Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 113: Gần gũi thân mật



Trong phòng thay đồ.

Đường Tâm Nhan vừa thay đồ, vừa lẩm bẩm tỏ vẻ không hài lòng. Cô đang làm một công việc nghiêm túc chứ không phải những việc vớ va vớ vẩn, tại sao anh ta lại tức giận với cô? Mà cô cũng thật là, tại sao phải sợ anh ta chứ? Anh ta ngang nhiên đến xem show diễn đồ lót với người tình, đáng lẽ anh ta mới là người phải cắn rứt lương tâm mới đúng! Hơn nữa, hôn nhân giữa hai người chỉ là quan hệ hợp tác, không có ràng buộc tình cảm, tại sao cô phải ngoan ngoãn nghe lời anh ta? Nếu không hoàn thành buổi trình diễn, 50.000 tệ của cô sẽ đi tong. Ban tổ chức còn có thể sẽ kiện cô tội vi phạm hợp đồng nữa. Đường Tâm Nhan muốn mặc lại bộ nội y ULIY, nhưng nghĩ đến người đàn ông lãnh đạm lạnh lùng bên ngoài, cô lại lặng lẽ từ bỏ ý định đó. Thay quần áo xong, cô mở cửa ra thì đã không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy đâu nữa rồi.

“Tiểu Nhan, chủ tịch Mặc đang đợi em ở bên ngoài. Đây là thù lao của em”, giám đốc thiết kế của buổi trình diễn đồ lót ULIY đưa một phong bì đựng tiền cho Đường Tâm Nhan, “Em làm tốt lắm, hy vọng có thể hợp tác với em lần nữa”. Đường Tâm Nhan sững sờ, suýt chút nữa đã ngã xuống. Mặc Trì Úy ôm cô ngay trên sân khấu, thậm chí lượt trình diễn của cô còn chưa xong nữa… Như vậy mà vẫn được tính là làm tốt? Rõ ràng là giám đốc đang không thật lòng rồi! Nhưng anh ta gọi Mặc Trì Úy là chủ tịch Mặc nên có thể là Mặc Trì Úy đã đến chào hỏi anh ta. Cô chợt băn khoăn không biết chồng mình là người thế nào, ngay cả giám đốc một thương hiệu quốc tế lớn như ULIY còn nể mặt anh ta!

Sau khi gửi tin nhắn cho Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan đi ra bên ngoài buổi trình diễn. Mặc Trì Úy đang nghiêng người dựa vào chiếc Maserati bóng bẩy và sang trọng, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay phả ra làn khói mờ ảo, đôi mắt cụp xuống, vẻ phiền muộn mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh. Mặc dù cô sợ anh, nhưng cô biết rằng nếu anh không để cô đi, cô sẽ không đời nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Hít một hơi thật sâu, cô đi về phía Mặc Trì Úy. Anh ngẩng đầu nhìn người con gái nở nụ cười xinh đẹp đang đi về phía mình, nhíu mày:

– Thiếu tiền đến mức này luôn sao?

Đường Tâm Nhan nhìn thẳng vào mắt của anh, giật giật khóe mô:

– Tôi đang làm công việc đàng hoàng mà, chủ tịch Mặc đâu cần phải phản ứng gay gắt đến vậy chứ? Anh không đi cùng cô gái kia đi, chạy đến đây theo tôi làm gì?

Vừa dứt lời, anh nắm chặt lấy cằm của cô, khuôn mặt tuấn tú ghé sát lại:

– Sao nào, để ý đến cô ấy lắm à?

Hơi thở thanh mát và nóng bỏng của anh phả đến, cô chớp mắt, quay mặt đi, mất tự nhiên nói: “Tại sao tôi phải để ý đến cô ấy? Chuyện riêng tư của anh không liên quan gì đến tôi”. Cô đánh vào bàn tay của anh: “Buông ra”. Mặc Trì Úy không những không buông tay, cánh tay còn lại còn ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô, môi anh gần như áp sát môi cô, “Ai cho em nhận những show như này?”

Hai người dính sát vào nhau, sự cọ xát giữa hai lớp áo mỏng đem lại cảm giác ấm áp khó tả. Đường Tâm Nhan đẩy anh ra thật mạnh:

– Mặc Trì Úy, không phải anh nói anh không muốn gặp tôi nữa ư? Anh đi với người phụ nữ của anh đi, thả tôi ra!

– Không như em nghĩ đâu, đó là em gái của anh!

Động tác đẩy anh ra của Đường Tâm Nhan sững lại. Sau một vài giây, cô giễu cợt, “Em gái mưa thì có!”. Mặc Trì Úy nheo đôi mắt sâu và sắc lạnh, đôi môi mỏng như lưỡi dao lạnh lùng phun ra hai chữ, “Em ruột”.

Em ruột? Đường Tâm Nhan nhớ lại ngoại hình của cô gái đó, mặc dù cả hai đều rất cuốn hút nhưng hai người họ hoàn toàn không có nét gì giống nhau! Có thể một người giống mẹ và người kia giống bố!