Con Trai! Ba Ba Con Là Ai?

Chương 1: Định mệnh gặp gỡ bất ngờ



Sángsớm, ánh mặt trời thật chói mắt.

Hôm naylà ngày Chu Hiểu Hiểu phải đi phỏng vấn lần thứ 25 trong cuộc đời tìm việc. Từkhi tốt nghiệp đại học tới nay, cũng hai năm rồi, cô luôn phải làm việc bánthời gian để kiếm tiền. Hiểu Hiểu thành công bị thuê 19 lần, cũng xuất sắcthành công bị đuổi việc 19 lần.

Lần nàynếu phỏng vấn thành công, cô nhất định không cho phép bản thân bị đuổi việc lầnnữa. Nhất định phải làm cho đến một năm rồi… tính. Mỗi lần đi làm thì cũng chỉduy trì được quá hai tháng là… knock out. Cũng có vài lần đi làm được một ngày,hôm sau liền bị đuổi thẳng cẳng ra khỏi công ty.

Vậnmệnh của cô cực kỳ bi thảm, thế nhưng nào có ai biết đâu. So với vài thiếu nữcùng tuổi sinh trưởng trong gia đình giàu có, người ta đi đến đâu cũng đều cóthể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Lớn lên xinh đẹp không nói, còn có điềukiện gia đình nữa. Cô từ nhỏ đã là cô nhi, không một ai thân thích có thể chămsóc, giờ đây so với bọn họ đúng là một trời một vực.

“Haizzz!”Hiểu Hiểu thở dài một hơi “Chu Hiểu Hiểu! Ngươi không nên tiếp tục ai thán bảnthân nha. Nếu không đi mau thì chẳng kịp ăn sáng đâu”

Tiếptục đi tới phía trước, Hiểu Hiểu có thể khẳng định bản thân mình bị sao quả tạchiếu xuống. Đi xe công cộng thì đón nhầm xe, đi xe điện ngầm thì bị cánh cửakẹp lấy đầu, ngay cả chó con cũng đuổi cô chạy trối chết, nhưng chiếc giày mớimua còn đạp phải nước tiểu. Trời ơi! Chẳng lẽ cô còn chưa đủ bi thảm hay sao?Làm cô phải vác vẻ mặt chật vật đi đến công ty để phỏng vấn xin việc, như vậy…có thể thành công sao?

Nhưngmà, sản nghiệp của Hạ thị này cũng thật là khổng lồ. Nghe nói tòa nhà cao tầngnày đã có đến 23 tầng trên 36 tầng là thuộc công ty anh ta, quy mô vô cùng đồsộ. Tuy không thể so sánh với các tập đoàn phương đông nhưng thị trường tròchơi của Hạ thị này có thể nói là rộng rãi toàn nước. Vài năm gần đây bắt đầuđầu tư vào thị trường Trung Quốc, nhất định là sản nghiệp của Hạ thị cũng khôngnhỏ.

Kinhnghiệm 25 lần phỏng vấn thất bại cùng 19 lần bị đuổi việc, Chu Hiểu Hiểu hiểuđược nếu muốn đậu phỏng vấn thì trước tiên phải biết về lịch sử của công tynày, lần này cô chuẩn bị đầy đủ cùng với rất tự tin.

“ChuHiểu Hiểu!” Đột nhiên có người hô lên tên cô.

“Có!” Hiểuhiểu từ trên ghế so pha đứng bật dậy.

“Chủnhiệm chúng tôi yêu cầu cô vào phỏng vấn”

“Vâng!”Cô gật gật đầu, theo nữ nhân viên vào văn phòng của vị gọi là chủ nhiệm. Cô gáinày cũng thật xinh đẹp, xem ra có thể nhanh chóng leo lên thư ký trong nay mai.

“Làphòng này, cô tự đi vào đi nhé!” Nữ nhân viên chỉ vào cánh cửa trước mặt HiểuHiểu “Tôi còn có công việc phải làm nên sẽ không vào cùng cô đâu. Chúc may mắn”

“Vâng”Chu Hiểu Hiểu nhìn cánh cửa thủy tinh trước mặt, trong lòng đột nhiên hơi khẩntrương. Cô định đầu lại nói lời cám ơn với nữ nhân viên đã dẫn đường mình đếnđây, nhưng đảo mắt một chút liền không thấy bất kỳ thân ảnh nào bên cạnh mình.

“Hey!Liều vậy!” Cô hít sâu một hơi, nắm lấy nắm đấm cửa toan đẩy vào nhưng một thanhâm vang vọng như có như không đột nhiên xuất hiện từ đằng sau.

“Nếu đãđến đây thì mau chóng vào đi”

ChuHiểu Hiểu quay đầu lại chỉ thấy một nam nhân hơn 30 tuổi với mái đầu bị hóiđang nhìn cô mỉm cười, hơn nữa liền đẩy cánh cửa thủy tinh trước mặt cô đườnghoàng tiến vào.

“Vàođi!”

Cô hoànhồn, liền đi theo nam nhân kia vào, chắc hẳn hắn chính là chủ nhiệm tuyển nhânviên. Nhìn mái đầu kia liền có thể đoán được, chẳng phải trên tivi vẫn thườngchiếu những bộ phim về những người như thế này sao?

“Cô tênlà Chu Hiểu Hiểu?” Nam nhân buông tư liệu trong tay, bước chân thong thả đếnbàn của mình ngồi xuống.

“Vâng,là tôi!”

“Khôngcần khẩn trương, ngồi đi!” Nam nhân chỉ chỉ chiếc ghế dựa phía sau cô “Tôi làchủ nhiện quản lý nhân lực Lưu Vân Sinh, cô gọi tôi Lưu chủ nhiệm là được rồi”

“Vâng”Chu Hiểu Hiểu hạ ghế dựa xuống thấp một chút.

“Cô tạisao lại muốn tới công ty chúng tôi làm việc? Bằng cấp của cô có thể làm quản lýở một vài thị trường kinh doanh có tiếng, vì sao lại phải đến đây chịu cực vớicông ty chúng tôi?”

“Vâng…là…” Phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cho ông ta biết cô chưa baogiờ làm quá hai tháng tại những công ty trước sao? Chắc nên nói bản thân do họckhông đúng khoa mình thích ở đại học, tất cả chỉ vì học bổng làm mê muội? Nhưngloại chuyện như vậy cô nói cũng không nên lời.

“ChuHiểu Hiểu, 24 tuổi, đã tốt nghiệp học viện khoa học kỹ thuật, trong hai ngămsau khi tốt nghiệp luôn luôn tại không ngừng thay đổi công tác?” Lưu chủ nhiệmgiơ giơ sơ yếu lý lịch trong tay “Có đôi khi kinh nghiệm cũng rất trọng yếu,bất quá, tần suất thay đổi công tác của cô cũng thật quá cao”

“Khôngphải. Chủ… chủ nhiệm, việc đó thật ra thì…”

“Khôngcần giải thích, ngành của chúng tôi không phù hợp với cô. Cô có thể đến nơikhác xin việc…”

“Chủnhiệm, anh có thể châm chước một chút được không? Tôi cái gì cũng đều có thểlàm kể cả dọn dẹp này nọ…”

“Chúngtôi tuyển chọn nhân viên rất nghiêm khắc, hơn nữa quản lý bộ phận chính là thểdiện của công ty. Cô cho rằng với diện mạo của cô bây giờ có thể đảm nhiệm chứcvụ sao?”

ChuHiểu Hiểu cúi đầu nhìn nhìn chính mình, quả thật cô không xinh đẹp, cũng khôngcó trang điểm, ngay cả quần áo cũng là đồ bỏ đi của bạn tốt.

“Nếu cômuốn làm nhân viên vệ sinh nhân thì có thể đến công ty Gia Chính, nhân viên vệsinh của công ty chúng tôi đều là thuê từ Gia Chính”

“Anhkhông cần nói như thế. Tôi biết mình lớn lên không xinh đẹp, nhưng nhan sắccũng đâu phải do tôi muốn là có. Tại sao mọi công ty khi muốn tuyển dụng nhânviên đều đem diện mạo đặt lên đầu thế này?” Cô không giữ được sự bình tĩnh khiLưu chủ nhiệm phê bình bản thân mình như vậy. Mặc dù cô đã biết được bản thânmình như thế nào nhưng sao khi nghe được từ lời người khác nói, cô lại có chútthương tâm.

“Cám ơnanh đã tiếp đãi, Lưu chủ nhiệm, nếu không có việc gì khác, ta xin cáo từ” HiểuHiểu biết, cho dù công ty không muốn thuê cô nhưng cô vẫn còn có tôn nghiêm củamình.

“Nếu cômuốn việc làm, hay là bộ quản lý thị trường đi, nơi đó chắc hẳn là sẽ có côngviệc thích hợp cho cô”

“Cám ơn”Chu Hiểu Hiểu đứng dậy hướng Lưu chủ nhiệm gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Nóicũng như không, cho dù muốn làm ngành khác cũng không phải đến xin tuyển ở bộphận quản lý nhân sự bên đây sao? Thật xem cô là đứa ngốc à?

Có lẽcô nên chấp nhận vận mệnh của mình vậy. Từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa từng cóchuyện gì gọi là may mắn xuất hiện. Đến với thế giới này đối với Hiểu Hiểu mànói là một điều bất hạnh, ba mẹ không cần, người yêu không cần, thậm chí tất cảmọi người trên thế giới này cũng đều không cần. Cuối cùng chỉ còn lại một mìnhcô cố gắng sống sót.

HiểuHiểu không biết rốt cuộc mình đã rời khỏi toà nhà Hạ thị như thế nào, cũng càngkhông biết bây giờ mình nên đi đâu. Bản thân hoàn toàn không có mục đích, từngbước lững thững về phía bờ hồ công viên.

“Muốnchết sao?” Cô âm thầm hỏi chính mình. Đúng vậy, muốn chết! Hiểu Hiểu mười phầnthì đã có hết chín phần muốn ý định này trở thành sự thật, nhưng mà… cô khôngcam lòng. Làm cái gì cũng không được thì chết đi sẽ có ai đau lòng đây? Cho dùlúc còn sống thì cuộc đời cô vĩnh viễn chỉ là một màu xám tro điều hiu cô quạnhđầy bi thảm, bị mọi người bỏ qua, thời điểm chết nhất định phải cho thật có ýnghĩa. Tục ngữ thuờng nói: cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Đầutiên, cô muốn hiến xác cho bệnh viện để nghiên cứu y học giúp ích cho xã hộibởi vì cô biết co dù có chết đi thì cũng không có ai thương tâm, lại càng khôngcó bà con thân thích mang cô đi mai táng. Cho nên hành động này vừa có ý nghĩcho thế giới lại vô cùng có lợi cho bản thân cô.

Sau đó,Hiểu Hiểu cô phải chết long trọng một chút. Chẳng hạn như… Cứu người nha, chẳngcần quảng đó là hạng người gì, chỉ cần… Cái gì? Trên mặt hồ làm sao lại có mộtđứa nhỏ tóc trắng đây? Lại còn đang không ngừng lúc chìm lúc nổi? Không thểnào! Có người rơi xuống nước? Nhưng mà tại sao chẳng ai cứu nó?

ChuHiểu Hiểu nhìn xung quanh một lượt, cô phải làm cái gì bây giờ? Xung quanh mộtngười cũng không có, làm sao bây giờ? Thật sự cô phải nhảy xuống cứu nó sao?Nhưng mà… cô… cô… cô lại không biết bơi.

Mắtthấy đứa nhỏ đang chìm dần trên mặt hồ, cô lại càng bối rối hơn.

“Có aikhông? Cứu mạng! Có ai ở đây không? Làm ơn cứu mạng!” Cô hô hào vài tiếng nhưngvẫn không có ai xuất hiện “Chính mình phải đi thôi, dù sao cũng không còn gìvướng bận nữa rồi”

Nóixong liền nắm cái mũi, hít thở một lượt “Phù phù”. Một tiếng nhảy vào trong hồ,cảm giác lạnh từ đâu xâm nhập hết lục phủ ngũ tạng. Cô không ngừng giãy giụahướng tới đứa bé, chỉ kém một chút nữa là thành công rồi.

HiểuHiểu cách đứa nhỏ càng ngày càng gần, nhưng ngặt một nỗi cô càng lúc lại khôngcòn khí lực. Mắt thất mình sẽ không thoát được, cô bắt lấy đứa bé ôm thật chặttrong lòng. Đứa nhỏ này vẫn còn rất nhỏ, phải làm sao bây giờ? Cô không cònchút sức lực nào nữa mà nước thì càng ngày càng lạnh khiến cô hít thở khôngxong. Cô nhất định phải cứu đứa nhỏ này… nhưng cô giờ đây không thể tiếp tụcgiãy giụa vào bờ, không thể kiên trì được, cô sắp không xong rồi. Uống vài ngụmnước vào bụng, cô sắp chết rồi, không nghĩ tới cuối cùng mình lại chết ở trongnày với đứa nhỏ đáng thương. Cô không nghĩ nó mới tí tuổi đầu đã phải chết lãngnhách như thế này, cô vẫn không cứu được nó, cái chết này đối với cô lại cànglãng nhách hơn.

Chỉ cảmthấy thân thể thật nặng, không ngừng chìm xuống phía dưới, cuối cùng cô cũngmất đi ý thức.

“Này!này này này này! Cô gái! Cô gái! Tỉnh lại!”

“Ưm” Làai vậy? Là ai đang nói chuyện đó?

“Côgái! Cô gái!”

ChuHiểu Hiểu chậm rãi mở mắt “Đây là nơi nào? Thiên đường sao?”

“Ha ha!Cô gái, nơi này không phải thiên đường!” Một thanh âm ồ ồ xuất hiện trên đỉnhđầu cô.

“Khôngphải thiên đường? Vậy…” Cô chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh một lượt. Trời ạ!Nơi này là ven hồ ở công viên, cô không có chết?

“Xem radiêm vương đã chê cái mạng của cô nha” Thanh âm đó lại vang lên.

“Chêta?” Chu Hiểu Hiểu ngẩng đầu muốn nhìn xem người nói chuyện với mình là ai, mộtbác ngoài 40 đang nhìn cô chằm chằm “Là bác đã cứu cháu sao?”

“Khôngphải, là một cô gái còn rất trẻ, nhưng mà sau đó đã nhanh chóng đi mất”

“Vâng!Khụ khụ…” Thật may mắn khi có người cứu cô, đột nhiên cô giống như nhớ tới cáigì lập tức đứng bật dậy “Bác, đứa nhỏ đâu?”

“Hử?Người cô nói là nó sao?” Ông ấy chỉ chỉ đứa nhỏ đang nằm bên cạnh “Đứa nhỏ nàythật dễ thương nha”

ChuHiểu Hiểu nhìn lại theo hướng tay lão, một cậu bé tầm 7 tuổi hiện ra trước mắt.Mái tóc màu trắng đặc biệt, mi tâm dường như xuất hiện tia sáng thu hút anhmắt. Làn da trắng không chút huyết sắc, lông mi dài chắc sẽ tô điểm thêm chocặp mắt vẫn còn nhắm chặt, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Cônhìn đến trợn tròn con mắt, đây là con người sao? Xinh đẹp còn hơn cả tinh linhtrong truyền thuyết.

“Đúngvậy, thật xinh đẹp!” Đứa bé thật đẹp làm cho đoi mắt cô muốn đui “Bác à! Nókhông có việc gì chứ?”

“Chắclà không có việc gì, hơi thở vẫn đều đều, nhưng ta nghĩ cô nên đưa nó đến bệnhviện cho bảo đảm. Trời lạnh như thế lại ngâm trong nuớc lâu, quần áo trên nguờiđều ướt sũng, thế nào cũng cảm cho xem” Lão đứng dậy vỗ vỗ bụi bám trên người,hướng Chu Hiểu Hiểu nói “Cô gái, nếu không có chuyện gì ta cũng đi đây. Cô maumang nó đến bệnh viện đi thôi”

“Cháudẫn nó đến bệnh viện?” Chu Hiểu Hiểu chỉ chỉ ngón tay vào chính mình “Tại saolại là cháu? Đứa nhỏ này đâu có quan hệ gì với cháu”

“Cô gáinói sai rồi, đứa nhỏ này mang lại vận may cho cô đấy. Không phải ai cũng maymắn được cứu sống như cô đâu”

“Nhưngmà nó thật sự không phải con của cháu nha, cháu cũng chỉ vì muốn cứu nó thôi”

“Cô gáià! Đứa nhỏ này khi hôn mê đều luoon miệng gọi mẹ, cô không phải mẹ nó thì cònai?”

“Cháu…”

“Mẹ…”Chu Hiểu Hiểu vừa muốn biện giải, đột nhiên bị thanh âm trong trẻo đánh gãy.

Cô đangcúi đầu, chỉ thấy đứa nhỏ chậm rãi mở mắt, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy ốngquần của cô

“Mẹ…”

“Nàytiểu quỷ, dì không phải mẹ cháu nha! Đừng nhận loạn như vậy chứ”

“Mẹ…”Là mẹ, chính là mẹ, lúc nó nghĩ mình nhất định sẽ bị đông chết trong hồ, là mẹđã ôm chặt lấy nó. Chú cùng ba ba đã nóiở, bất luận lúc nào, nơi nào, được mẹôm vào lòng vĩnh viễn đều rất ấm áp. Nó suy nghĩ hết 7 năm, nhìn qua biết baonhiêu người mẹ. Mẹ nhất định là mẹ của nó, cho dù thế nào cũng không rời khỏinó, không vứt bỏ nó.

“Mẹ…tiểu Viêm nhi rất nhớ mẹ…”

“Này!Này này tiểu quỷ! Cháu đưng khiến dì tắt thở chết tại chỗ nhé!”