Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1438





CHƯƠNG 1438

Ra tay nhanh chóng, tàn nhẫn, chính xác, Tiểu Trương chăm chú nhìn vào những dấu vết mà anh để lại sau khi đánh Tô Chính Kiêu, quả thực là chữ “Tử”, anh ta rùng mình, run rẩy đứng đó không dám hó hé nửa lời.

Tô Chính Kiêu không đánh trả, cũng không đánh trả nổi. Chỉ cắn răng chịu trận, mũi bầm mặt sung, máu tươi ở khoé miệng chảy không dứt.

Mọi người xung quanh đều biết không thể tiếp tục như vậy, nếu không thật sự sẽ bị đánh chết người!

Nhưng mà Hoắc Đình Phong như có mắt mọc sau lưng, chưa kịp bước chân, giọng nói âm trầm của anh đã truyền tới: “Ai dám xông tới, tôi đánh chung luôn!”

Cả đám không dám nhúc nhích nữa mà đứng tại chỗ.

Tay dài xách cổ áo Tô Chính Kiêu, ánh mắt sắc bén thấu tận xương của Hoắc Đình Phong như muốn đâm xuyên anh ta: “Xem ra hôm nay hai người chúng ta nhất định phải đặt một dấu chấm hết, mày chết, hay tao chết đều tốt cả!”

Đúng lúc này, một người đi ra, trong tay cầm điện thoại di động, mạo hiểm trước nguy cơ bị đánh chết, đưa cho Tô Chính Kiêu.

Hoắc Đình Phong tung một cú đấm, người đưa điện thoại ngã xuống đất, những người xung quanh sợ tới mức không dám đi ra.

Không biết người bên kia nói gì, sắc mặt Tô Chính Kiêu trở nên khó coi, hơi thở dồn dập, tâm trạng dao động rất lớn.

Anh ta tùy ý lau đi vết máu trào ra khóe miệng, đây là câu đầu tiên anh nói tối nay: “Tiểu Nhiên và đứa bé gặp tai nạn xe hơi, giờ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi phải tới đó ngay, chờ đến khi có tin tức, muốn chém giết hay róc xương róc thịt là tuỳ anh!”

“Mày bây giờ mới có lương tâm sao?” Hoắc Đình Phong cười khẩy, chế nhạo: “Muộn rồi!”

“Con trai tôi đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, còn chưa biết sống chết. Đợi khi có tin tức, tôi sẽ trở về ngay!” Tô Chính Kiêu khó khăn nói, không dứt ho mãi, anh ta bị đánh quá mạnh. Lúc này tim phổi cũng từng đợt từng đợt đau theo.

“Thật sự sốt sắng như vậy sao? Nhưng tao rất nhàn nhã, thứ có chính là thời gian, làm sao đây? Hiện tại mày là món đồ chơi yêu thích của tao. Mày đi rồi, tao lấy gì chơi?”

Thật hiếm khi, Hoắc Đình Phong thêm chút tà ác, tuỳ ý thưởng thức vẻ nôn nóng của anh ta, vẫn không bị lay động, anh cũng có một mặt đen tối, chỉ là trước đây chưa từng lộ ra ngoài.

Nhưng Tô Chính Kiêu không đợi được nữa, dựa vào thân cây bên cạnh, chống người lên, vừa bước một bước liền bị một chân Hoắc Đình Phong đá xuống.

Ngực đau đến mức không thở nổi, Tô Chính Kiêu nồng nặc mùi máu ngọt tanh, lại đứng lên lần nữa, lại bị đá mạnh một cú, anh ta lại ngã xuống.

Tô Chính Kiêu nằm trên mặt đất, khóe miệng đầy máu, Hoắc Đình Phong đứng trước mặt anh ta, quần áo xộc xệch, vẻ mặt u ám.

Cảnh tượng như thế lặp đi lặp lại năm sáu lần, lồ ng ngực Tô Chính Kiêu đau đến mức nằm bò trên đất, không đứng dậy được, co quắp vì đau.

Thực sự không thể tiếp tục như thế này được nữa, có người xem không nổi nữa, lúc này không biết ai thét lên một tiếng: “Hình như tay cô Thân động đậy!”

Nghe vậy, vẻ mặt tàn nhẫn của Hoắc Đình Phong mới tan một chút, cuối cùng cũng động đậy, nhanh chóng xoay người, sải bước đi về phía Thân Nhã.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên chân, lau đi vết đen trên khuôn mặt cô.