Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 17: Ấu tể bệnh rồi?



Tống Trường An càng nghĩ càng tức, hậu quả là Keikatsu bị cậu giận chó đánh mèo.

Tuy cậu biết loại tình huống đột ngột này không thể đổ lên người Keikatsu, nhưng cũng là lão không nhanh chóng thông báo cho cậu biết chuyện gì đang phát sinh.

Rốt cuộc thì chỉ có mình cậu phát sóng trực tiếp!

Phát sóng trực tiếp căn bản chưa hề bắt đầu nhưng người dẫn lại không biết, tin nổi không trời?

Tống Trường An nghĩ lại bản thân khi nãy đã rất vất vả, tại chỗ dậm chân giận dỗi.

Có trời mới biết cậu bán manh mệt biết bao nhiêu, cậu cẩn thận bán manh lâu như vậy, nhai đồ ăn đến cơ mặt cũng mỏi hết cả, vậy mà đổi lại kết quả như vậy, không giận mới là lạ.

Tại sao đổ thừa cho Keikatsu mà không trách Arnold ư? Rõ ràng Arnold cũng vừa mới biết được, cho nên đây đều là Keikatsu sai!

Thấy ấu tể không biết vì sao lại đứng tại chỗ nhảy tưng tưng, Keikatsu cười hắc hắc nhích lại gần.

Ngày hôm qua ở phòng giám sát thấy rõ chuyện của Arnold làm với ấu tể, lòng Keikatsu ngứa ngáy nguyên đêm, hôm nay rốt cuộc nhịn không được cũng muốn bế tiểu ấu tể lên ôm một cái, yêu một cái, lão tiến đến bên cạnh Tống Trường An, chuẩn bị bắt chước làm theo Arnold nhặt ấu tể lên.

Tống Trường An nhìn Keikatsu tới gần, sống lưng thẳng tắp, mặt nhỏ nghiêm lại ghét bỏ, "Phốc phốc" hai tiếng, vừa lúc Keikatsu sắp đụng tới cậu liền quay người đạp đạp hai cái, lấy tay lão làm bàn đạp trực tiếp phóng tới bên chân Arnold.

Keikatsu: "....."

Arnold: "....."

Tống Trường An ghé vào bên cạnh giày, hai tay bám lấy bò lên trên, giày đối với cậu có hơi quá cao, cậu phí thật nhiều sức mới cong đít bò lên được, rầm rì rầm rì kêu, nghe có vẻ cực kì giận.

Vậy mà đến khi Arnold duỗi tay đem cậu bế lên, Tống Trường An lại duỗi hai cái móng vuốt ra ôm lấy ngón tay hắn, ghé vào ngoan ngoan ngoãn ngoãn, nào có chút bộ dạng hung hăng giống khi nãy đá Keikatsu chứ.

Keikatsu ngồi xổm trên mặt đất, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn ấu tể trên tay Arnold, nhịn không được bắt đầu hoài nghi nhân sinh, tại sao Trường An lại không chịu thân cận lão chứ?

Hơn nữa lão còn có một loại cảm giác, thằng nhóc Trường An này thông minh như vậy, tinh huống trước mắt này rất có thể là nó cố ý diễn cho mình xem.



Lão tìm thấy một dấu hoa trắng, một cái rất nhỏ, phỏng chừng là do lúc ấu tể vừa đá lão để lại khiến biểu tình lão càng thêm đau khổ.

Keikatsu: "Trường An à! Sao con lại không thích ông Keikatsu chứ? Thằng nhóc này có gì tốt! Trường An ơi, ông đau quá đi mất!"

Lão nâng tay bị thương của mình tới trước mặt Tống Trường An, chỉ thấy một dấu hoa nhỏ xíu, Keikatsu nhìn nhìn lại giả vờ nhíu mày vì đau.

Tống Trường An: "Ông xem tui là thằng ngốc đó à."

Cậu lại "Phốc phốc" vài tiếng, rốt cuộc cũng thả ngón tay Arnold ra, xoay người lại, đưa mông về phía Keikatsu.

Keikatsu: "....."

Keikatsu chịu đả kích nặng nề ủ rũ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Trường An cùng với Arnold.

Arnold chọt chọt đầu cậu: "Trường An lại sao vậy hửm? Sao lại giận nữa rồi?"

Nói thật thì vừa rồi khi ấu tể tránh khỏi tay Keikatsu chạy tới phía hắn, loại cảm giác được ấu tể lựa chọn ỷ lại làm đáy lòng Arnold sinh ra một tia đắc ý kì lạ, nhưng hắn cũng biết, ấu tể là vì giận Keikatsu mới vậy thôi.

Tống Trường An lắc lắc đầu, kỳ thật cũng không có giận lắm, chính là mệt mỏi có chút không vui.

Cậu ngồi trong lòng bàn tay Arnold, duỗi tay vuốt vuốt mặt, ăn như vậy thật sự mệt quá đi, nhưng hiện giờ vẫn còn đang cõng một cái nhiệm vụ quan trọng, Tống Trường An không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.

Vậy là sau đó Tống Trường An liền ngồi xổm trên đùi Arnold để hắn gãi gãi cằm cho cậu, trong miệng phát ra mấy tiếng "Hừ hừ", thoải mái nheo mắt lại.

Rất lâu sau, tới khi Arnold dừng tay, Tống Trường An được mát xa thoải mái đã ngủ đi, rõ ràng là ngồi xổm, Arnold buông lỏng tay liền mềm nhũn lảo đảo sắp ngã, cả người mềm không khác gì cục bông.

Không biết ấu tể ruốt cuộc làm gì nhưng Arnold cũng nhìn ra nó rõ ràng đang rất mệt, hắn đỡ thân ấu tể để nó có thể an ổn nằm trong lòng bàn tay mình, nhìn nó rất mau liền thuần thục cuộn tròn thành một cục, cuộn bốn cái móng vuốt nhỏ lại, lâu lâu cả người lại run run lên một chút làm cái đuôi nhỏ cũng hơi lắc lắc.

Ngay cả khi Anrold lại đem nó dặt lên chiếc đệm mềm ngoài phòng nhỏ nó cũng chỉ hơi nhúc nhích một chút, vùi đầu vào đám lông nặng nề ngủ tiếp.

Ôn nhu trong mắt Arnold chậm rãi tan đi, rốt cuộc vì sao ấu tể lại mệt như vậy, lúc hắn không ở đây chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Rời khỏi môi trường sinh hoạt của ấu tể, Arnold mở thiết bị bảo vệ, ngoại trừ nhân viên tất cả đều không thể mở được, ấu tể ở bên trong sẽ rất an toàn.

Lúc hắn ra khỏi phòng, Keikatsu còn đang ở bên ngoài than vãn chuyện mình rất đau lòng cho ấu tể, sau đó một đám người liền ôm tay ghen tị lão có thể được ấu tể thân mật tiếp xúc.

Keikatsu nghĩ thầm: "..... Nói vậy giống như là bị ấu tể đạp một cái lên tay là chuyện rất tốt vậy, có phải mình không biết tốt xấu quá không?"

Nhưng đến khi Arnold ra ngoài, Keikatsu chưa kịp hâm mộ ghen tị hận vài vậu đã bị hắn đưa ra nghi ngờ làm cho luống cuống.

"Phòng của Trường An không bao nhiêu người được tùy ý tiến vào, nó ba bữa đều được bộ trưởng bộ phận hậu cần tự mình chuẩn bị, còn phải thông qua bộ phận y tế giám sát, được lưu lại trong phòng ngoại trừ hai chúng ta tới kiểm tra định kỳ, không nên xuất hiện vấn đề mới phải." Keikatsu nói.

Arnold: "Đi xem giám sát trước đi."

Keikatsu đi theo Arnold tới phòng giám sát, bỏ lại hai nhân viên công tác bốn mắt nhìn nhau cũng đi theo vào.

Bọn họ rằng chỉ cách ấu tể một bức tường nhưng nơi phòng của ấu tể được phòng bị nghiêm ngặt không phải nói đùa, tình huống trước mắt này chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với ấu tể sao?

Nghe được lời của tiến sĩ Keikatsu lúc nãy tựa hồ cũng cũng không có vấn đề gì.



Mà bên phía phòng giám sát, Keikatsu và Arnold đang tìm lại đoạn video giám sát, bắt đầu từ hôm qua, bộ dạng ăn uống của ấu tể bắt đầu trở nên kì quái.

"Tui rằng thật sự đáng yêu nhưng tổng thể lại cảm thấy không đúng chỗ nào ấy." Keikatsu xoa cằm nói.

Trong ảnh, điệu bộ ngồi trong chén ăn không khác lúc trước là bao, nó mỗi lần cắn một ngụm hai má liền sẽ phồng lên, nhưng lần này nó rõ ràng chỉ cắn một miếng nhỏ lại như đã nhét đầy, miệng há lớn mà nhai trông rất khó khăn.

Arnold nói: "Hôm qua lúc cháu rời đi hình như ấu tể cũng đã ăn như thế này."

Đúng như lời hắn nói, hình ảnh kế tiếp xuất hiện Arnold, toàn bộ người trong phòng điều khiển đều thấy được một thiếu tướng mặt lạnh như băng ở trước mặt ấu tể ôn nhu gọi một tiếng, còn điên cuồng hôn tiểu ấu tể.

Người bên cạnh: Tuy biết thiếu tướng vẫn luôn rất thích bé Trường An nhưng không nghĩ tới lúc hai người họ ở cùng một chỗ lại là cái dạng này!

Chợt thấy cái hình ảnh này, Arnold nhịn không được xấu hổ ho khan một tiếng, biểu tình trên mặt thiếu chút nữa không duy trì nổi.

Hắn đánh trống lảng: "Lẽ nào răng Trường An bị đau?"

Có một số ấu tể nào đó đặc biệt thích ăn đồ ngọt, ít nhiều sẽ gặp rắc rối vì bị sâu răng khi còn nhỏ, không cách nào khống chế đồ ăn lại không thích đánh răng, sâu răng liền swx trở thành một vấn đề.

Nhưng Trường An lại không thuộc nhóm ấu tể thích ngọt, mỗi lần ăn xong thứ gì cũng sẽ tự giác đi tới chậu nước súc miệng, hai ngày trước kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề về chuyện này cho nên khiến cho bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ.

Keikatsu: "Bộ dạng Trường An chạy bộ cũng không thích hợp lắm."

Video ghi lại bộ dáng ấu tể chạy bộ ngày hôm qua, bọn họ lấy ra video tư liệu trước kia so sánh, rất nhanh liền phát hiện sự khác biệt.

Trước kia khi chạy bộ, tại vì vòng lăn khá lớn, đứng trên vòng lăn đầu và thân ấu tể cả người đứng thành một đường thẳng nằm ngang, chỉ có bốn cái chân ngắn ngắn nho nhỏ nhanh nhẹn chuyển động, nhưng nhìn bộ dáng ấu tể chạy ngày hôm qua, cả người nhấp nhổm, tổng thể cảm thấy có chút không ổn.

Keikatsu càng xem càng sợ hãi: "Đây là tứ chi không phối hợp sao?"

Quản lý bộ phận y tế nghe tin mà chạy đến thần sắc cũng lo lắng giống như vậy, lúc trước kiểm tra toàn thân rõ ràng tất cả đều bình thường, hiện tại có vẻ rõ ràng là bọn họ đã bỏ sót một vài chỗ.

Sắc mặt Arnold càng ngày càng lạnh, nhìn ấu tể đang ngủ ngon lành trong hình ảnh thời gian thực nói: "Mới vừa rồi khi Trường An chạy tới cũng không có điểm dị thường, để đề phòng, chờ nó tỉnh lại làm kiểm tra toàn thân một lần đi, hiện tại nó rất mệt, đừng làm phiền nó."

"Được, chúng ta bên này chuẩn bị trước."

Keikatsu: "Phía Siêu Sao bên kia làm sao bây giờ? Tin tức của Trường An đã tung ta, nếu không được thấy ấu tể chỉ sợ sẽ dấy lên một đợt xôn xao."

Chỉ những lời than vãn trên Tinh Võng hiện tại cũng đủ làm Siêu Sao đau đầu.

Arnold nghĩ nghĩ: "Khi nào sửa xong thì khi đấy tiếp tục mở điểm truy cập đi. Cơ thể Trường An sẽ không sao đâu."

Hắn như đang tự mình an ủi, lại như đang nói điều đương nhiên, Keikatsu nhìn hắn nắm chặt tau liếc mắt một cái, khẽ thở dài.

Đương nhiên tất cả chuyện này Tống Trường An đang ngủ hoàn toàn không biết.

Nếu cậu biết Arnold nghĩ cách ăn dễ thương kia của cậu biến thành đau răng, tư thế đáng yêu trở thành tứ chi không phối hợp, khả năng cao chính là bị một cái kết cục chẳng khác nào Keikatsu.

Lúc Tống Trường An tỉnh ngủ, toàn cảnh xung quanh có hơi mờ mờ nói cho cậu biết hiện tại đã là hoàn hôn, Arnold không có ở bên cạnh cậu, hẳn là còn chưa trở về.



Cậu chậm rì bò từ trong ổ ra, duỗi người, leo lên vòng lăn chạy vài vòng vận động một chút.

Thấy phát sóng trực tiếp không phát sóng, cậu cũng liền không làm bộ làm tịch, tùy ý chạy vài vòng lúc này mới nhảy xuống, chạy về phía bát ăn.

Thuần thục nhảy vào trong chén, Tống Trường An đầu tiên là nằm xuống, đầu gối lên thành chén, cậu duỗu tay ra với lấy hạt ngũ cốc, răng cửa cạy vỏ ngoài rắc rắc rắc rắc mà ăn.

Arnold mát xa thật đúng chỗ, một giấc ngủ dậy cậu đã hết mệt, quai hàm cũng không đau, Tống Trường An từng miếng từng miếng cắn hạt ngũ cốc, trong lòng con thắc mắc tại sao tới tận giờ vẫn chưa về.

Tuy hiện tại không phát sóng trực tiếp, nhưng sau này phát sóng thật vậy thì sẽ rất mệt đó, cũng không biết một ngày phải phát sóng trực tiếp bao lâu.

Cậu lại với lấy một hạt ngũ cốc, đưa lên miệng cắn một cái, nhưng hạt ngũ cốc này vỏ bên ngoài ngoài ý muốn rất cứng, cậu không những cắn không trúng mà còn bị sượt qua, kéo theo một vết trắng trắng làm cho răng cậu tê một trận.

Tống Trường An nghĩ có chút sợ sờ sờ hai chiếc răng của mình sợ nó rụng mất, sau khi xác định nó còn khoẻ mạnh mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn lại hạt ngũ cốc cứng đơ trong tay, nhất thời lửa giận trong lòng lại nổi lên.

Tống Trường An: "Phát sóng trực tiếp mệt như vậy rồi! Ăn một bữa cơm lại còn không bóc được vỏ!"

Ấu tể phẫn nộ nhảy dựng, giơ cao hạt ngũ cốc trên tay lên đập vào thùng rác nhỏ, hạt ngũ cốc ở bên xoay vài vòng, suýt chút nữa là văng ra ngoài.

Tống Trường An: "....."

Cậu nhìn chiếc hạt ngũ cốc lắc lư dưới đáy thùng, vết răng cửa lưu lại trên đó còn rất rõ ràng.

Cậu nghĩ nghĩ, vẫn là bò tới đó nhặt lại về, cọ cọ lên người rồi đặt ở một bên.

Chờ khi Arnold về để hắn mở cho vậy, ném thế này cảm giác thật lãng phí.....

Tống Trường An nằm lại trong chén, ôm hạt ngũ cốc mới bắt đầu gặm, phải quý trọng thời gian tốt đẹp quý giá này trước khi phát sóng trực tiếp.