Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 57: Ấm Áp



Mặc kệ Lạc Phong đối xử với nàng như thế nào, đối với nàng mà nói, nàng đang từng bước một nhặt lai ước mơ.

"Không có thuốc chữa!"

Lạc Phong ôm Dương Vũ rời đi, nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong đôi mắt Mạn Nhu không hề gợn sóng.

Vừa ngồi vào xe, Mạn Nhu đã nhận được cuộc gọi video của Lạc Uyển Linh.

"Sau khi quay phim kết thúc, cô hãy mau về nước, đừng gây thêm phiền phức cho công ty nữa." Cô ta lạnh lùng ra lệnh cho Mạn Nhu.

"Ăn ở của tôi đều do tôi tự trả tiền, không gây ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, tôi có về nước hay không là do bản thân tôi quyết định."

Lạc Uyển Linh dừng lại một chút: "Mạn Nhu, chờ sau khi "Hậu trường" phát sóng, công ty sẽ đầu tư cho Vũ thêm nhiều nhân lực vật lực, đến lúc đó, giới nghệ sĩ sẽ không còn vị trí của cô nữa. Nếu như tôi là cô, tôi nhất định sẽ rời khỏi sớm một chút, đỡ phải đến cuối cùng không còn gì cả."





"Các người tưởng Dương Vũ là con át chủ bài hoàn mỹ sao, vậy thì chờ mà nhìn kỹ, nhìn xem cuối cùng kết quả sẽ như thế nào." Dáng vẻ điềm nhiên của Mạn Nhu làm tôn lên khí chất của nàng.

Lạc Uyển Linh hung hăng nhìn chằm chằm nàng, vì thái độ nóng nảy của Mạn Nhu, cô ta nhất định phải hủy hoại Mạn Nhu hoàn toàn, để mặc cho nàng quay lại giới giải trí sẽ chỉ thành quả bom hẹn giờ bên cạnh giải trí Huy Hoàng và nhà họ Lạc, tuyệt đối không thể để cho Mạn Nhu tái xuất. Nếu không nàng nhất định sẽ dẫm họ dưới lòng bàn chân.

"Cô sẽ phải trả giá lớn vì sự ngạo mạn ngày hôm nay." Lạc Uyển Linh tàn nhẫn để lại câu này, rồi cúp điện thoại.

"Mạn Nhu, chị thấy Lạc Uyển Linh sẽ không từ bỏ ý đồ đâu." Chị Hy lo lắng nói.

"Cục diện hôm nay không phải do một mình em tạo thành, mặc kệ cô ta làm gì, em cũng sẽ không lùi bước." Mạn Nhu biết rõ sau khi chương trình được phát sóng, chị em nhà họ Lạc sẽ càng căm hận mình, nhưng dù như vậy, nàng cũng không hối hận tất cả những gì mình đã làm hôm nay.



"Hơn nữa, chúng ta còn có Đại Thiên ở sau lưng, nhất định không có vấn đề gì."

Nghĩ đến người phụ nữ kia, ánh mắt của Mạn Nhu dần dần trở nên nhu hòa, lái xe vào biệt thự nhìn thấy toàn bộ hành lang được bao quanh bởi hoa tươi. Phong Miên mặc áo sơ mi, đang ngồi trên ghế đọc tài liệu, nghe thấy tiếng của trợ lý, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Mạn Nhu đang từ trên xe bước xuống, đặt tập tài liệu sang một bên, sau khi căn dặn trợ lý mấy câu thì nhắc chân qua đó.

"Em có mệt không?" cô đi tới nắm lấy bàn tay nàng, sóng vai đi tới bàn ăn ở chính giữa trang viên.

"Không biết đến khi nào em mới trở về cho nên chỉ chuẩn bị trước một số món..."

Nhìn thấy đồ ăn ngon được đặt trên bàn, trái tim của Mạn Nhu lại trở nên mềm mại.

Dường như người phụ nữ giống như một vị vua này không chỉ cùng nàng vượt qua đại dương mà mỗi lần đều chuẩn bị tỉ mỉ những thứ này cho nàng, cô không chỉ có thể dẫn nàng đi xem sự phồn hoa trên khắp thế giới, mà còn có thể quan tâm chăm sóc chu đáo trong cuộc sống của nàng, trên thế giới này, mặc kệ nàng đi tới đâu đều sẽ có một người coi nàng là báu vật.



Viền mắt của Mạn Nhu đỏ lên, những sự phiền muộn và mệt mỏi trong công việc đều bị nàng vứt sang một bên, vào lúc này nàng chỉ muốn làm người phụ nữ của cô mà thôi.

"Miên..." Nàng xoay người, ngẩng đầu nhìn cô, tới gần tai cô nói thầm một câu.

Con người màu mực của cô lóe lên tia sáng, cô bình tĩnh nắm lấy vai vủa Mạn Nhu, trịnh trọng hỏi: "Em sát định sao?"

Mạn Nhu không dùng ngôn ngữ để trả lời, ánh mắt trong suốt tràn đầy tình tứ của nàng đã nói rõ tất cả.

Nàng không cần thời gian để đi chứng minh Phong Miên chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nàng muốn hoàn toàn thuộc về cô, không muốn một mình chịu đựng đoạn đường chông gai này, nàng tin người phụ nữ này có thể cho nàng một tương lai tốt đẹp.

Từ khi kết hôn cho đến nay, cô luôn chăm sóc tỉ mỉ mang đến cho Mạn Nhu một cảm giác an toàn, nàng không muốn đợi thêm nữa.
"Được." Đôi môi mỏng của cô phun ra một chữ này, để chị Hy và Tiêu Dĩnh ở lại bàn ăn ở trong trang viên dùng cơm, kéo vợ mới cưới của mình đi vào phòng ngủ.

Cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm nàng: "Em chuẩn bị xong chưa?"

Mạn Nhu lấy hết dũng khí, đè nén cảm giác căng thẳng ở sâu trong lòng, ôm chặt cô: "Bời vì sự quan tâm và cưng chiều của chị, em mới có thể trôi qua những ngày hạnh phúc như thế, ngoại trừ chị em không muốn nắm tay nhau cả đời với người nào khác. Em thật sự thích chị, cho nên mới phát hiện cần phải làm như vậy!"

Khuôn mặt nàng tràn đầy sự kiên định, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ, nhưng cũng càng thêm chờ mong.

Nàng không cho phép sự yêu thích của mình có xen lẫn tạp chất, chính vì nói như vậy, cho nên một khi đã bắt đầu thì sẽ khó có thể để dàng kết thúc.
Đã bước ra những bước này tuyệt đối không hối hận.

Phong Miên đắm chìm trong lời bày tỏ đầy thâm tình của nàng, từ từ ôm vòng eo của nàng rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi nàng.

"Chị vẫn luôn chờ đợi... chờ đợi có được em."

Khát vọng của cô được thể hiện rất rõ khi ở trước mặt nàng, nhiệt dô hai người từ từ tăng lên, vuốt ve và run rẩy lẫn nhau, cũng làm cho phần tình cảm này trở nên nồng đậm.

Trong phòng tràn ngập bầu không khí mờ ám, Mạn Nhu hơi nhíu mày, bàn tay bám trên vai Phong Miên: "Em..."

"Đừng nói gì cả, chị tới đây..."

Cô cúi đầu mồ hôi chảy theo gò má rơi xuống da thịt của Mạn Nhu.

Cô lật người, đè Mạn Nhu xuống: "Xem ra, chị vẫn chưa làm cho em mệt đến cực hạn."

Cô vẫn còn muốn rất nhiều lần, nhưng chỉ sợ Mạn Nhu không chịu đựng nổi, cho nên cô mới miễn cưỡng thu tay lại, không nghĩ tới tiểu yêu tinh này lại có tinh thần đến thế.
Mạn Nhu nở nụ cười đầy quyến rũ, sau đó thổi một hơi vào tai cô, con ngươi màu mực của cô hơi tối lại, nghiêng người về phía trước, lại một trận hô mưa gọi gió.

Sáng ngày hôm sau.

Mạn Nhu mở mắt ra nhìn thất Phong Miên đang ngắm mình, nửa phần trên lộ ra ngoài không khí, màu da rất quyến rũ, làm cho nàng nhếch miệng nở nụ cười.

"Không nghĩ tới, người phụ nữ của em lại đẹp như vậy."

"Đẹp ?" Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên khẽ nhéo chóp mũi của Mạn Nhu: "Thức dậy đi, em còn phải nhìn cả đời, chỉ cần em nhìn không thấy chán thì tốt rồi."

Mạn Nhu mỉm cười ôm phía sau cô: "Mãi mãi cũng không chán."

Hai người cùng nhau đi xuống lầu ăn sáng, xung quanh bọn họ đều là bầu không khí ngọt ngào.

"Mạn Nhu... có chuyện..." Tiêu Dĩnh đi tới, muốn nói lại thôi.

"Chị nói đi."
Mạn Nhu ngước mắt lên nói, đặt đôi đũa ở trong tay xuống.

"Tổ chương trình sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ chúc mừng việc quay show đã thành công tốt đẹp, muốn mời em đi."

Dưới những tình huống bình thường, những lời mời như thế này không tiện từ chối, những bởi vì có Dương Vũ trong danh sách khách mời, vậy thì cô ta sẽ đi với tên Lạc Phong kia đến buổi tiệc.

Mạn Nhu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Trả lời với bọn họ em sẽ đến đúng giờ."

Tiêu Dĩnh thán phục với sự quyết đoán của Mạn Nhu, vội vàng đi chuẩn bị.

Phong Miên ngồi bên cạnh gật đầu khen ngợi: "Làm tốt lắm."

Mạn Nhu nhoẻn miệng cười, cố ý làm nũng nói: "Chị thật sự không sợ em đi ra ngoài bị người ta bắt nạt sao?"

Lúc mới bắt đầu, cô cũng rất lo lắng việc quay show lần này gặp rất nhiều khó khăn, thế nhưng cô dần dần phát hiện, Mạn Nhu chính là một người phụ nữ cùng tồn tại lý trí và cảm tính, nàng hiểu rất rõ mình muốn cái gì, chính vì điểm này đã tăng thêm sức quyến rũ trên người nàng khiến cô say mê.
Sau khi Dương Vũ nhận được tin tức Mạn Nhu sẽ đi đến đó, cô lập tức ra lệnh cho trợ lý, bảo cô ta chuẩn bị một bộ lễ phục đẹp nhất, cô nhất định phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy, cô mới chính là ngôi sao tỏa sáng nhất.

Buổi tối hôm đó, khi cánh cửa bữa tiệc vừa mở ra, Dương Vũ mặc một chiếc váy dài cúp ngực vô cùng lộng lẫy ôm cánh tay của Lạc Phong chậm rãi bước vào đại sảnh, nở nụ cười ngọt ngào.

"Tống giám đốc Lạc, hóa ra là anh và cô Vũ..."

"Chúng tôi chuận bị đính hôn rồi." Lạc Phong vỗ vỗ cánh tay của Dương Vũ, chuyện này anh ta sớm đã quyết định rồi.

Nếu đã chia tay với Mạn Nhu, vậy thì phải cho Dương Vũ một câu trả lời, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không nhớ đến tình cảm mấy năm của anh với Mạn Nhu nữa.

Bọn họ đang nói, Mạn Nhu dẫn chị Hy và Tiêu Dĩnh bước vào.
Mạn Nhu mặc một bộ đồ đơn giản không mấy bắt mắt, thế nhưng nó lại rất tương xứng với khí chất của nàng, trong lúc dơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ ôn nhu, làm cho người khác không thể rời mắt khỏi.

Dương Vũ nhìn thấy ánh mắt của Lạc Phong rơi trên người Mạn Nhu, ôm chặt cánh tay anh: "Mạn Nhu, cô nghe thấy rồi chứ?"

Câu hỏi này tràn ngập mùi thuốc súng.

Lạc Uyển Linh đặt ly sâm banh xuống, đi tới trước mặt Mạn Nhu: "Chuyện đã qua rồi thì để nó trôi qua luôn đi, sau này bọn họ mới là một đôi, mà Vũ cũng sẽ đứng vững gót chân trong giới diễn viên này, trở thành một Ảnh hậu mới, cô sẽ chúc phúc cho bọn họ có đúng không?"

Lạc Uyển Linh nhìn chăm chăm sắc mặt của Mạn Nhu, muốn nhìn thấy vẻ mặt đâu đến mức không muốn sống của nàng, nàng phí hết tâm tư để đối đầu với công ty, chẳng qua cũng chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của Lạc Phong, bây giờ nghe thấy tin tức họ đính hôn, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
"Người phụ nữ rõ ràng có nổi tiếng hơn nữa, thành tựu hơn nữa thì ở bên cạnh cũng phải có một người đàn ông tình nguyện chăm sóc cho cô ấy, Vũ rất may mắn, có được tình yêu của Lạc Phong, còn cô và Lạc Phong thì chắc chắn là không có duyên phận, sau này ở trong công ty hi vọng cô có thể giữ khoảng cách với anh ấy, đừng để người bên ngoài nhìn thấy lại buồn cười cho."

Những người xung quanh đều kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ lại là...