Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 73



50 cái màn thầu, dựa theo giá 5 mao tiền một cặp thì thật ra mới 12.5 tệ, cô nói sẽ không rẻ hơn nữa cũng chỉ là cái kim ngạch này không đổi.

Rốt cuộc lộ phí còn bao gồm trong đó, giao tiền rồi cho địa chỉ hai bên, ước định sáng ngày kia đưa qua.

Ngô Thải Phượng choáng váng: "Quyên, lần đầu tiên gặp được người mua nhiều như vậy."

Từ Hương Quyên cất kỹ tiền, nói với mẹ mình: "Mẹ, về sau có khả năng còn nhiều hơn, đến lúc đó phòng bếp của ba mẹ cũng cho con mượn dùng chút, chúng ta lại đặt mua thêm một bộ lồng hấp."

Ngô Thải Phượng: "Quyên, về sau con dạy mẹ nhìn độ lửa thế nào, rồi làm màn thầu trộn nhân gói nhân thế nào nữa, về sau mẹ đi bán bánh bao màn thầu."

Vỏ bột làm màn thầu bà tự làm đều khá cứng, không có thêm cái này thêm cái kia như con gái.

Từ Hương Quyên: "Mẹ, con làm màn thầu với bánh bao lại không trốn mẹ, mẹ thấy có vấn đề thì hỏi con là được rồi, không có gì, chỉ là yêu cầu phải bỏ được, không thể ngại phiền toái."

Ngô Thải Phượng: "Có tiền kiếm ai còn ngại phiền toái."

Buổi sáng chưa đến 10 giờ, bánh bao màn thầu đã bán hết, Từ Hương Quyên với Ngô Thải Phượng chuẩn bị về nhà, lại tiện đường mua chút rau với thịt, rốt cuộc bữa nay họp chợ, kiếm tiền cũng không thể quên mất trong nhà phải ăn cơm.

Ông bác kế bên thấy hai mẹ con phải đi, hỏi một câu: "Chiều có còn tới không?"

Ngô Thải Phượng: "Chiều nay không tới, tới nữa hẳn là phải chờ đến lần họp chợ sau, bọn tôi ở thôn Mao Đổng, nếu muốn mua bánh bao màn thầu, hỏi thăm chỗ nào có bán bánh bao màn thầu là biết liền."

Tuy bánh bao màn thầu nhà các bà không có nổi tiếng đến độ toàn trấn đều biết, nhưng ở thôn Mao Đổng là mọi người có biết, tùy tiện tìm một thôn dân, trừ phi là có thù oán với nhà bà, bằng không ai cũng có thể chỉ đường.

...

Ngưu Ngưu: "Mẹ!"

"Ngưu Ngưu, mẹ không ở nhà, mẹ rất mau là về rồi." Đặt Ngưu Ngưu trên cái ghế chuyên chúc của Ngưu Ngưu, Chu Trình Ninh đút cậu bạn nhỏ uống cháo.

Mới sáng sớm Ngưu Ngưu rời giường chưa thấy được mẹ đã liền gọi mẹ, Chu Trình Ninh đã chăm con tương đối thành thạo rồi, dù cho Ngưu Ngưu đang khóc, cũng được anh dỗ ngoan.

Lúc này ăn cơm sáng, Ngưu Ngưu hô hai ba tiếng mẹ liền đình chỉ gọi mẹ, chuyên tâm ăn sáng.

Chu Trình Ninh biết Ngưu Ngưu ăn no rồi sẽ tiếp tục gọi mẹ vài tiếng, khi Ngưu Ngưu gọi mẹ, mẹ lại không ở đây thì nên làm gì bây giờ?

Đương nhiên là dùng món đồ chơi nhỏ hấp dẫn Ngưu Ngưu, dù sao thì lực chú ý của nhóc con rất dễ bị dời đi.

"Ba, mẹ đâu?" Qua Qua tỉnh lại đi vào nhà bếp, không thấy mẹ đâu.

Ngưu Ngưu ú ớ nói không rõ chỉ biết gọi mẹ, bé thì trực tiếp hỏi mẹ đi đâu.

Chu Trình Ninh: "Mẹ đi lên chợ bán bánh bao màn thầu rồi, ba múc cháo cho con, mau ăn sáng nào."

Qua Qua: "Ba, mẹ sẽ còn thừa bánh bao màn thầu đem về chứ? Nếu thừa con chỉ ăn một nửa bữa sáng, dư lại một nửa chờ mẹ về ăn."

Chu Trình Ninh: "Chờ mẹ về liền ăn trưa, Qua Qua ăn hết bữa sáng đi."

Vợ không ở, Chu Trình Ninh đổ lại giống người ba tốt, nhắc nhở con gái ăn sáng, đút con trai ăn sáng, không có "tùy hứng" như lúc có vợ ở đây vậy.

Lúc Từ Hương Quyên trở về là gần tới giờ nấu cơm ngày thường, trên đường mua rau mua thịt, hôm nay xem như có một đơn hàng lớn, trong nhà chúc mừng một chút.

Nhìn thấy mẹ về nhà, Qua Qua là người thứ nhất tới đón chào: "Mẹ, còn bánh bao màn thầu chứ?"

Từ Hương Quyên: "Còn thừa một cái màn thầu, lúc mẹ nấu cơm trưa hâm nóng cho con."

Màn thầu thì hấp tổng cộng 35 cái, bánh bao thì 30 cái, mọi người đều là vì quẹt đi một mao tiền mà mua một cặp, cứ vậy liền dôi ra một cái màn thầu.

Chu Trình Ninh chờ ở buồng trong, tốc độ tiếp thu tin tức không nhanh như Qua Qua chơi ở trong sân vậy, nghe thấy vợ về, cũng muốn ra ngoài nghênh đón vợ.

Chỉ là Ngưu Ngưu ngồi ở trong giường nhỏ cũng nhận thấy được mẹ đã về, thấy ba đi bèn vội vàng kêu to, muốn ba dẫn nhóc đi ra ngoài.

Chu Trình Ninh mới đi được vài bước, Ngưu Ngưu liều la to, đành phải vòng trở về, bế Ngưu Ngưu lên đi ra ngoài.

Chu Trình Ninh: "Quyên, đều bán hết à?"

Từ Hương Quyên: "Ừ, bán hết rồi, còn có một đơn lớn, muốn 50 cái màn thầu, ngày kia đưa, tối mai em liền hấp sẵn."

Chu Trình Ninh: "Quyên, ngày kia anh đạp ba bánh cùng đi đưa với em, sáng ngày kia anh không có tiết."

"Em cũng nghĩ như vậy, về phần sạp trong nhà, nhờ mẹ canh... Hôm nay Ngưu Ngưu có ngoan ngoãn nghe lời ba hay không?" Từ Hương Quyên nắm lấy cái tay bé nhỏ ú nù của Ngưu Ngưu, nói chuyện với Ngưu Ngưu.

Cứ việc tối mai mới hấp màn thầu, sáng mai với sáng ngày kia cũng không thể bỏ dở, tích lũy tháng ngày, mấy năm nay vất vả tí, trong nhà luôn có thể tích cóp được tiền.

Ngày thường đều là hấp một bộ 5 tầng, cũng cố ý nói với khách là bán ở ngày họp chợ rồi, trong nhà bên này không bán.

Trên chợ nhiều người, dù cho có hấp 2 bộ nữa cũng có thể bán hết, chỉ là chạy tới chạy lui quá phiền toái, hơn nữa hiện tại dậy sớm hấp bánh bao màn thầu cô sớm đã mệt mỏi, ăn trưa xong tính toán đi ngủ trưa.

Hôm nay mẹ cô cũng cân thịt về nấu, cố ý bồi bổ thân thể cho ba cô, mọi người đều mệt cả.

"Ba!" Ngưu Ngưu gọi một tiếng ba.

Chu Trình Ninh chủ động trả lời thay con trai: "Hôm nay Ngưu Ngưu rất ngoan, trừ bỏ lúc vừa mới rời giường gọi mẹ ra, lúc khác đều an an tĩnh tĩnh chơi, hôm nay Qua Qua viết chữ xong cũng không làm ầm ĩ, tự mình chơi ở trong sân, anh thì đang viết giáo án."

Khái quát đơn giản "hành trình" nửa ngày của Ngưu Ngưu, Qua Qua và chính mình thì nhân tiện nhắc một câu.

Từ Hương Quyên: "Hôm nay đều biểu hiện rất tốt, trưa nay nấu món ngon khao."

"Mẹ, có gì ăn ngon?" Qua Qua gấp không chờ nổi muốn biết.

"Trưa nay mẹ nấu thịt ngọt*, A Ninh anh lại vớt con cá trong chậu ra, hầm cá."

*: là món thịt thăn xào sốt cà chua (nó có thể là thịt chua ngọt luôn, nhưng tên nó đúng là thịt ngọt, không phải mình ghi thiếu chữ đâu)

Qua Qua kích động: "Hay quá! Ăn ngon!"

Ngưu Ngưu quơ chân múa tay theo chị, cứ việc chẳng biết chị đang cao hứng cái gì, cứ cao hứng theo là được rồi.

Chu Trình Ninh vui vẻ theo, hôm nay là ngày lành, có cá có thịt heo.

...

"Mẹ, con còn muốn ăn thịt ngọt." Qua Qua dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm cái đĩa chỉ còn lại mấy miếng thịt nhỏ.

Từ Hương Quyên đang đút trứng hấp chan canh cho Ngưu Ngưu, nghe vậy: "Qua Qua, con đã ăn bao nhiêu rồi? Thịt ngọt không thể ăn nhiều, sẽ làm hư răng giống như kẹo vậy, dư lại cho ba ăn."

Hôm nay nấu thịt ngọt cũng là lần đầu tiên hai cha con ăn, Từ Hương Quyên không nghĩ tới sẽ được hoan nghênh đến vậy.

Qua Qua: "Răng của ba sẽ không hư sao? Ba cũng ăn rất nhiều."

"Ba là người lớn, răng tốt hơn so với trẻ con." Chu Trình Ninh sướng rơn tiếp tục ăn thịt ngọt.

Từ Hương Quyên: "Vóc dáng ba cao như vậy, ăn nhiều hơn chút có sức lực để làm việc."

Qua Qua: "Vóc dáng con lùn, ăn nhiều chút để cao hơn."

Từ Hương Quyên biết không thể nói quá nhiều với con gái: "Qua Qua với A Ninh đều không được ăn nữa, cất đó để tối mai ăn."

Biện pháp này hai cha con đều đồng ý, để tối mai lại ăn.

Ăn trưa xong, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu đi nghỉ trưa.

Mành của buồng trong hiện có 2 lớp, lớp gần sát cửa sổ khá mỏng, kéo lên vẫn là sẽ có ánh sáng chiếu vào, lớp thứ 2 thì lại khá dày, kéo lớp thứ 2 ra, buồng trong lập tức tối sầm.

Cái thời tiết hiện tại này, thích hợp ngủ.

Ngưu Ngưu đã được Từ Hương Quyên cho lên giường, chính cô cũng nằm lên giường.

Đắp chăn lên, rất mau liền đi vào giấc ngủ.

Lúc Chu Trình Ninh rửa chén về, vợ đã ngủ rồi, Ngưu Ngưu cũng ngủ luôn rồi, anh cẩn thận nằm bên người vợ, cùng nhau ngủ trưa với vợ.

Từ Hương Quyên ngủ một giấc đến 4 giờ chiều, mới vừa tỉnh lại đang mơ hồ, theo bản năng tìm quần áo mặc vào, đi làm bánh bao màn thầu.

"Quyên, tìm gì vậy?" Chu Trình Ninh đã tỉnh vào 2 tiếng trước, Ngưu Ngưu cũng từng tỉnh một lần, anh còn bế Ngưu Ngưu ra ngoài chơi, Ngưu Ngưu chơi mệt rồi lại mang về tiếp tục ngủ.

Từ Hương Quyên nghe Chu Trình Ninh nói xong mới phản ứng lại rằng mình không thay quần áo, quần áo đang mặc trên người đây.