Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 28: Con Tin 3



Tình huống trong phòng còn khiến người ta bất an hơn bênngoài.

Một hàng tay súng đứngở lan can lầu 2 của kho hàng, ngắm bắn bốn con tin.

Mục tiêu của loạtsúng bắn tỉa ở cửa sổ là số con tin ở chính giữa.

Nóc kho hàng nào cũngcó bảo vệ đi tuần bốn phía, có thể thấy ý thức phòng bị của đối phương nặng cỡnào.Mặt đất đầy xác chết, nhìn tình huống thì có lẽ là băng mafia thất bạitrong cuộc đọ súng lúc nãy.

Không khí nồng nặcmùi máu tanh, xộc hết vào mũi mọi người.Tần Vịnh cầm con dao trên bàn cắt dâytrói tay Lâm Phàm, ôm lấy cô thản nhiên ngồi xuống trước mặt tay trùm, đã diễntrò thì phải diễn cho giống một chút.Lâm Phàm ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn,vùi đầu vào hõm vai hắn, ôm chặt cứng, hoàn toàn xây dựng tâm trạng sợ hãi khủnghoảng.Trân Hương cũng được cởi trói, ngồi xổm co ro trong một góc, ánh mắt nhạybén quan sát bố trí của các họng súng bắn tỉa chung quanh, kế hoạch là một látphải bắt tên trùm trước hay là giết bọn bắn tỉa ở cửa sổ trước.“Anh Tần, còn cầnbao lâu nữa?” Trùm mafia có phần sốt ruột.“Ít nhất phải nửa tiếng nữa trựcthăng mới tới được.” Tần Vịnh tì trán lên đỉnh đầu Lâm Phàm, khiến người takhông nhìn ra biểu cảm trên mặt hắn lúc này.“Sao lâu thế?” Gã đẹp trai được gọilà anh ba hoài nghi nhìn hắn chòng chọc.“Nó là trực thăng, không phải tên lửa.”Tần Vịnh nhìn nhìn người đẹp rũ đầu tuyệt vọng trong góc, ánh mắt sâu xa khódò.“Hừ! Đừng có mồm loa mép giải với ông.

Mày mà dám dở trò, đừngmong toàn thây.” Tên anh ba kích động đập bàn.Tần Vịnh chẳng buồn nhúc nhích,bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Lâm Phàm như đang vỗ về cho cô bớt sợ.Tay trùm thấyvậy đan hai tay, chống cằm pha trò “Anh Tần không cần để ý, tính chú ba xấu vậyđó.

Bây giờ chúng ta nóichuyện tiền nong, năm triệu… đô la.” Tay trùm được voi đòi tiên.

Vốn dĩ yêu cầu ZF đưatiền chỉ để giảm nhuệ khí của đối phương, điều kiện chân chính là an toàn rútlui, đương nhiên cầm thêm được tiền cũng không tệ, bây giờ con cá lớn chui vào,tội gì bỏ qua?“Hê, mày không sợ không còn mạng cầm tiền sao?” Nói chuyện khôngphải Tần Vịnh mà là người đẹp yếu đuối kia.

Chỉ thấy cô ta uyểnchuyển ngước mặt lên một cách yểu điệu, sóng mắt long lanh, từ đôi môi đẹp đẽkia nhả ra những từ ngữ gây sự trắng trợn.“Con điếm này mày nói gì?” Trừ mấycon tin biết chuyện ra, toàn bộ người của đối phương đều sửng sốt, ả sợ quá hóađiên rồi à? Nhưng trùm mafia trông thấy mắt cô ta thoáng hiện sát khí liền nảysinh nguy cơ mãnh liệt, ả này quả nhiên có vấn đề.“Mẹ nó, lừa bọn ông?” Têntrùm móc súng nhắm vào cô ta, bọn chúng giật mình lập tức đồng loạt giương súngtoàn bộ chĩa về phía bọn họ.“Ha ha, dễ kích động như vậy, đùa không vui đâu ~”Cô gái cười tươi như hoa, giọng điệu nũng nịu có chút tiếc nuối.Lâm Phàm pháthiện tay cô ta hơi động, nhanh như chớp ôm Tần Vịnh lăn xuống bậc thềm.

Trên tay người đẹpkhông biết xuất hiện hai khẩu súng lục từ bao giờ, nhả đạn khỏi cần ngắm.TrânHương thấy thế, rút khẩu súng lục bán tự động trong tay áo ra, nhún chân nhảylên đằng sau thùng đựng hàng, không ngừng nã đạn vào những tên bắn tỉa ở các ôcửa sổ.Lâm Phàm chắn trước mặt Tần Vịnh, cũng móc hai khẩu súng lục kèm lưỡi lêtrong tay áo ra, liên tục nhả đạn vào các tay bắn tỉa, cản trở bọn chúng bắncon tin.

Đối phương cũng bắt đầuphản kích trong thời gian rất ngắn, tên trùm và tên anh ba tức tốc trốn sau bụcsắt.

Bảo vệ cầm súng trênlầu 2 không tấn công được Lâm Phàm và Tần Vịnh trốn dưới bậc thang nên không ngừngtấn công Trân Hương và người đẹp, còn phải tránh bắn trúng đồng bọn.Nhất thờikhói súng mịt mù, vôi vữa trên vách tường bị đạn bắn trúng rớt lả tả, vách tườnglủng lỗ chỗ, phát ra tiếng bụp bụp nặng nề cùng với tiếng coong coong do đạn bắntrúng cửa thép.Từ ngoài nhìn vào, kho hàng giống như một cái máy nổ bắp, từ bêntrong phát ra tiếng nổ đùng đoàng.

Bảo vệ trên nóc khophát hiện tình huống bất thường, giơ AK47 lên nhắm đám con tin chuẩn bị tảophanh, bọn chúng chỉ kịp nhả ra một viên đạn đã bị các đặc nhiệm bắn tỉa ở cácgóc nhắm chuẩn một phát toi mạng.“Trúng mục tiêu, còn dấu hiệu sống.” Ngô NhấtHoành nằm sấp trên đất báo cáo “Đầu mục tiêu.” Chỉ huy kế bên ra lệnh.Lại mộttiếng súng điếc tai vang vọng trong không trung, đối phương hoàn toàn bất động.Nhưngvì trước đó bọn chúng đã bắn phá, không ít người bị thương, tiếng súng liên tiếpcùng với tiếng la hét làm thần kinh người ta cơ hồ đứt đoạn.

Đặc nhiệm mang theokhiên đều xông lên bảo vệ con tin đã túa ra chạy tán loạn, một số đặc nhiệm liềuchết giơ khiên chống đạn lên chắn trước những người bị thương.Lúc mọi người chuẩnbị đón nhận cơn mưa đạn kinh hoàng từ trong kho hàng phát ra lại kinh ngạc pháthiện, các cửa sổ kho hàng toàn là vết máu và vỏ đạn, không ai biết bên trongđang xảy ra chuyện gì, nhưng hình như bọn họ… an toàn rồi.Trong phòng mịt mù, nồngnặc mùi vôi vữa bụi bặm, lưu huỳnh khiến người ta không nhìn rõ chung quanh.

Người đẹp kia giốngnhư la sát, hai tay cầm hai khẩu Glock17, tốc độ bóp cò nhanh không thể tả, dườngnhư đã đạt tới cảnh giới không người.

Âm thanh này làm LâmPhàm nghĩ tới lúc nhỏ, hàng xóm đốt pháo đầu năm, tiếng nổ không ngừng lấy mộtchút.Cô ta mỉm cười đầy hưởng thụ, nã súng một cách phấn khích.

Hai cánh tay thon dàikhông ngừng dang ra hoặc đan chéo vào nhau.

Phối hợp với tiếngsúng, vỏ đạn không ngớt rơi lanh canh trên đất, mà cô ta tránh được hết mọiphát súng của đối phương.

Không, nên nói là,khoảnh khắc đối phương ngắm chuẩn cô ta, chuẩn bị bắn trúng thì cô ta đã đi trướcmột bước, tiễn gã đó về tây phương.Cô đang xem đến khúc hứng thú nhất thì mộtthứ nảy lên, nằm trên mặt đất, theo lực đẩy của súng bắn không ngừng lăn vềphía sau.

Tần Vịnh chộp lấy LâmPhàm ngã người ra sau.

Đùng một tiếng, chungquanh nổ tung.

Thì ra là tên anh baquăng một trái lựu đạn 67, đáng sợ không phải là phạm vi phát nổ mà là dư lực củanó.

Cho dù Tần Vịnh đã ômLâm Phàm lăn ra sau thùng hàng thì vẫn có không ít mảnh vỡ xé rách không khígăm vào lưng hắn.Lâm Phàm trợn tròn mắt, luống cuống nhìn Tần Vịnh đè trên ngườimình, che chở cho cô, hai tay run rẩy bợ lấy má hắn “Kojiro? Kojiro?”“Khôngsao, anh không nỡ để một mình em sống trên đời đâu.” Tần Vịnh mở mắt cười nói,chóp mũi hai người đụng vào nhau, vài sợi tóc đen chọc lên trán Lâm Phàm.LâmPhàm ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nghểnh cằm lên dán môi mình vào đôi môi mỏnggợi cảm của Tần Vịnh.

Đáng tiếc chỉ chạmvào vài giây, Lâm Phàm đã nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cảnh giác nhìn chằm chằm chungquanh.Từ đầu chí cuối, tiếng súng không hề ngừng.

Lúc này đối phương chỉcòn lại mỗi anh cả và anh ba nấp sau bục sắt.

Vai và đùi Trân Hươngcũng bị trúng đạn, may mà không đụng vào động mạch.Lâm Phàm cũng chỉ bị bóc mộtmảng da, nếu lúc đó Tần Vịnh không kịp thời che cho cô, e là bây giờ cô đã đi gặpbà ngoại rồi.Người đẹp chạy mấy bước, tung người nhảy lên bục sắt, lấy tốc độnhư gió lốc giơ súng bắn vào tay phải đang cầm súng của tên anh ba.

Cùng với tiếng kêu thảmthiết của gã, người đẹp thích thú cất súng trong tay trái, rút một con dao gămra không ngừng sượt qua gân tay gân chân, động mạch của anh ba, say sưa nhưđang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật.

Tốc độ cực nhanh, mấygiây sau vết thương mới trào máu, một tay cầm súng khác không ngừng đánh bạtbàn tay cầm súng của tên trùm, đùa bỡn chĩa họng súng vào giữa hai chân màygã.“Thuật đấu súng mạnh thật…” Trân Hương sững sờ lẩm bẩm, che vết thương cố sứcđi tới bên cạnh Lâm Phàm hỏi “Anh ta thế nào rồi?”Tần Vịnh nằm sấp trên đất muốnđòi hôn thêm cái nữa, ỉu xìu sờ trán không nói, mấy bà cô giả vờ yếu đuối này,người nào người nấy đều không giống người.Lâm Phàm đau lòng quỳ xổm bên cạnh,không dám chạm vào hắn, sợ vết thương nặng thêm.

Cô đâu có biết, Tần Vịnhhành động kịp thời, lại có mấy thùng hàng kiên cố che chắn nên vết thương trênlưng hắn nhìn thì máu me kinh hồn, thực chất chỉ tróc da mà thôi.

Cái này gọi là lo quáhóa hoảng.Tần Vịnh chậm chạp đứng dậy, không quên ôm Lâm Phàm thuận tiện dựavào người cô.

Vừa rồi Lâm Phàm chủđộng hôn hắn, kiếp nô tài của hắn có thể trở mình thành địa chủ được rồi.“Côgái này mạnh quá, không biết cô ta sẽ làm gì với chúng ta.” Lâm Phàm hơi lo lắng,nếu cô đấu với cô ta, cơ hội thắng không có lấy một phần trăm.“Yên tâm, cô ta sẽkhông làm gì chúng ta.” Tần Vịnh tự tin trả lời, thấy hai người nhìn mình khônghiểu, hắn nhướng mày giải thích “Chiếc trực thăng MI24 của anh mua từ chỗ côta, vả lại còn có mấy giao dịch chưa hoàn thành, sao cô ta để anh chết được?”LâmPhàm ngộ ra “Anh đã nhận ra từ đầu rồi?”“Ừ, năng lực của cô ta đối phó mấy tênnày chắc là không vấn đề gì.

Bằng không sao anh đểem mạo hiểm chui vào được?” Tần Vịnh kiêu ngạo đáp.“Anh buôn lậu vũ khí?” TrânHương sắc bén chỉ ra điểm mấu chốt, Tần Vịnh hơi xấu hổ ho khẽ, không trả lờicâu hỏi của cô.“Không phải lúc nãy mày hỏi tao là ai sao? Bây giờ mày sắp chếtrồi, để tao nói cho mày vậy.” Người đẹp say mê nhìn máu phun ra từ các động mạchcủa tên anh ba, ngồi sụp xuống bên cạnh gã, yểu điệu thò đầu vô khoảng trống giữavành tai hai tên, cằm nhếch lên một cách hoàn mỹ, bờ môi đỏ thắm khẽ hé, thongthả nhả ra hai chữ.

Tiếng nhỏ tới mức chỉcó hai kẻ quỳ sau bục mới nghe được.Chỉ thấy hai người kinh hoàng trợn trừng mắt,toàn thân run lẩy bẩy.

Người đẹp cười khẽ,nuối tiếc đứng dậy “Đáng tiếc không có thời gian chơi với chúng mày, hôm naytao vui lắm đấy.” Khẽ híp mắt hưởng thụ, lẩy cò súng.Hai tên mafia ngã xuống đấtchết không nhắm mắt, tròng mắt rã rời nhìn nóc nhà kho trừng trừng.“Tiểu thư, vừarồi cô nói tôi buôn lậu vũ khí, tôi giận lắm nhé.

Người ta buôn bánđàng hoàng đấy.” Người đẹp che miệng mỉm cười, sóng mắt đong đưa quyến rũ nói khôngnên lời.Ai ngờ cô ta đang nói nói cười cười lại nhấc tay cầm súng lên, chĩa vàoTrân Hương, mỉm cười dịu dàng “Thời gian thực sự không đủ, cô cũng cùng chếtđi.”“Nếu cô ra tay, việc làm ăn của chúng ta lập tức chấm dứt.” Tần Vịnh lạnhlùng lên tiếng, nói thật giờ phút này hắn vẫn không đoán được chính xác lối suynghĩ của người đàn bà này.

Lâm Phàm căng thẳngsiết khẩu súng trong tay, biết nếu cô ta thật sự ra tay, e là bọn họ lành ít dữnhiều.“Ồ ~? Sao có thể như vậy ~” Người đẹp bất mãn chu đôi môi đỏ mê ngườinũng nịu song súng trong tay vẫn buông xuống.

“Được rồi, anh Tầnanh thiếu nợ tôi một lần nha.” Nói xong nháy mắt giấu súng đi, khiến Lâm Phàmkhông khỏi âm thầm than thở, thuật đấu súng của cô ta rất giỏi mà thuật giấusúng cũng hạng nhất.“Ha ha, lát nữa chắc đặc nhiệm sẽ xông vào.

Có phải cô không tiệnở lại không?” Tần Vịnh mỉm cười nhắc nhở, lòng thì đổ mồ hôi lạnh, may mà cô tacòn băn khoăn, không có làm việc tùy hứng.“Tôi cùng mọi người đi ra.” Người đẹpvuốt lại mái tóc đen rối bời, quay đầu cười tươi tắn với bọn họ.Trân Hương đứngsau cùng, mặt tối sầm, đột nhiên mở miệng “Cô là Hera.”