Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 156



Chuyện làm ăn của nhà hàng vẫn náo nhiệt, như mặt trời buổi trưa.

Cố Tịch Dao đi theo sau Bắc Minh Quân, dựa theo thói quen của Bắc Minh Quân, cho dù đi đâu thì cũng phải thuê phòng riêng.

Nhưng Cố Tịch Dao cũng sẽ theo ý anh, gọi anh lại: “Tổng giám đốc, hay là chúng ta ngồi ở sảnh lớn đi, náo nhiệt một chút.”

Thứ nhất, phòng riêng quá yên tĩnh, ăn gì cũng không có không khí. Sảnh lớn có người nhiều, ăn uống cũng vui vẻ.

Thứ hai, trải qua chuyện tối hôm qua, hiện tại cô mắc bệnh sợ hãi Bắc Minh Quân, ngồi ở sảnh lớn sẽ khiến cô có cảm giác an toàn hơn. Ít nhất anh lại nói cô nhảy lầu gì đó, sảnh lớn là lầu một, nhảy cũng không chết được…

Bắc Minh Quân nhướng mày, nhìn thấy sảnh lớn náo nhiệt, theo bản năng nhíu mày.

Anh không thích chỗ nhiều người. Càng nhiều người chứng tỏ càng dơ bẩn.

Lần này Cố Tịch Dao đã có kinh nghiệm, nhanh chóng nói phục vụ sắp xếp chỗ ngồi ở sảnh lớn…

***

Cuối cùng ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô chọn một nồi lẩu uyên ương, và một đĩa rau đắt hơn giá thị trường mười lần.

Lúc lẩu uyên ương được mang lên, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn một bên nước lẩu đầy dầu ớt đỏ chói, một bên là nước lẩu trong.

Lại nhìn lướt qua đĩa rau, giật giật môi, trào phúng nói ——

“Cô định ăn ớt trộn lẫn với cơm, sau đó ăn mấy cọng rau là xong? Cố Tịch Dao, cô là thỏ sao?”

Cô nhai miệng nói: “Thỏ mới không ăn cơm với ớt đâu!”

Sau đó đồ ăn anh chọn cũng lần lượt đưa lên bàn…

Đôi mắt Cố Tịch Dao cũng càng mở lớn, trong miệng lẩm bẩm nói ——

“… Móng giò heo, cá hầm ớt, bát phúc thỏ, thỏ bát phúc, vịt quay, hải sâm, sườn heo chiên, nấm xào…”

Đọc đến cuối cùng, cô Cố không đọc được nổi nữa, trợn mắt, chỉ thiếu miệng sùi bọt mép: “Tổng giám đốc, anh muốn ăn cháy túi tôi sao?”

Bắc Minh Quân khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Một bữa cơm đã cháy túi, Cố Tịch Dao, cô đúng là không có tiền đồ.”

Cố Tịch Dao vừa nghe, trên mặt không còn giọt máu, ý của tổng giám đốc là cô mời bữa cơm này sao?

“… Chỉ có hai người mà ăn nhiều như vậy sao?”

Ô, cô có thể chỉ mời anh ăn ớt cay trộn với cơm không?

Anh hiếm khi kiên nhẫn: “Tôi không thích quá vắng vẻ.”

“Vắng vẻ?” Cô mở to đôi mắt, nhìn những bàn khác đang ăn uống vui vẻ ở xung quanh sảnh lớn, chỗ này ít nhất cũng khoảng một trăm người, không vắng vẻ mà…

Anh mím môi, không lên tiếng.

Có lẽ từ khi còn nhỏ thường ăn cơm một mình, một người một chén, khó tránh khỏi vắng vẻ.

Cho nên sau này anh dặn người hầu phải làm đầy một bàn đồ ăn, cho dù một người ăn, nhìn có vẻ cũng náo nhiệt hơn.

“Người lập dị.” Cố Tịch Dao u oán nhìn anh một cái, lẩm bẩm một câu.

Sau khi đồ ăn được mang lên hết, gần như bày khắp bàn.