Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 174



Nhìn cô im lặng một hồi anh mới trả lời.

- Cô sao? Ngoại hình thì chẳng bằng ai, gương mặt cũng chỉ ở mức tầm trung, không những vậy còn hay vụn về, không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Tính cách.... thì quá yếu đuối. Kiên cường, lạc quan thì cũng có đấy, nhưng cô số g quá nội tâm, chỉ thích chịu đựng một mình. Đã đầy khuyết điểm rồi mà còn bị bệnh tim nữa, cô... chẳng khác gì là phế nhân cả.

Câu trả lời này nói thật đến mức đau lòng.

Thì ra trong mắt anh, cô lại tệ hại đến như vậy. Hèn gì, anh không thích cô là phải rồi. Ai lại thích một cô gái phế nhân chứ? Vã lại, anh là ai chứ? Là Bắc Dật Quân, Bắc Dật Quân cho dù có siêu mẫu, diễn viên đến trước mặt cũng chưa chắc gì đã thèm để ý đến, nói chi là Yến Mịch.

Yến Mịch lúc này cúi đầu buồn bã.

Tuy cô không bằng ai nhưng tốt bụng, rất đáng yêu và dễ thương, là một cô gái luôn khiến cho đàn ông muốn được bảo vệ, ôm vào trong lòng âu yếm.

Bắc Dật Quân khẽ thầm trong lòng, anh cũng chẳng biết sao mình lại có suy nghĩ như vậy nữa, nhưng cũng chẳng nhận ra điều gì khác thường.

Ánh mắt anh nhìn người phụ nữ đang cúi đầu này chợt có sự dịu ngọt mà cô không hay biết.

Cảm giác nơi đáy mắt của Yến Mịch có sự buồn tủi đến lạ thường, tuy cô không trông mong rằng anh sẽ nghĩ tốt về cô hay thích cô hơn, nhưng, lại không tránh khỏi khó chịu trong lòng.

- Sao vậy? Không hài lòng với câu trả lời này sao?

Đột nhiên anh lại nâng cằm của Yến Mịch lên.



Ý cười trong đôi mắt Dật Quân vô cùng rõ ràng khiến cho Yến Mịch càng có cảm giác bị trêu chọc.

- Tôi nào dám chứ, anh nói rất đúng mà.

Lời nói vừa dứt thì cô đã quay sang nhìn bầu trời trong xanh, nhìn từng đàn chim bay qua.

Ngồi ở đây một thời gian dài mà Yến Mịch vẫn không hề chán, Bắc Dật Quân cũng rất nhẫn nại ngồi cùng cô.

Một lát sau thì Yến Mịch mệt mỏi đến ngủ thiếp đi, đầu cô ngã xuống vai Bắc Dật Quân.

- Haiz! Ngủ rồi sao?

Bắc Dật Quân cố ngồi thêm một lúc nữa cho Yến Mịch ngủ say rồi mới bế cô lên lầu.

Khi bế Yến Mịch về phòng, anh đặt Yến Mịch xuống vô cùng nhẹ nhàng để tránh làm cô thức giấc rồi đắp chăn lại một chút chu đáo.

Anh đứng nhìn cô một lúc rồi mỉm cười, anh cảm thấy ngay cả dáng ngủ của xô cũng đáng yêu nữa.

Thật không tin nổi! Có phải là đầu Bắc Dật Quân đã bị úng nước rồi không vậy?



Đột nhiên, người đàn ông này lại khom người xuống, anh vén tóc trên trán Yến Mịch lên và hôn nhẹ lên trán cô.

Xong, anh quay lưng định bước đi, thì bị Yến Mịch kéo tay áo. Anh giật thốt mình. Không... không phải Yến Mịch tỉnh rồi chứ? Hành động lúc nãy của anh ....

- Anh đừng có trêu đùa tôi nữa.

Yến Mịch tỉnh thật rồi sao?

Anh còn chưa kịp nói gì thì tay của cô đã buông ra.

Quay người lại thì anh thấy Yến Mịch vẫn còn ngủ. Vậy là nói mớ? Thế mà làm Bắc Dật Quân hết hồn một phen.

Thế là Bắc Dật Quân không định đi nữa, anh ngồi xuống giường cạnh bên Yến Mịch, miệng không ngừng mấp máy thì thầm.

- Tôi trêu chọc cô lúc nào chứ? Là tự cô nghĩ vậy thôi, Bắc Dật Quân tôi lại đi trêu một người phụ nữ như cô hay sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Khoé miệng dần mỉm lên đắt ý, dường như anh đang thấy rất vui.

Thấy vui sao? Vì Yến Mịch à? Anh càng ngày càng quan tâm Yến Mịch hơn, càng ngày càng không rõ cảm xúc của mình đối với Yến Mịch là gì.

Nó chỉ là hứng thú đơn giản thôi sao? Hay là... mình đối với cô ta là thích? Không đúng, cô gái này có điểm gì khiến cho mình phải thích chứ? Không lẽ mình thích cảm giác được bảo vệ cô gái ngốc này, cảm giác được ôm trọn cô ấy vào lòng?