Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1111



Chương 1111

Cô gái bình tĩnh đối mặt với những bác sĩ, người có bằng cấp chắc chắn có thể lấn át được kinh nghiệm phong phú của cô, nhưng lại chẳng nhìn ra một chút bối rối nào.

Cô có một gương mặt trẻ trung nhưng xét về khí thế thậm chí khí thế của cô còn mạnh hơn cả bác sĩ tới phỏng vấn.

Đúng vậy, cho dù là bác sĩ mới vào này hay là bác sĩ Trương vừa mới rời đi, khí thế của Tô Nhược Hân cũng không thua kém bất kỳ ai.

“Cô Tô, chào cô.” Bác sĩ Trần ngồi xuống.

“Bác sĩ Trần, anh có thể nói cho tôi biết lý do tại sao anh lại lựa chọn phòng khám của chúng tôi không?” Lần này Tô Nhược Hân đi thẳng vào vấn đề, đây chính là quyết định cô đưa ra sau khi nhìn đồng hồ, không phải là cô muốn làm qua loa cho xong chuyện, mà thật ra nếu cô còn không đẩy nhanh tiến độ nữa thì e là buổi tiệc nướng chúc mừng tối nay cũng sẽ phải hủy bỏ mất.

Thời gian là vàng là bạc, lúc này đây cô đã cảm nhận được sâu sắc điều ấy.

“Tôi thích thử thách, thích bắt đầu từ con số không, tôi tận hưởng quá trình từ một phòng khám chưa làm nên trò trống gì cho đến khi nó phát triển mạnh mẽ. Bước đầu tiên trong quá trình này mang tính thử thách lớn nhất, ờm, tôi hy vọng mình có thể cùng cô Tô xây dựng phòng khám này trở thành bệnh viện đuổi kịp và vượt qua bệnh viện trong top 3 mạnh nhất trong tương lai.”

“Bác sĩ Trần chuyên về ngoại khoa tiết niệu, anh nghĩ mình còn có năng lực nào khác có thể giúp anh gánh vác được chức vụ phó giám đốc này không?”

“Y đức”

Tô Nhược Hân ngẩn người, cô không ngờ bác sĩ Trần và mình lại cùng chung suy nghĩ. Nghe vậy, cô mỉm cười không chút do dự, sau đó đầu nói: “Tôi chọn anh”

“Cái… cái gì… Tôi sao?” Trong chớp mắt, bác sĩ Trần cũng chưa phản ứng lại được.

“Tôi sẽ giao lại vị trí giám đốc phòng khám cho anh, anh có vấn đề gì không?”

“Có… có vấn đề, tại sao lại là tôi? Tôi là một bác sĩ học và tốt nghiệp trong nước, tại sao cô Tô lại chắc chắn là tôi?”

“Học viện Công nghệ Massachusetts có tốt hơn nữa thì cũng chỉ là một người vì tiền bạc, dù khả năng khám chữa bệnh của anh ta có giỏi đến đâu thì thứ anh ta theo đuổi cũng chỉ là tiền, người như thế ở trong một môi trường khám bệnh cứu người như bệnh viện, chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc đến nơi đến chốn.”

Thứ cô muốn không chỉ là một phòng khám.

Bác sĩ Trần ngạc nhiên nhìn Tô Nhược Hân: “Rốt…

rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi vậy? Cô còn lớn tuổi hơn tôi phải không, tôi thấy cô còn trẻ như thế, có phải là kết quả của việc trang điểm không?” Nếu không, anh †a thật sự không dám tin một cô gái tuổi đời còn trẻ như cô lại nói ra được lý lẽ uyên thâm như vậy.

Y đức, có cảm giác như nó sắp biến mất trong thế hệ bác sĩ trẻ rồi, người trẻ tuổi bây giờ càng chú trọng đến việc hưởng lạc và tiền bạc hơn.

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Tôi không trang điểm, đây là mặt mộc.”

“Không thể nào, không thể nào, cô đã học y bao lâu rồi?” Bác sĩ Trần nhìn Tô Nhược Hân, trong mắt anh ta toàn là vẻ không tin, dù Tô Nhược Hân không hỏi bất kỳ câu nào có liên quan đến ngành y nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được kiến thức y học toát ra từ người cô, hơn nữa còn rất nồng.

“Cũng không lâu, khoảng mấy tháng thôi.” Tô Nhược Hân nói sự thật, cô không muốn lừa dối ai.

Nhất là những người còn có khả năng trở thành đồng nghiệp của mình, cô càng không thể lừa họ.

“Vậy thì chắc hẳn cô Tô phải có chỗ nào đó hơn người đáng để chúng tôi học tập, sau này còn mong cô Tô chỉ dạy nhiều hơn nữa”” Bác sĩ Trần không hề xem thường Tô Nhược Hân mà rất lịch sự.