nếu như là tối qua nữ nhân này sẻ ngay lập tức lên tiếng mà chửi rủa nhưng hiện tại thì ngay cả cử động của nàng ta còn khó khăn thì nói chi là lên tiếng chửi.

Giọng nàng ta thiều thào đầy yếu ớt" Trác Ngọc Yên, ngươi là mối họa của quốc gia đáng lý ra thì đêm qua ta nên giết chết người chứ không phải là chạy đi ám sát Trác Quân, nếu như ông trời cho ta cơ hội làm lại thì tốt biết mấy, nhưng đáng tiếc thật ta sẻ chẳng còn cơ hội nào nữa rồi."

Bữa nói dứt câu, nàng ta đã cắn lưỡi tự sát ám vệ đang đứng bên cạnh thấy vậy thì vội vàng đưa tay bóp chặt miệng ả ta, nhưng đáng tiếc vẫn bị muộn một bước.

Do từ tối qua đến giờ nàng ta bị tra khảo nhiều nên sức lực không còn, nên khi vừa cắn lưỡi máu chảy ra đã tướt đoạt đi mạng sống của ả ta.

Khi nhận thấy cái lắc đầu từ ám vệ thì nàng đã biết nàng ta chẳng còn cứu được nên vô cùng chán nản mà rời đi.

Trên đường quay về thì nàng đã đụng phải một chuyện vô cùng hay ho. Trong cung canh phòn nghiêm ngặt thế này vậy mà lại có thích khách lẻn vào, thật là vô cùng đặt sắc.

Vừa thấy chuyện hay nàng liền kéo Hoa nhi và Thu nhi đuổi theo. Hoa nhi và Thu nhi thấy nàng đang có ý định ham vui thì cũng vô cùng hợp tác mà đi theo nàng.

Dù sao thì hai người họ biết rõ nàng vẫn còn rất ham chơi, một khi đã đụng phải "chuyện vui" thì dù có như thế nào nàng cũng phải xem cho bằng được.

Hoa nhi và Thu nhi không biết rằng trong mắt người khác nghĩ điện hạ của họ như thế nào nhưng trong mắt bọn họ thì điện hạ chính là người vô cùng ham vui ở đâu có "chuyện vui" ở đó chắc chắn có nàng.