Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 173: Yêu thương vợ anh cho tốt



Đến cả quán cà phê bọn cũng chẳng thèm tìm, liền đứng bên cạnh xe.

Lục Kiến Thành châm một điếu thuốc, dáng vẻ lười biếng tùy ý dựa vào thân xe, trong làn khói mờ ảo, anh lên tiếng trước: “Anh nói trước đi!”

Chỉ với bốn chữ ngắn gọn, khí chất của anh lại được anh bộc lộ ra ngoài.

Nếu là ai khác, bọn họ nhất định sẽ bị dọa trước khí chất này, nhưng đối với Chu Tiễn Nam, điều này không có gì đáng sợ.

“Tôi với Nam Khuê chỉ là bạn.” Chu Tiễn Nam nói.

Nghe vậy, Lục Kiến Thành đột nhiên bật cười.

Nụ cười ấy, lạnh lẽo, như băng vậy.

“Cùng là đàn ông với nhau, anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh nói sao?”

Như thể đã lường trước được câu trả lời này, Chu Tiễn Nam cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Anh có thể nghi ngờ tôi, dù sao thì hai chúng ta cũng chẳng có bất kỳ tình cảm bạn bè gì, nhưng với Nam Khuê, anh không nên nghi ngờ cô ấy, cô ấy là vợ anh, với tư cách là chồng thì việc anh cần làm là yêu thương và bảo vệ cô ấy.”

Ngừng một chút, đột nhiên đôi mắt ấm áp của Chu Tiễn Nam bất ngờ trở nên sắc bén: “Hơn nữa đó không phải nghi ngờ cô ấy mà là làm tổn thương cô ấy.”

“Lục Kiến Thành, chỉ có người đàn ông không có bản lĩnh mới đi bắt nạt vợ mình.”

Vợ?

Sau khi ngây người trong giây lát, Lục Kiến Thành mới phản ứng lại, nếu như anh đoán không nhầm, Nam Khuê căn bản chưa nói với Chu Tiễn Nam chuyện bọn họ đã ly hôn.

Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy may mắn.

Nếu như có thể, anh thực sự hy vọng rằng Chu Tiễn Nam sẽ không bao giờ biết về điều đó.

“Nếu anh thực sự nghĩ như vậy, thì hãy tránh xa cô ấy ra, tôi cũng không muốn bên cạnh vợ mình có một người đàn ông lúc nào cũng nhìn chằm chằm, Chu Tiễn Nam, anh đừng hòng có chút tâm tình gì, đừng nghĩ rằng tôi không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.”

“Tôi sẽ giữ khoảng cách với Nam Khuê, nhưng mà …”

Chu Tiễn Nam nhìn Lục Kiến Thành, giọng điệu đột nhiên cứng rắn: “Tôi giữ khoảng cách, không phải vì những lời đe dọa và cảnh cáo của anh, cũng không phải vì tôi sợ, mà là vì suy nghĩ cho Nam Khuê.”

“Lục Kiến Thành, nếu anh yêu Nam Khuê, thì hãy như một người đàn ông yêu thương cô ấy cho thật tốt, bảo vệ cô ấy; nếu không yêu, hãy buông tay càng sớm càng tốt, đừng làm lãng phí cuộc đời của cô ấy.”

Lục Kiến Thành cười nhạt: “Anh yên tâm, tôi sẽ không cho anh có cơ hội này đâu.”

“Tốt nhất là thế.”

Cuộc nói chuyện cuối cùng lại là giương cung bạt kiếm rõ ràng.

Hai người cụt hứng bỏ về.

Đây cũng giống như là kết quả của lần gặp trước đây.

Kể từ lần trước sau khi Lục Kiến Thành bỏ đi trong cơn tức giận, mấy ngày liền anh và Nam Khuê không có bất cứ liên lạc gì.

Thứ sáu, khóa đào tạo nhân viên mới của bệnh viện kết thúc, theo truyền thống, có một bữa tiệc tập thể cho nhân viên mới.

Địa điểm diễn ra bữa tiệc là ở một phòng riêng trong nhà hàng sang trọng.

Nghe nói đây là địa điểm tư nhân được trang trí vô cùng đắt tiền và sang trọng ở thành phố này, nếu không phải là người có tiếng tăm thì căn bản không thể vào được.

Vì vậy, khi mọi người bước vào đều vô cùng sững sờ và ngạc nhiên.

Một vài nhân viên mới hiếu kỳ hỏi: “Chủ quản Lưu, bữa tối này là công ty trả tiền đúng không, sẽ không để chúng tôi tự thanh toán đâu đúng không? Nghe nói chi tiêu ở đây bình quân đầu người đến mấy nghìn, tôi mới đi làm nên trong túi còn không có tiền mà ăn cơm.”

Nhân viên bên cạnh cười nói:” Đừng nói là mới đi làm, dù cho là làm mấy năm rồi tôi cũng chẳng nỡ ăn ở đây, một bữa cơm mà một tháng lương cũng hết.”

Nghe mọi người thắc mắc, chủ quản Lưu liền cười giải thích: “Mọi người không cần lo lắng, toàn bộ bữa tối hôm nay đều do bệnh viện trả, nói chính xác hơn là do Quý Viện trả.”

“Quý Viện?”

Có vài nhân viên đang tán gẫu vừa nghe thấy cái tên này, hai mắt lập tức sáng lên, tràn đầy hứng thú hỏi: “Chủ quản Lưu, chị mau nói đi, sao Quý Viện lại mời chúng tôi bữa ăn này, chúng tôi còn chưa chính thức gặp mặt anh ấy nữa!”

“Chuyện này, nói ra cũng thật là trùng hợp, tôi nghe nói một năm nọ, Quý Viện tình cờ mời nhân viên mới đi ăn tối, sau đó, mọi người đều bày tỏ rằng điều đó là không công bằng, Quý Viện của chúng ta đâu thiếu tiền, vẫy tay một cái, liền trở thành truyền thống của bệnh viện, nhân viên mới mỗi năm, anh ấy đều mời đi ăn.”

“Wow, Quý Viện thật tuyệt vời.”

“Quý Viện thật có khí chất.”

Ngay lập tức, đám đông liền nháo nhào khen ngợi Quý Dạ Bạch.

Lúc này, một nhân viên mới đưa ra câu hỏi mà mọi người quan tâm nhất và cũng là vấn đề được mong chờ nhất: “Chủ quản Lưu, cho tôi hỏi nhỏ một chút là hôm nay Quý Viện có đến không ạ?”

Lời này vừa dứt, toàn bộ nhân viên ở đó, đặc biệt là nhân viên nữ, liền hoan hô reo hò, tất cả đều ngóng chờ câu trả lời.

Chủ quản Lưu liền cười: “Mọi người ai cũng thật là, háo sắc quá đi.”

“Nhưng chuyện Quý Viện có đến không tôi thực sự không dám nói chắc, anh ấy đã từng đến vài lần, nhưng không phải lần nào cũng đến. Nếu có thời gian rảnh, anh ấy thường đến ở lại một lúc.”

Nghe được câu trả lời này, các nữ nhân viên đều thầm cầu nguyện: “Tới đi, nhất định phải tới, tôi thực sự rất mong chờ.”

“Đúng vậy, tôi nghe nói Quý Viện rất đẹp trai, vừa anh tuấn vừa phóng khoáng, tôi chỉ mới xem ảnh chụp ở chuyên mục giới thiệu của bệnh viện, thực sự rất muốn gặp người thật một lần.”

Nghe mọi người bàn tán, chủ quản Lưu cũng không nhịn được mà tiết lộ một chút thông tin nội bộ.

Cô ấy hắng giọng và nhận xét về Quý Dạ Bạch với một giọng nghiêm túc và trang trọng.

“Chà, đúng như lời đồn, Quý Viện của chúng ta trước nay vẫn luôn là tiêu chuẩn của bệnh viện, không chỉ về ngoại hình, mà còn về kỹ thuật chuyên môn nữa.”

Các nhân viên nữ vừa nghe xong liền lập tức phấn khích.

Đột nhiên, có người hỏi: “Chủ quản Lưu, Quý Viện của chúng ta có bạn gái chưa ạ?”

Ngay khi lời này vừa nói ra, mọi người tại đó lại được một trận náo động, tất cả mọi người đều đang háo hức chờ đợi, như thể tất cả đều đang tán gẫu.

Tống Dực nắm lấy tay Nam Khuê, trông cũng rất hào hứng: “Một người đẹp trai như vậy, mình đoán anh ấy sớm đã là hoa đã có chủ rồi.”

Nam Khuê đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện mà cô nghe được trong quán cà phê ngày hôm đó, nếu cô nhớ không lầm thì hình như là mẹ của Quý Viện đang thúc giục anh ta tìm bạn gái.

“Mình không nghĩ vậy.” Nam Khuê thản nhiên nói.

“Không thể nào, đối với một người đàn ông ưu tú như vậy, phụ nữ sớm đã vây quanh anh ấy rồi, làm sao lại chưa có bạn gái chứ? Nhất định là có rồi.”

Nam Khuê cũng kiên quyết: “Mình nói chưa có, cậu có dám cược một tháng cà phê không?”

Tống Dực vừa nghe thấy lời này, bản thân nghĩ chắc chắn đã được hưởng kèo thơm này, lập tức đập tay Nam Khuê một cái: “Được, một lời đã định.”

Ngay sau đó liền nói: “Khuê Khuê, đến lúc đó cậu đừng có trách mình vô tình nha.”

Nam Khuê mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, không nói lời nào.

Lúc này, chủ quản Lưu cười đầy ẩn ý đáp lại: “Chà, một người ưu tú như Quý Viện, tất nhiên, chắc chắn, nhất định là chưa có rồi! Các nhân viên nữ của bệnh viện chúng ta đều nói rằng anh ấy là của chung.”

“Woaaa, thật là vi diệu, Quý Viện vậy mà lại không có bạn gái!”

“Điều này thật là quá bất ngờ! ”

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc.

Tống Dực kéo Nam Khuê sang, tò mò hỏi chuyện: “Khuê Khuê, làm sao mà cậu biết được?”

“Mình đoán thôi.” Nam Khuê nói.

Nhưng Tống Dực không tin: “Không, mình cảm thấy cậu đang lừa mình, Khuê Khuê, mau nói cho mình nghe đi, cậu có phải có nội gián không? À, để mình đoán xem, cậu không phải là thiên kim tiểu thư bí mật của viện trưởng chúng ta đó chứ, ôi trời ơi, mình đã làm gì thế này! Liệu mình có vô tình đắc tội gì với người quyền quý không, Khuê Khuê, xin hãy từ bi tha thứ cho mình.”

Tống Dực vốn đã trắng trẻo, xinh xắn, lại có thêm chút rượu, diễn khoa trương như vậy, Nam Khuê lập tức bị cô ấy đùa mà bật cười.

Cười đến đau cả bụng.

Cho nên quyết định khai thật, nói cho cô ấy biết chân tướng sự việc.