Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 192



“Hôm nay đừng gọi anh ta, hai chúng ta đi thôi.”

Đến phòng ăn, Nara do dự nhiều lần cũng mở miệng hỏi: “Cô và An Kỳ không sao chứ?”

Vân Thư: “Cô nói buổi sáng à?”

Nara gật đầu.

Vân Thư: “Hai chúng tôi không sao, nên thế nào nữa, coi như tôi chưa từng nghe qua lời của, buồi sáng, nếu cô ấy không muốn ở tổ với tôi thì có thể xin điều động với quản lý Mao, không phải công ty có quy định trong vòng một tháng cho phép thay đôi bạn cùng tô sao.”

Nara: “Vân Thư, không lẽ cô thực sự đến công ty chơi sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Chắc chắn không hải, tôi muốn chơi tất nhiên sẽ thối ở trường, tôi đã nghỉ học một năm đề làm việc đương nhiên là muốn kiếm tiền. Nhưng t tôi sẽ không đi tìm quản lý Mao xin đổi nội dung công việc, ở công ty tôi chỉ là một nhân viên, nghe theo mệnh lệnh của cập trên là điều cơ bản nhất, tôi cũng sẽ không vê nhà âm ï với người nhà tôi, không bảo bọn họ xã giận giúp tôi, không đến mức đó, hơn nữa quản lý Mao tất nhiên Có sắp xếp của anh ây, tôi tin anh ây.”

Vân Thư nói rất thành khẩn, cũng rất thẳng thắn.

Nara buồng, lỏng, trái tim cũng như rơi xuông. đất: “Vậy nêu cô muôn thay đổi bạn cùng tổ, thì cô có thể chọn tồi hoặc Chu Tuần.”

Vân Thư cắn đầu đũa nói: “Tôi chia rẽ hai người, Chu Tuần sẽ hận chết tôi đó.”

Trên mặt Nara không chút thẹn thùng, mà thoải mái phât tay: “Yên tâm, tôi sẽ cảm ơn cô chết đi được. Cô giàu có như vậy, tôi không thể cầu dưng Vân Thư chọc Nara: “Sao cô biết tôi nhất định sẽ chọn cô?”

Nara muốn đánh người!

Giờ ăn trưa, Vân Thư lại hỏi Nara một SỐ câu hỏi, ví dụ như hoàn thành hợp đồng ở bên ngoài, tìm được một ng hệ sĩ thì bản thân được bao nhiêu? Lại Ví dụ làm thế nào đề nhanh chóng tìm được nghệ sĩ… những đề tài này đều trợ giúp Vân Thư rất nhiều.



Buổi chiều lại dành thời gian trong việc xem ảnh.

Giờ tan làm đã đến, Vận Thư đi sau cùng, Nara và Chu Tuần cũng chờ cô.

Công ty có người khinh thường Nara, cho răng cô ta muốn leo cao, mà Nara cũng không phủ nhận, lúc đầu quả thật cảm thầy Vân Thư rất CÓ tiên, sau đó rât thích tính cách của cô, con người của cô. Rất khó hiểu, không thể nói Vân Thư chỗ nào cũng tôt, nhưng ở chung với cô lại rật thoải mái, rất vui vẻ, nêu vui vẻ thì tất nhiên phải ở chung nhiều hon.

Mà đối với Chu Tuần, mọi người thì trào phúng chiếm đa só.

Nhưng mọi người cũng phải phục năng lực công việc của hai người họ ở bộ phận ngoại giao là đứng đàu.

Vân Thư thu dọn đồ đạc, kéo cánh tay Nara ra ngoài.

Vân Thư tò mò hỏi: “Nara, tiền lương của cộ cộng thêm phần trăm không tính tiền thưởng cuôi năm, một năm cô ít nhất cũng có bốn năm mươi vạn, tại sao lại không mua xe? Đi lại rất thuận tiện mà?”

Nara: “Sao cô không hỏi Chu Tuấn?

Không phải ngày nào anh ta cũng ởi xe máy sao.

Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Vân Thư trêu chọc Nara: “Không giông nhau, nếu như cô muốn xe, Chu Tuần sẽ mua cho cô một chiếc.”

Nhìn thầy chiếc xe thương mại màu đen quen thuộc trước công công ty, Nara thông minh kết thúc chủ đề này: “Chồng thân yêu của cô đến rồi, mau đi đi, tôi cũng đi đây.”

Vân Thư biết ý của Nara, phát phất tay với cô ta và Chu Tuần: “Ngày mai gặp lại.”

Sau khi Vân Thự lên xe, Tạ Mẫn Hành tự giác thắt dây an toàn giúp cô.