Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 312





Chương 314

Giang Quý thấy phản ứng của Vân Thư, trong lòng thầm mắng, tiện thể hỏi thăm tổ tông của nhà họ Tạ.

Dáng vẻ này của Vân Thư không đơn thuận chỉ là thích Tạ Mẫn Hành mà là yêu, yêu.

Nhìn thấy em gái của mình ngày càng chìm sâu vào, Giang Quý giận đến nghiền răng. Bông hoa nhài căm bãi phân trâu, mờ mắt.

Công quán Hàn Lâm, Chu Yên nghe được tiêng gõ cửa, mở cửa phòng lập tức nhìn thấy người đàn ông mặt sưng: “Chị Chu Yên, là tôi.”

“Cậu, sao cậu lại trở thành như vậy?

Chuyện bảo cậu làm ồn thỏa chưa?”

Người đàn ông lặc đâu: “Tôi đã bị phát hiện, chị Chu Yên, tôi đã gặp hai người. Một là Tạ Mẫn Hành, một là một cô gái, cô ấy đã thấy mặt tôi, cô ây còn gọi Tạ Mẫn Hành là chồng. Ặ “Cái gì? Tạ Mẫn Hành? Cậu mau vào đi”

Người đàn ông đi vào phòng, Chu Yên mới phát hiện ngón tay của anh ta đang nhỏ máu, không chỉ như thế mà còn thiếu một ngón tay.

“Cái này, đây là Tạ Mẫn Hành làm sao?”

Người đàn ông gật. đầu: “Cậu ta chặt một ngón tay của tội rôi bảo tôi về tìm chỉ, chị Chu Yên, rất có thê là cậu ta biết hết những việc mà chúng ta làm.

Chị mau đi đi.”

Chu Yên lắc đầu: “Không được, không thể đi, cậu mau đi đi, trên người. tôi còn có chút tiền, đưa trước cho cậu, sau đó tôi sẽ chuyên thêm hai mươi vạn cho cậu, cậu cứ đi trước, mặc kệ tôi, tôi có thể tự bảo vệ mình”



Người đàn ông nhìn ra bên ngoài, lấy tiên rồi quay lưng rời đỉ.

Chu Yên cầm lấy cây lau nhà lau sạch vết máu trên mặt đất và trong, thang máy, bỗng nhiên xuất hiện bón người đàn ông áo đen mang kính rầm, mỗi người đều có vẻ hung thần ác sát.

Chu Yên lùi về phía sau, cô ta sợ hãi, Xoay người muôn trở về phòng, lại bị mây người đàn ông ấn cửa phòng, có một người đàn ông trong sô đó có động tác nhã nhặn, nhưng kéo và dụng cụ cạo đâu trong tay anh ta lại không nhã nhặn chút nào.

Chu Yên sợ hãi hét lên: “Các người biết tôi là ai không, các người mau thả tôi ra.

“Mặc kệ cô là ai, nêu đã đả thương phu nhân nhà chúng tôi, tiên sinh chúng tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô. Tôi khuyên cô đừng di chuyền, tôi cũng là lần đâu tiên cạo đầu, kỹ thuật không ôn cho lắm.”

“Cạo đầu? Cạo đầu cái gì?”

Người đàn ông đã bắt đầu.

Chu Yên vẫn đang gào thét, người đàn ông nhã nhặn không còn kiên nhẫn dặn dò: “Òn ào quá, bịt miệng cô ta lại. Quấy rồi người dân.”

Người đàn ông cạo đầu một cách có trật tự, hoàn thành bước cuối cùng: “Đẹp, hoàn hảo.”

Chu Yên nhìn mái tóc vụn đầy đất, âm ức rưng rưng trừng mắt nhìn bốn người trước mắt, người đàn ông dẫn đầu tháo kính râm xuông gần Chu Yên: “Nhớ kỹ, là tôi làm. Tiên sinh của tôi tên là Tạ Mẫn Hành. Kim chủ của cô quay lại, cô có thể cáo trạng.”

“Các người cút cho tôi, cút…”

Người đàn ông không chịu: “Làm ơn, cô đả thương phu nhân nhà tôi thì nghĩ ngon lành sao, cô già rồi mà còn ngây thơ như vậy à, nào, đồ dầu lên đầu cô ta.”

“Cái gì?” Chu Yên hoảng sợ nhìn người đàn ông khác cảm hộp dầu trong tay, quanh năm ở nước ngoài nên cô ta liếc mắt một cái là có thê nhìn ra chữ bên trên là có ý gì.