Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 79



Đường Chá hất tay Lâm Vũ Mặc ra, xoay người vọt vào phòng bệnh, vào đến giường thì ngây dại.

"Cô ấy đi đâu rồi? Cô ấy lại một lần nữa trốn khỏi tôi?" Lâm Vũ Mặc lo âu nói. Anh đã bị cô hù dọa đủ rồi, cô hết lần này đến lần khác bỏ trốn khỏi anh, hại anh lật khắp thế giới tìm cô. Anh không muốn để cho cô chạy lung tung nữa, bởi như vậy, anh sẽ phát điên.

"Đường Chá, mới vừa rồi cậu không thấy Tiểu Phong Nhi chạy ra sao?" Lâm Vũ Mặc không cam lòng hỏi.

"Tôi mới đi toilet về. Sau đó vẫn ngồi ở chỗ này, không còn có rời đi. Phong Nhi có thể chạy đi lúc tôi đi vào nhà vệ sinh." Đường Chá cũng gấp đến độ toàn thấy toát mồ hôi lạnh.

Nếu như Phong Nhi trốn mất, bọn họ còn có thể dễ dàng tìm ra cô sao?

Phong Nhi ôm bụng lớn như vậy, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm thì phải làm sao?

Lâm Vũ Mặc thấy có hỏi Đường Chá cũng không ra kết quả gì, liền xoay người vọt ra khỏi bệnh viện, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trong miệng anh không ngừng la hét tên Tiểu Phong Nhi, nhưng tìm bao nhiêu ngày, cũng không tìm được cô.

Tần Phong giống như đã rời khỏi thế giới này.

Lần này, Lâm Vũ Mặc hoàn toàn tuyệt vọng, anh bỏ tất cả, lưu lạc khắp thế giới, đi khắp nơi tìm bóng dáng quen thuộc.

Khi Thẩm Kiệt biết được biết được tin tức chị Tiểu Phong lại mất tích, thiếu chút nữa nổi điên. Sự nghiệp của cậu có thể hủy, nếu không có mẹ bên cạnh chăm sóc, có lẽ cậu đã sớm sụp đổ. Thật may là cậu lại đứng lên. Nhờ vào lần đả kích này, cậu càng trở nên thành thục, trên mặt tăng thêm một chút tang thương, ngược lại khiến cho gương mặt thanh tú của cậu càng thêm vài phần mị lực. Sau mấy năm ngắn ngủi, cậu đã trở thành đại minh tinh của châu Á.

Mặc dù tiền kiếm không ít, nhưng tim của cậu vẫn chẳng vui vẻ.

Kể từ khi mất đi chị ấy, cậu vẫn buồn bực không vui, trừ lúc diễn, rất ít khi xuất hiện nụ cười. Vì để cho mình quên đi phiền não, cậu liều mạng đùa giỡn cuộc đời, khiến cho mọi ngày đều bận rộn. Chỉ vì có thể để cho tấm lòng kia bớt đau một chút, nhưng khi cậu ở một mình, phần cô độc và bi thống trong trái tim cậu lại hiện lên.

Mà Đường Chá, vì thay cha chuộc tội, huỷ đi sản nghiệp của cha, bán công ti đi. Anh còn lấy số tiền bán công ti lập một quĩ từ thiện mang tên Tần Phong, giúp đỡ những đứa bé không cha không mẹ.

Mà chính anh, lấy năng lực của mình tự mở một công ti riêng, chuyên về công nghệ cao. Trong thời gian hai năm ngắn ngủn, công ti của anh đã trở thành một công ti kiệt xuất trong giới, mà chính anh, cũng đã trở thành một đại thần trong giới công nghệ.

Mặc dù sự nghiệp tương đối thành công, nhưng trong long anh vẫn là những đau thương ngày cũ. Vì hôn lễ không thể hoàn thành mà đau lòng, vì người anh yêu thương đã không còn bên cạnh mà tiếc thương.

Phong Nhi, em đang ở nơi đâu?

Em có biết, có nhiều người đang lo lắng cho em, quý mến em, đang đợi em trở về không?

Cho đến năm năm sau…. một ngày kia, cô gái nhỏ mà mọi người đang mong chờ, cuối cùng mới có chút tin tức.

Một ngày, Thẩm Kiệt đi đến một bãi biển để quay quảng cáo. Đám người bọn họ vừa đi tới bờ biển, Thẩm Kiệt bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nô đùa với con gái nhỏ. Bóng dáng quen thuộc ấy là của một bà mẹ trẻ.

"Lâm Khả Nhi, con đứng lại đó cho mẹ! Bắt được con, xem mẹ trị con thế nào!" Thẩm Kiệt nghe được giọng nói trong trẻo của đối phương, trong lòng không khỏi mừng như điên.

Là chị Tiểu Phong sao?

Giọng nói kia rất giống!

Chỉ thấy đối phương bước nhanh đến trước mặt một cô bé con, một tay bế bé, cố ý làm bộ như tức giận, nói: "Lâm Khả Nhi, hôm nay con rất không ngoan, lại dám ăn sạch dâu tây mẹ tự tay làm!"

"Mẹ tha mạng! Hi hi hi, ai bảo mẹ làm thức ăn ngon như vậy? Nếu Khả Nhi không ăn hết, chẳng phải là phụ ý tốt của mẹ sao?" Chỉ nghe cô bé ấy trả lời tựa mật ngọt, còn tạo ra bộ mặt hả hê.

"Được! Bé con, mau nói xin lỗi mẹ đi!" Người phụ nữ cao giọng nói.

"Ai nha, mẹ, Khả Nhi làm sai, lần tới nhất định không ăn hết, sẽ chừa lại một ít cho mẹ, có được hay không?" Cô bé con nháy mắt nhìn mẹ.

Thẩm Kiệt mặc dù không thấy được gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng từ bóng lưng cùng giọng nói, cậu hoàn toàn có thể kết luận đó là chị Tiểu Phong mà cậu đã tìm kiếm bao năm qua. Nhất định là cô! (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Sẽ không sai!

Bỏ xuống hàng loạt công việc, Thẩm Kiệt sải bước bước về phía bóng lưng kia.

"Chị Tiểu Phong!" Trầm Kiệt ôm lấy thân thể kia từ phía sau, kích động gọi tên.

Đối phương nghe được tiếng gọi của Thẩm Kiệt thì ngây ngẩn cả người, cô ôm con gái của mình, không dám tin tưởng khẽ gọi một tiếng: "Nhóc Kiệt?"

"Là em, chị Tiểu Phong! Chị để em phải tìm mãi!" Thẩm Kiệt kích động đến rơi nước mắt.

“Kiệt!" Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Kiệt, tâm tình Tần Phong cũng vô cùng kích động, cô tựa như một du khách lưu lạc nhiều năm, đột nhiên gặp được người thân thất lạc nên vô cùng vui vẻ.

Cô ôm lấy con gái, không dám tin nhìn Thẩm Kiệt.

Mặc dù qua truyền thông và TV, cô vẫn thường thấy bóng dáng của Kiệt, nhưng bên ngoài và phim ảnh không giống nhau. Trên TV, cô nhìn thấy một Kiệt lạnh lẽo, không cảm xúc, mà giờ khắc này, đứng ở trước mặt cô là một Kiệt sinh động và dịu dàng.

Nhìn Thẩm Kiệt, nước mắt Tần Phong lặng lẽ chảy dài.

"Mẹ đừng khóc, Khả Nhi sẽ khóc." Chỉ thấy Lâm Khả Nhi dùng tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng thổi khô dòng lệ trên mặt cô.

Thẩm Kiệt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, dịu dàng hỏi: "Chị Tiểu Phong, đây chính là đứa bé năm đó sao?"

"Ừ." Tần Phong kiêu ngạo gật đầu một cái, bởi vì đứa con bảo bối này, cô mới có thêm sức mạnh không để mình ngã xuống.

Năm đó sau khi trốn khỏi bệnh viện, cô liền trốn đến nơi này. Một mình sinh con, một mình nuôi con đến tận ngày hôm nay.

Nhìn con gái càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng thân thiết hơn, tâm tình của cô mới dần dần nhẹ nhõm. Con gái là ánh mặt trời của cô, là liều thuốc tốt nhất giúp cô quên đi thù hận.

"Mẹ, anh ấy là ai?" Lâm Khả Nhi tò mò nhìn Thẩm Kiệt, đột nhiên hưng phấn hét lên một tiếng, kêu to nói: "Mẹ, đây là anh đẹp trai trên TV đó sao! Anh, bế bế!" Lâm Khả Nhi đưa hai tay ra, đòi anh bế.

Thẩm Kiệt khẽ cười đón lấy bóng dáng nhỏ nhắn, cọ qua cọ lại ở chóp mũi bé con: "Không được gọi là anh, phải gọi là cậu."

"Cậu? Anh sao lại già thế?" Lâm Khả Nhi dẩu môi hỏi.

"Cậu và mẹ của con bằng tuổi, con nói xem như vậy có phải là gọi cậu không?" Thẩm Kiệt cười hỏi. Cô bé con này đúng là bản sao của chị Tiểu Phong, vô cùng hoạt bát đáng yêu.

"Vậy không thể làm gì khác hơn là con chịu thua thiệt một chút, haizzzz." Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói.

"Đứa nhỏ tinh nghịch, còn không mau xuống!" Tần Phong cười nhìn chằm chằm con gái, quở trách nhẹ.

"Con không chịu!" Lâm Khả Nhi làm mặt quỷ với cô. Cô bé quay đầu nói với Trầm Kiệt: "Cậu, cậu có thể làm cha của Khả Nhi không?"

"Được! Cậu cầu mong còn không được! Khả Nhi có thể thuyết phục mẹ giúp cậu không?" Thẩm Kiệt hưng phấn hỏi. Nếu như chị Tiểu Phong có thể lấy cậu, cậu nhất định sẽ vui vẻ đến mất ngủ.

"Ừm? Con thử một chút nha." Lâm Khả Nhi lặng lẽ tựa vào bên tai Thẩm Kiệt nói, "Nói cho cậu một bí mật nhỏ, mẹ thường xem TV rồi khóc. Thật không giống người lớn chút nào cả."

"Thật sao?" Trầm Kiệt đau lòng nhìn Tần Phong, dùng ánh mắt si tình nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tần Phong. Cô lập tức tránh khỏi tầm mắt của cậu, nói với Thẩm Kiệt: "Kiệt, em đừng tin lời con bé nói."

"Chị, em nói nghiêm túc." Thẩm Kiệt nắm tay Tần Phong, thâm tình nói: "Gả cho em đi."

"Mẹ gả đi!" Lâm Khả Nhi cũng ồn ào nói. "Khả Nhi muốn có cha! Nhanh đáp ứng đi, mẹ."

Tần Phong nhìn đôi mắt khẩn trương của con gái, hiểu Khả Nhi từ nhỏ không có cha, nên vô cùng hâm mộ những đứa bé có cả cha lẫn mẹ. Cô có thể trao toàn bộ tình thương của người mẹ cho Khả Nhi, nhưng cô không có cách nào thay thế cha của cô bé.

"Chị Tiểu Phong, nhanh gật đầu chấp nhận đi!" Thẩm Kiệt đưa gương mặt chờ mong nói. Cậu thật hi vọng chị ấy đồng ý lấy cậu, vậy tháng ngày sau này của cậu sẽ vô cùng hạnh phúc.

“Kiệt, đừng ồn ào." Trong lòng cô thật vất vả mới lấy lại được bình tĩnh, không muốn phá hư cảm xúc thăng bằng của mình.

"Haizzz!" Thẩm Kiệt ôm Lâm Khả Nhi, đáng thương đang khóc thúc thít: "Tiểu Khả Nhi, cậu chưa thể khiến cách mạng thành công, chúng ta còn phải tiếp tục cố gắng."

"Dạ, con ủng hộ cậu." Lâm Khả Nhi cười duyên đưa tay nhỏ bé vỗ bàn tay Trầm Kiệt.

Lúc này, nhân viên làm việc đang gọi Thẩm Kiệt, muốn cậu đi vào: "Thẩm Kiệt, mau tới đây, sắp bắt đầu rồi."

"Biết rồi!" Trầm Kiệt quay đầu trả lời, lại không yên tâm đối với Tần Phong nói: "Chị, chị không cần tránh né em, em sẽ lập tức giải quyết mọi chuyện."

"Ừ. Chị sẽ chờ em." Tần Phong khẽ gật đầu một cái.