Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 136: Sớm muộn gì em cũng yêu tôi (5)



"Vâng, cậu Hạng."

Nữ chuyên viên xăm hình căng thẳng đứng lên: "Không biết cậu Hạng muốn xăm gì?"

"Chữ “Tiêm Tiêm” kiểu chữ triện nhỏ." Hạng Chí Viễn nói, chỉ xương sườn thứ hai dưới xương quai xanh, giọng nói trầm thấp: "Xăm ở đây."

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh.

"Nơi này hơi đau." Nữ chuyên viên xăm hình có lòng tốt nhắc nhở: "Vậy để tôi dùng máy xăm hình cho cậu Hạng..."

"Xăm thủ công."

Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, bắt lấy tay Giang Ninh Phiến đặt xuống ghế sô pha.

Giang Ninh Phiến bị anh kéo cả người tới, suýt chút bổ nhào trên người anh, Hạng Chí Viễn mượn cơ hội kéo cô vào trong lòng, môi dán lên cổ cô, cười trầm thấp mập mờ: "Lại ôm ấp yêu thương à?"

"Tin tưởng tôi, nếu như anh không động tay động chân, tôi nhất định sẽ không ôm ấp yêu thương anh."

Giang Ninh Phiến hờ hững nói, ngồi dậy khỏi người anh, muốn rút tay lại rút không ra.

Hạng Chí Viễn vẫn nắm chặt tay cô, ánh mắt sáng rực: "Không cho phép đi, ở đây nhìn tôi xăm."

"Xăm hình có gì đáng xem."

Giang Ninh Phiến cũng không muốn xem.

Mũi dao nhọn xăm hình từng chút từng chút vẽ trên da đến be bét máu, hình ảnh kia không đẹp tý nào.

Huống chi anh muốn xăm chữ “Tiêm Tiêm”.

"Tên của em là đẹp nhất." Giọng điệu Hạng Chí Viễn không ai bì nổi, nhích sang bên người cô khiến cô ngồi xuống bên cạnh mình.

"..."

Giang Ninh Phiến muốn tránh ra.

Hạng Chí Viễn lập tức bất mãn vặn nhíu mày, năm ngón tay thon dài càng dùng sức bắt lấy cổ tay cô: "Hay là em giúp tôi xăm đi? Em khắc lên tôi càng thích."

"Tôi không biết, sẽ làm anh bị thương đấy." Anh đùa gì vậy.

"Em lo lắng cho tôi à?" Nghe vậy, ánh mắt Hạng Chí Viễn sáng lên, nhìn chằm chằm cô, khóe môi cong lên một độ cong không đứng đắn: "Không sao, yên tâm xăm, máu me đầm đìa, ghi lòng tạc dạ càng tốt hơn!"

Từng chữ từng chữ đều ngang ngược.

Hình như hoàn toàn không phải chuyện động dao động thịt.

"..." Khóe miệng Giang Ninh Phiến giật giật không nói nên lời, giãy dụa không ra, đối mặt ánh mắt quá cố chấp của anh, cô đành phải nói: "Tôi không ra tay, tôi ở bên anh."

Được rồi, ở bên thì ở bên đi.

Giang Ninh Phiến từ bỏ chống lại, nhìn nữ chuyên viên xăm hình chuẩn bị sẵn sàng làm việc, cầm dao xăm hình thủ công lên, đo vị trí chỗ xương sườn của Hạng Chí Viễn, sau đó bắt đầu hạ dao...

Lúc dao đầu tiên hạ xuống, Giang Ninh Phiến nghiêng mặt.

Cô không phải người không dám nhìn máu tanh, cũng không hiểu vì sao, quá trình xăm hình này khiến cô không muốn xem.

Thật ra cô biết rõ, đau đớn của xăm hình kém xa cô đánh anh, anh chịu được, nhưng cô lại không căm hận vào lúc đó.

Từ nơi sâu xa, cô đã thay đổi rất nhiều suy nghĩ với Hạng Chí Viễn.

Nhưng mới bao lâu...

Hạng Chí Viễn là kẻ điên, cô cũng điên theo rồi sao? Tất cả đều rối loạn, triệt để rối loạn.

"Em đau lòng cho tôi à?" Hạng Chí Viễn dựa vào lan can ghế sô pha, nhìn chăm chú cô thật sâu, khóe môi cong lên đắc ý.

"Tôi không có."

Giang Ninh Phiến không muốn phủ nhận.

Vừa quay đầu, cô thấy trong mắt anh hiện lên khuôn mặt mình, trên mặt cô... Lại là không đành lòng.

"Em có."

Hạng Chí Viễn cầm tay cô thật chặt, khuôn mặt yêu nghiệt đắc chí như trẻ con: "Tôi đã nói, sớm muộn gì em cũng yêu tôi."

Giữa cô và anh, chính là trời định ở cùng nhau.

"Tôi không có!"

Mục Thanh Linh nói, Hạng Chí Viễn cũng nói! Nhưng cô không có!

Giang Ninh Phiến hơi kích động phản bác, hung hăng hất tay anh ra.