Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 2: Bà Ngoại, Con Đưa Bà Về Nhà



NămLâm Phàm vừa mới trưởng thành, bà ngoại cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, quađời.

Trước lúc lâm chung bà kéo tayLâm Phàm không nỡ buông: “Phàm Phàm à, bà ngoại không theo con được nữa rồi, đừnghận mẹ con, nó cũng rất đáng thương.

Nhé? Sau khi bà đi nếu con muốntiếp tục học đại học thì bán căn nhà này đi, đủ học phí cho con đó.

Cũng có thể theo chân chị họ conđi bộ đội, chỉ sợ con chịu khổ không nổi.” Khuya hôm đó, bà ngoại đặc biệt cótinh thần, nói rất nhiều chuyện linh tinh vụn vặt, sau đó lại hồi ức đoạn thờigian Lâm Phàm từ một đứa bé dần dần trưởng thành đến mười tám tuổi.

Nói đến lần đầu tiên Lâm Phàm cókinh, lần đầu tiên bà ngoại dẫn cô đi tiệm bán đồ lót mua đồ, bà không nhịn đượcbật cười.

Lâm Phàm ngồi bên cạnh không ngừngchảy nước mắt, cô biết, đây là hồi quang phản chiếu.

Quả nhiên, trời vừa sáng thì bàngoại cũng từ từ nhắm mắt, vĩnh viễn ngủ say.Ngày tang lễ, ba mẹ cô lần đầutiên đồng thời xuất hiện trước mặt cô.

Cô lạnh lùng nhìn hai người họ biểudiễn khoa trương, nhất là mẹ cô, khóc đến nghẹn ngào, chỉ cảm thấy mờ mịt.

Nếu thật sự quan tâm, vì sao mấychục năm nay không nghe không hỏi, lúc bản thân lái xe hơi cao cấp, ăn ở nhàhàng năm sao, ngủ trên giường êm nệm ấm có từng nghĩ tới mấy năm nay mẹ giàcùng con gái thơ dại đang đẩy xe ba bánh, ăn món ăn rẻ tiền nhất, ngủ trên vángỗ cứng ngắc, đắp tấm chăn rách nát nặng trịch mà không đủ ấm hay không?“Bà ngoại,con không muốn học đại học, vì con không muốn bán nhà của bà.

Con sợ bà về tìm không thấy con.

Con theo chị họ đi bộ đội.” Trướcmộ bà, cô quyết định dứt khoát, sắp xếp hành lí đơn giản xong đóng lại cánh cửamang đầy hồi ức, kiên quyết theo chị họ đi nhập ngũ.“Cô gái à, ngừng ở đây hả?”Tiếng tài xế ngắt đứt hồi ức của Lâm Phàm.Lâm Phàm xuất thần đăm đăm nhìn khungcảnh xa lạ lại có gì đó quen thuộc, ừ một tiếng móc tiền trong ví ra đưa chotài xế rồi xuống xe.Bước trên con phố sầm uất mà xa lạ, cuối cùng cô cũng tìmthấy căn nhà đơn sơ quen thuộc.

So với lúc cô bỏ đi càng đổ náthơn.

Đứng từ xa nhìn căn nhà nhỏ, thấpthoáng như trở lại dĩ vãng, phía trước cửa nhà từng có một cái vòi nước.

Bà ngoại già nua ngồi trên cái ghếđẩu nhỏ cẩn thận nhặt những lá rau bị héo.

Mấy thứ rau đó đều do họ chờ đếnlúc chợ tan hàng đi nhặt về, không tốn tiền.

Cô lúc ấy còn nhỏ dại, theo bà đinhặt rau, chỉ là thi thoảng sẽ bị mấy con chuồn chuồn lướt qua hấp dẫn, ném rauđi bắt chuồn chuồn.

Cũng có khi vào dịp tết, bà ngoạingồi bên ao nước giết cá đánh vẩy, cô đứng bên cầm dao nhỏ bắt chước tiến hànhgiải phẫu đối với mấy con ếch bắt được.Lâm Phàm ngửa đầu chớp chớp đôi mắt cayxè, cứng rắn nuốt xuống cổ họng, hít sâu một hơi.

Đi về phía căn nhà nhỏ.Lôi cáichìa khóa cũ kỹ ra, mở khóa cánh cửa bám đầy bụi.

Kéttt… Cửa gỗ nhiều năm không sửachữa phát ra tiếng động chói tai, nấm mốc bụi bặm tạt vào mặt.

Căn phòng tối mịt còn giữ nguyêndạng lúc cô ra đi, cô bước vào phòng mở toang tất cả cửa sổ, cửa kính dễ vỡlung lay như sắp sụp xuống.

Ánh nắng lâu ngày không gặp trànngập căn phòng kín mít, trong ánh nắng mắt thường có thể nhìn thấy những hạt bụinhỏ lơ lửng.

Lâm Phàm buông ba lô, lấy di ảnhbà ngoại treo trong phòng khách xuống, móc khăn tay ra tỉ mẩn lau chùi.“Bà ngoại,con dẫn bà về nhà.” Rốt cuộc cũng không nhịn được nghẹn ngào nức nở thành tiếng,từng giọt nước mắt to tròn lăn trên tấm ảnh trắng đen, dường như trong ảnh bàngoại cũng đang khóc.

Mãi đến khi cái khăn trắng tinhbiến đen thui, di ảnh của bà ngoại mới được lau sạch, cô trân trọng đặt vào balô, cả bài vị trên bàn cũng cất vô luôn.Lời cô nói với thủ trưởng là thật.

Cô mơ thấy bà ngoại nói rất nhớquê nhà, hi vọng cùng cô trở về đó sống.

Trong mơ, bà ngoại ngồi trên ghếdựa trong nhà giống hệt lúc còn sống, vá mớ quần áo cũ nát, mà cô xuất hiệntrong hình hài trẻ con, đang ngồi bên cửa sổ làm bài tập.

Lúc tỉnh lại gối đầu ướt một mảng,lặng lẽ thật lâu cuối cùng đưa ra quyết định này.

Cô tòng quân hoàn toàn chẳng vìlý do vĩ đại gì hết, chỉ muốn đi đến một nơi khép kín, có thể không cần tiếpxúc với những người đạo đức giả ấy.

Bà ngoại mất rồi cô không biếtnên kiên trì tiếp như thế nào.

Huấn luyện bận rộn trong quân độikhiến cô không có bao nhiêu thời gian mà đau khổ.

Thời gian dần dần cũng chữa trị hếtmọi thứ, cô sẽ không tuyệt vọng như thế nữa.

Bởi vì cô nỗ lực đánh cuộc, cộngthêm năng lực thiên phú của bản thân, sau khi đợt nghĩa vụ chấm dứt cô không raquân.

Trải qua hàng loạt cuộc khảo hạchchọn lựa chồng chất, cô vào đội nữ đặc công của quân đội.

Thời gian trong bộ đội, cô tự họclấy được tấm bằng đại học chính quy.

Nhớ Trân Hương từng hỏi cô sao phảiliều mạng như vậy, cô đáp, học đại học trong bộ đội không phải bỏ tiền mình ra,vì sao không học.Cẩn thận thu dọn đồ đạc lúc còn sống bà ngoại thích nhất, cônhớ bà từng nói cho cô biết.

Quê của bà ở thành phố XX, nhữngnăm kháng chiến chống Nhật bà theo người nhà chạy nạn đến đây, sau đó quen biếtông ngoại.

Trong tay cô là một cái chuông cổnhỏ dài cỡ một cánh tay nghe nói là năm đó ông ngoại tặng cho bà, bà vẫn luônxem nó là bảo bối.

Hôm nay chủ nhân nó đã mất đi, chỉcòn dấu tích đầy tang thương do thời gian để lại.

Cắn răng, ôm cái chuông cổ ra khỏiphòng.

Đóng tất cả cửa nẻo lại như cũ, mộtthân một mình giống hệt sáu năm về trước lẻ loi đi trên con đường xa xăm.“Cháulà Phàm Phàm?” Một bà cụ cao tuổi chống gậy nheo đôi mắt đầy nếp nhăn hỏi, có vẻkhông chắc chắn.“Dạ, bà Phương.” Lâm Phàm nhớ bà là hàng xóm đã nhiều năm, quanhệ với bà ngoại không tệ.“Ồ, đúng là Phàm Phàm rồi! Cháu về lúc nào? Bà cứ cholà sẽ không có ai về nữa.” Có lẽ già rồi, càng hoài cổ, thấy bé gái mình đãnhìn nó lớn lên, bà Phương kích động đỏ hoe mắt.“Cháu lại định đi đâu à?” BàPhương khó hiểu, nhìn cánh cổng đóng kín và hành lí trên người cô, hỏi.“Dạ.”Nhà đã lâu không có người ở, phản gỗ trước kia cũng bị mối ăn mất rồi.

Mà cô thì không muốn đi nhà mấyngười được gọi là ba mẹ kia, vì thế sắp xếp hành lí, di vật và bài vị của bàngoại xong, cô tính tảo mộ bà xong là trực tiếp đi về quê bà.“Đi đâu? Về bộ độisao?” Bà Phương hình như rất luyến tiếc.“Đi một nơi có biển lớn.” Lâm Phàm cườiđể lộ hàm răng trắng bóc.

Thành phố quê bà ngoại ở gần biển.Tạmbiệt bà Phương xong, Lâm Phàm đến nghĩa địa, nói chuyện trước mộ bà hồi lâu.

Giờ phút này dường như cô vẫn cònlà một đứa trẻ ngốc nghếch, vẫn chưa lớn.“Mời hành khách đi thành phố S vào quầysoát vé số 3 tiến hành soát vé, tàu lửa còn 10 phút nữa là vào ga.” Giọng nữphát thanh ngọt ngào nhắc nhở mọi người trong sảnh đợi tàu.

Lâm Phàm yên lặng hòa vào dòngngười như nước chảy.

Ngoài cửa sổ đã là ban đêm, cônhìn thấy bóng mình qua cửa sổ thủy tinh, cao gầy mảnh mai, khiến người ta khómà tin được sự thật cô là một lính đặc công, mái tóc ngắn suôn đuột ôm lấygương mặt xinh xắn, thừa hưởng đôi mắt to của mẹ và đôi môi anh đào nhỏ nhắnquyến rũ.“Ôi cho qua, cho qua.” Một phụ nữ ôm con nhỏ lưng đeo đầy hành lý hấptấp gọi lớn, một cái hành lí trong số ấy rơi xuống đất liền bị đám đông gạt rađằng sau.

Chị thật tình không kiếm đâu ratay để nhặt nó lên.Lâm Phàm không đành, rời khỏi hàng nhặt hành lí lên giúp chị,“Em cầm giúp chị cho, chúng ta đi cùng chuyến tàu.”“Ôi! Cám ơn cô!” Người phụ nữcảm kích, “Tiếc quá, làm cô nhường không chỗ xếp hàng cho người ta.”“Không sao,dù sao lúc mua vé thì chỗ ngồi cũng định sẵn rồi, hấp tấp lên tàu cũng khônggiành được chỗ tốt hơn.” Lâm Phàm nói giỡn.“Ha ha, phải phải!”Sau khi lên tàu,Lâm Phàm giúp chị ta cất hành lí đàng hoàng xong mới tìm chỗ của mình, mệt mỏinhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Con đường trước mặt đối với cô mànói rất mơ hồ, cô cần có đầy đủ tinh thần.

Giống như Trân Hương đã nói, chẳngqua là cô đi tới một chiến trường mới, không có đồng đội.“A lô, xin chào, tôilà Lâm Phàm.

Hôm trước gọi điện thoại cho cô hẹnhôm nay đi xem phòng cô cho thuê.” Đứng trong buồng điện thoại công cộng ngoàicửa ga, Lâm Phàm móc mảnh giấy ghi số điện thoại gọi cho chủ nhà.“Vâng, bây giờcô đứng chỗ nào?” Điện thoại truyền đến giọng phụ nữ êm tai.“Ga xe lửa, ngồi xebuýt tuyến số mấy thì đến?”“Tôi nghĩ coi, cô ngồi tuyến số 52, đến khu XX xuốngxe tôi đón cô.”Cảm ơn xong Lâm Phàm gác điện thoại, bắt đầu tìm trạm xe buýt.Thậtlâu sau, xe số 52 từ từ tiến vào tầm mắt, xe buýt đầy ắp khiến Lâm Phàm có hơie ngại.Đứng trong khoang xe chật ních, xe chạy thong thả, tuy một ngày một đêmLâm Phàm chưa ngủ nhưng vẫn còn rất tỉnh táo.

Có khi ra ngoài làm nhiệm vụ ẩntrong rừng cây, chuyện mấy ngày không ngủ, nhìn chằm chằm mục tiêu cũng thỉnhthoảng phát sinh.Hơn một tiếng đồng hồ sau, tiếng phát thanh dễ nghe trên xebuýt vang lên, “Đến khu XX rồi, mời hành khách nhớ cầm đồ tùy thân của mình.” Tốnkhông ít sức lực mới từ trong tốp người lỉnh kỉnh chai lọ giống nhau xuống xe,Lâm Phàm thoải mái thở một hơi thật dài.Nhìn bốn phía vẫn không thấy chủ chothuê nhà đâu, đi vài bước tới trạm điện thoại công cộng bên cạnh một tiệm tạphóa, lại gọi vào số máy nọ, “Xin chào, tôi tới khu XX rồi, đứng bên cạnh tiệm tạphóa.”“Vâng, tôi lập tức tới liền.”Ngắt điện thoại xong, Lâm Phàm móc ra năm đồngxu [1] đưa cho ông chủ, đi đến cạnh tiệm tạp hóa đứng thẳng người.Khuôn mặtxinh xắn phối hợp với dáng người cao gầy, ăn mặc trung tính dẫn tới không ítánh mắt của người qua đường, nhất là cái ba lô màu xanh lá mạ to đùng trên lưngcô.“Cô là Lâm Phàm?” Một phụ nữ chưa tới ba mươi ăn mặc thời trang dè dặt hỏi.“Vâng!Chị là chủ nhà nhỉ?!”“Đúng rồi! Đi theo tôi, từ trạm xe buýt tới chỗ tôi gần lắm,cô thuê rồi đi lại cũng rất tiện.” Người phụ nữ huyên thuyên khoe khoang nhàmình.

Lâm Phàm biết với cái giá phòngmình thuê, không có khả năng tốt như thế, may là cô cũng không soi mói.Đi chừngmười phút mới tới cửa một tòa nhà cũ kỹ.“Là chỗ này, lầu 5.” Người phụ nữ dẫncô lên lầu, thở phì phò mở cửa.“Thể lực cô Lâm tốt thật, đeo nhiều đồ như vậylên lầu 5 mà không thở dốc.”“À à, cũng tạm.”“Phòng này đây, giường chiếu gì đềucó cả, chỉ là không có điều hòa, máy nước nóng, cô cũng biết với cái giá nàykhông thể có những thứ đó.

Những cái khác tôi bảo đảm đều tốtcả.”Lâm Phàm tỉ mỉ xem xét một vòng, tốt hơn nhà cô ở hồi nhỏ nhiều.“Được,phòng này đi.”Chủ nhà có vẻ bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô, kế đó vui vẻ lấyhợp đồng trong túi ra.“Cô Lâm quyết đoán thật, cô đóng trước ba tháng tiềnthuê, ký vô chỗ này.”Lâm Phàm cầm hợp đồng, nhìn đại khái thấy không có gì bấtthường liền ký rồi giao tiền.“Chìa khóa chỉ có một chiếc thôi sao?”“Cô giữ một,tôi giữ một cái đề phòng bất trắc.

Có điều cô yên tâm đi, tôi tuyệtđối không vào phòng đâu.

Trong hợp đồng có ghi nếu trongthời gian thuê nhà, tôi tùy tiện đi vào sẽ phải trả tiền bồi thường.”“Được, vậytôi ở luôn.”“Vâng, cô nghỉ ngơi đi.

Tôi đi trước, có chuyện gì gọi điệnthoại cho tôi là được.

Ồ đúng rồi, điện thoại trong nhàđã ngắt rồi, nếu cô cần thì tự đến công ty điện thoại mắc lại.” Chủ nhà cầm lạihợp đồng, híp mắt cười nói.“Vâng!”Sau khi chủ nhà đi, Lâm Phàm mở cửa sổ.

Đây là một căn hộ có một phòng ngủvà một phòng khách.

Tuy hơi nhỏ nhưng nhà bếp nhà vệsinh đầy đủ.

Cô lôi trong ba lô ra một cáikhăn lông, tỉ mẩn lau chùi phòng lại một lần.

Lại lấy ảnh bà ngoại cùng bài vịra cẩn thận đặt lên bàn nhỏ ngay chính giữa phòng khách, lúc này mới vào nhà vệsinh tắm rửa.Tắm xong mặc một cái áo sơ mi rộng, quần đùi đi vào nhà bếp kiểmtra dụng cụ một lượt, xỏ dép vào đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ dùng sinh hoạt.Connhà nghèo phải làm việc nhà từ sớm.

Vì thế không giống với mấy côcông chúa hiện giờ, từ nhỏ cô làm đủ loại việc nhà, nên tay nghề bếp núc rất giỏi.

Trong khu thực phẩm, cô chọn đồăn giá phải chăng, thuận tiện mua dầu muối tương giấm cùng các thứ đồ dùng sinhhoạt khác, đầy một túi lớn.

Người trên đường đều ngạc nhiênnhìn cô gái gầy gò nhấc một túi to bước đi như bay.