Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 119: Ác ý gây khó dễ



Sáu bài toán quá dài, Công Nam không cách nào thể hiện khí thế bá đạo tàn sát tâm hồn ngây thơ của đám học sinh ở đây thông qua việc nộp bài trước được, vì thế cậu chỉ có thể ngồi lại, vào đúng phút chót, may mắn cậu giải ra bài cuối cùng, bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, biểu cảm trên từng gương mặt ở đây mỗi người mỗi khác, có thất vọng, có buồn bã, nhưng phần lớn đều giống Công Nam, thoải mái nhẹ nhõm, thậm chí có người còn nở một nụ cười mãn nguyện, xem ra lần này người đến tham gia IPhO đều là ngọa hổ tàng long đây.

Hai thầy giáo coi thi không cho học sinh cầm bài lên nộp mà tự mình đi thu bài làm, đến lượt Công Nam, thấy thầy coi thi đã lấy bài giải của mình đi rồi, cậu cũng thu dọn dụng cụ học tập chuẩn bị đứng lên ra khỏi phòng thi, tuy nhiên ngay khi cậu cúi đầu xuống thu gom bút thước thì giọng nói cao vút của thầy coi thi vang lên:

- Tại sao lại có mảnh giấy dưới chân bàn của cậu?

Công Nam ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu chính là ánh mắt phán xét của thầy coi thi cùng với biểu cảm dè chừng của nhóm học sinh trong phòng thi, cậu liếc nhìn tờ giấy trên tay thầy ấy thì thấy bên trên ghi lại cách giải của một trong sáu bài toán vừa rồi.

Công Nam lờ mờ hiểu ra điều gì đó, cậu nói:

- Cái này không phải của em.

Một thầy giáo coi thi khác trông khá lớn tuổi tiến tới, cầm lấy tờ giấy, rồi nhìn vào bài thi của Công Nam, cau mày hỏi:

- Chữ viết trên tờ giấy và phần bài thi của em giống nhau như đúc, em còn nói không phải của em?

Thầy ta vừa dứt câu, cả học sinh trong phòng thi lẫn người đang hóng hớt ở bên ngoài đều trở nên xôn xao.

- Rõ ràng như vậy rồi còn đường nào chối nữa, không ngờ quán quân IMO lại dùng cách này để bước vào đội tuyển IPhO, nếu cảm thấy bản thân không đủ thực lực thì đừng đua đòi đặt chân sang đây chứ.

- Mà ai gian lận lại lộ liễu như cậu ta đâu, dùng cách nào không dùng, lại đi viết vào giấy rồi làm rớt, không đúng, sao cậu ta biết trước đề mà giải trước? Chẳng lẽ…

- Ê đừng nói bậy, có lẽ cậu ta đã dùng thủ đoạn nào đó lén lút nhìn trộm đề thi rồi mang về nhờ người giải sẵn thôi.

- Tôi cũng có suy nghĩ như vậy mà, cậu cho rằng tôi đang nói cái gì?

Mặc dù bọn chúng chỉ là học sinh, nhưng trường học cũng là một xã hội thu nhỏ, chúng hiểu rõ câu họa từ miệng mà ra, cho nên sẽ không ngu ngốc lôi người của nhà nước vào.

Công Nam khẽ cau mày lại, đứng trước thái độ quyết liệt của hai giáo viên coi thi, cậu vẫn không hề tỏ ra sợ hãi hay lúng túng gì, giỡn sao? Trong chuyện này rõ ràng cậu không hề gian lận, nếu không giữ được bình tĩnh thì sẽ bị ụp nồi ngay.

- Em muốn kiểm tra lại camera, như vậy chẳng phải biết ngay em có gian lận hay không sao?

Thầy giáo trẻ tuổi nhếch môi tỏ ý khinh thường, nói:

- Tôi biết ngay mấy chiêu trò của cậu mà, dám mang bài giải vào phòng thi đương nhiên có khả năng tránh né được góc quay của camera, chỉ dựa vào chữ viết trên tờ giấy giống hệt chữ của cậu thì chúng tôi cũng đã có đủ cơ sở để xử phạt cậu tội gian lận rồi, loại người như cậu, đừng nói là vòng loại trừ của IPhO, ngay cả IMO cũng không có tư cách tham gia, đúng là làm mất mặt quốc gia mà.

Hóa ra là như thế.

Công Nam âm thầm cười nhạo, mục đích cuối cùng của trận ồn ào bắt gian này chính là hủy luôn con đường đi thi IMO của cậu, không, nếu sự việc này truyền ra ngoài, nó sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của cậu, sau này mặc kệ cậu tạo ra sáng kiến gì thì cũng sẽ bị phán là gian lận, sẽ không một ai công nhận tài năng mà cậu có nữa.

Vốn dĩ chỉ cần kiểm tra camera, nhưng hai người trước mặt lại không muốn, e là đã dự mưu tính toán lôi cậu vào tròng từ trước rồi.

Nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, thậm chí đã có người quay phim lại, Công Nam hiểu rõ, nếu hôm nay không xử lý triệt để chuyện này, tương lai cậu đừng mong ngóc đầu lên nổi.

- Em nói rồi, tờ giấy này không phải của em.

Thầy giáo già bực bội lớn tiếng nói:

- Chứng cứ rành rành ra đó, cậu còn chối? Vậy cậu nói thử xem, cậu có bằng chứng gì chứng minh tờ giấy giải đề này không phải của cậu?

Công Nam bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của thầy ta, đáp:

- Bài giải trong tờ giấy này là bài thứ năm trong đề thi, bên trong sử dụng định luật bảo toàn công để tính công của lực ma sát, đây là sự nhầm lẫn nghiêm trọng dẫn đến sai số cực nhỏ trong kết quả, mặc dù đáp án làm tròn là đúng, nhưng thực tế đã sai rồi, bài toán này, phải sử dụng định luật bảo toàn cơ năng mới chính xác.

Hai thầy giáo coi thi: …1

Nhóm học sinh đang hóng chuyện ở xung quanh: …

Ủa? Gì dợ? Ủa?1

Một học sinh đứng trong đám đông hét lên:

- Sao có thể sai chứ? Tôi thay số kiểm tra lại vào công thức chứng minh cho ra kết quả đúng mà.

Cô học sinh kia vừa dứt lời, nhóm học sinh xung quanh như đàn ong vỡ tổ, nháo nhào xoay tới xoay lui hoảng loạn hỏi người bên cạnh mình.

Sao lại sai được, bài toán này được họ đánh giá là dễ nhất trong sáu bài, ai cũng đinh ninh mình làm đúng, mặc dù những câu kia không chắc chắn lắm nhưng kết quả sẽ không quá tệ, khi về trường cũng không mất mặt.

Vậy mà…

Họ chỉ hóng chuyện có một chút thôi tại sao cuối cùng lại phát hiện mình làm sai bài giải chứ? Còn có thể để họ về nhà ăn bữa cơm, sau đó tận hưởng mấy ngày yên bình trước khi công bố kết quả nữa không?

Một học sinh nam khác cũng đang vô cùng hoảng loạn, cậu ta kéo tay áo của người bạn bên cạnh, hỏi:

- Ê Long, thằng đó nói bừa đúng không? Sao lại dùng định luật bảo toàn cơ năng được chứ?

Học sinh nam tên Long kia nhìn chằm chằm về phía Công Nam, ánh mắt đăm chiêu, sau cùng mở miệng nói:

- Cậu ta nói đúng đấy, tôi cũng dùng định luật đó để giải.

Cậu ta đoán đây là một cái bẫy, sáu bài toán có năm bài cực khó, không lý nào một bài duy nhất lại dễ, cậu ta không cho rằng người ra đề châm chước cho điểm an ủi, đây là cuộc thi sàng lọc thí sinh thi đấu trên chiến trường quốc tế, không phải giờ kiểm tra trên lớp, có lẽ kẻ sau màn có ý định muốn một lần diệt chết chàng trai kia, cho nên mới dùng bài dễ nhất mà người đó đã làm xong để tiến hành giá họa cho cậu, thật không ngờ lại lật xe giữa đường, xem ra số của cậu trai kia cũng may mắn thật đấy.

Nghĩ tới đây, cậu ta lặng lẽ lùi ra phía sau, nhân lúc đám đông đang hỗn loạn, nhanh chân bước ra bên ngoài khu vực chờ.

Còn về phần người bạn kia, sau khi nghe bạn mình nói vậy thì lập tức tuyệt vọng ôm đầu khóc rống:

- Trời muốn diệt tôi!