Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 170: Anh xin lỗi, anh vẫn muốn hôn em



Lục Kiến Thành cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Có vẻ như mưa đã nhỏ hơn một chút, chỉ là một chiếc ô thôi, anh chạy nhanh hơn chút là sẽ không bị ướt nữa.”

Nam Khuê chợt nhớ đến lần cô chạy trong cơn mưa to để đi tìm Niệm Niệm, lúc đó toàn thân cô đều ướt đẫm, vì lạnh mà run bần bật.

Cảm giác đó thực sự rất khó chịu.

Nhất là khi gió to thổi vào người đau như dao cứa vào.

Nhìn thấy Nam Khuê không nói gì, trái tim Lục Kiến Thành cuối cùng cũng trùng xuống.

Anh nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi, anh về đây.”

Nói xong anh liền xoay người rời đi.

Lúc này, một tiếng ho khan rõ ràng truyền vào tai Nam Khuê.

“Anh bị cảm à?” Cô cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Có một chút.” Lục Kiến Thành gật đầu, sau đó giải thích: “Bị nhẹ thôi, cũng không nặng lắm.”

Nam Khuê lại nhớ trước đây anh cũng đã từng bị cảm, ban đầu cũng chỉ ho mấy tiếng nhưng sau đó mới nặng dần, cuối cùng còn ho đứt quãng rất lâu mới khỏi.

Cơ thể của anh rất khỏe, bình thường sẽ không bao giờ bị bệnh.

Nhưng một khi bị bệnh lại tương đối nghiêm trọng.

Nghĩ đến điều này, Nam Khuê lại càng lo lắng hơn.

Đến khi thấy anh sắp rời đi, Nam Khuê mới nói: “Lục Kiến Thành, cái đó…”

“Sao vậy?” Lục Kiến Thành nhìn về phía cô.

“Cái đó…” Nam Khuê thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài mưa lớn, trên đường không nhìn rõ, lái xe rất nguy hiểm, nếu anh không ngại, thì có thể ở lại đây thêm một lúc, chờ mưa tạnh rồi về.”

“Nếu trời vẫn mưa thì sao?”

Nam Khuê chợt ngẩn người, đúng là cô không nghĩ đến vấn đề này.

Suy nghĩ một hồi, cô lại nói: “Trong phòng khách có một cái sô pha, nhưng hơi nhỏ, nhưng nếu anh không thấy chật thì có thể ngủ lại đó một đêm, còn hơn là về bị cảm lạnh.”

“Được.” Anh gật đầu. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Gặp Em Đúng Lúc
2. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
3. Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Kết quả là mưa kéo dài đến hơn mười một giờ đêm vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, mà còn càng lúc càng nặng hạt.

Ngày mai còn phải đi làm nên Nam Khuê đã đi tắm trước.

Trước khi đi, Lục Kiến Thành cẩn thận dặn dò cô: “Đừng chạm vào nước”.

“Được.”

Sau khi tắm xong, cô thay một bộ đồ ngủ bằng vải cotton và quần tây dài, khá phù hợp, không có gì là lạc quẻ cả.

Sau đó cô đi vào phòng ngủ, cầm một bộ đồ đưa cho Lục Kiến Thành: “Anh đi tắm đi, khăn tắm màu đỏ trong phòng tắm là khăn mới, anh có thể dùng.”

Lục Kiến Thành nhìn bộ đồ ngủ màu xanh lam trên tay Nam Khuê, nhất thời sửng sốt nói: “Bộ đồ ngủ này hình như là của anh?”

Anh vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê lập tức đỏ bừng, như thể suy nghĩ của chính mình đã bị vạch trần.

Cô mím môi, nhẹ nói: “Là của anh, lúc tôi thu dọn quần áo không cẩn thận vơ nhầm.”

“Vậy sao em không trả lại anh?”

“Nhà anh có nhiều đồ ngủ như vậy, thiếu một hai bộ cũng không có sao, tôi nghĩ vậy nên mới chưa đem trả.” Nam Khuê nói.

“Ồ.”

Mãi đến khi Lục Kiến Thành vào phòng tắm, Nam Khuê mới thở phào nhẹ nhõm và ngả người lên ghế sô pha.

Thực ra, không phải cô vơ nhầm.

Mà là cô cố ý mang theo.

Lúc đó cô đang thu dọn đồ ngủ trong tủ, nhìn qua thì thấy bộ đồ ngủ của hai người đặt chung với nhau, đó là bộ đồ đôi trước kia cô mua cho cả hai.

Mặc dù anh mặc rất ít nhưng cô mặc nó rất nhiều.

Lý do rất đơn giản, vì đây là bộ đồ đôi duy nhất trong những bộ quần áo mà họ có.

Lúc rời đi, cô cũng ma xui quỷ khiến mà mang luôn nó đi.

Cô cũng không nghĩ đến, bộ đồ ngủ kia hôm nay lại có tác dụng.

Khoảng mười phút sau, Lục Kiến Thành từ phòng tắm đi ra, anh gội đầu, trên tóc vẫn còn vài giọt nước rơi xuống.

Những giọt nước nhỏ nhẹ nhàng chảy xuống má anh, sau đó chảy xuống yết hầu gợi cảm của anh.

Đường viền cổ áo hờ hững với hai hàng cúc được nới lỏng, đường nét và hình dáng của chiếc cổ ngay lập tức lộ ra.

Anh bước tới, quay mặt về phía Nam Khuê: “Máy sấy tóc ở đâu vậy, anh tìm trong phòng tắm không thấy.”

“Trong phòng ngủ, để tôi đi lấy cho anh.”

Nam Khuê nói xong liền đứng dậy đi lấy.

Có thể là do tốc độ quá nhanh, cô không cẩn thận bị vướng chân, lảo đảo một chút, suýt nữa là ngã trên mặt đất.

Lục Kiến Thành tay mắt lanh lẹ, lập tức vươn tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Nhưng mà khoảng cách giữa sô pha và bàn cà phê hơi hẹp, Lục Kiến Thành vốn đã cao, một chân lại không bước ra, vì vậy anh cũng nghiêng người về phía trước.

Cuối cùng, cả hai cùng lúc ngã xuống ghế sofa.

Điều bất ngờ hơn nữa là môi hai người lại vô ý chạm vào nhau.

Ngay lúc đó, không khí như đột ngột ngừng lại.

Xung quanh hai người đều là hơi thở của nhau.

Hô hấp của ai cũng đều dồn dập, nóng bỏng.

Hai đôi môi áp vào nhau, hệt như trái tim của hai người, háo hức và nóng bỏng.

Đầu óc Nam Khuê trở nên trống rỗng, cô chớp mắt, tim đập kịch liệt.

Bởi vì hai người cách nhau quá gần, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn, lông mày rậm và thậm chí là hàng lông mi của anh.

Nhưng cũng chính lúc này, Nam Khuê mới phát hiện ra một sự thật khủng khiếp.

Cô không có quên.

Cô vẫn rất nhớ nó.

Trước kia, có người nói, nếu thích một ai đó rồi thì ánh mắt dành cho người đó sẽ không thể che giấu được.

Bây giờ, Nam Khuê cảm thấy rằng kỉ niệm là một chất độc, một loại thuốc, và nó gần như không thể khống chế được.

Mấy ngày nay, cô luôn nghĩ rằng mình đã quên, và cô tuyệt vọng tự nói với bản thân rằng hãy quên đi mọi thứ và bắt đầu lại.

Nhưng lúc này cô mới nhận ra rằng mọi thứ đều là sự lừa dối của chính mình.

Ngực cô, ê ẩm, chua xót.

Nam Khuê khẽ mấp máy môi, vừa định rời đi, đột nhiên sau gáy cô bị một bàn tay đè xuống, ngay sau đó, Lục Kiến Thành hôn cô, nụ hôn vừa bá đạo vừa kịch liệt.

Tay anh đang siết chặt eo cô, hai người dính chặt trên ghế sô pha, Nam Khuê thậm chí còn không có cơ hội thoát ra.

Một nụ hôn quá mức nóng bỏng, cô suýt chút đã không chịu được.

Vì vừa tắm rửa xong, trên người Lục Kiến Thành vẫn còn mùi sữa tắm tươi mát, Nam Khuê cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu.

Cô không biết mình làm sao nữa nữa?

Rõ ràng là nên tức giận, anh hôn cô mà không được sự đồng ý của cô.

Nhưng lúc này, cô phát hiện mình giống như một con cá mắc cạn, cũng nhớ anh đến phát điên.

“Khuê Khuê…” Anh gọi đi gọi lại tên cô, thật dịu dàng, thật kiên nhẫn, giống như bảo bối trong lòng bàn tay.

Cô không có cách nào từ chối, cũng không có cách nào trốn tránh.

Cô quả thực đã sa vào sự dịu dàng và kỹ thuật tuyệt vời của anh.

Cho đến giây phút cuối cùng, trong thâm tâm cô kêu lên hồi chuông thức tỉnh: Nam Khuê, tỉnh lại đi, mày nhất định phải thật lý trí.

Cô đưa tay đẩy anh ra.

Không màng đến vết thương ở chân, cô kéo quần áo trên người, cơ hồ muốn chạy trối chết.

Sau khi điên cuồng chạy về phòng, cô đóng cửa lại.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, đó là tin nhắn WeChat của Lục Kiến Thành.

“Khuê Khuê, anh không muốn nói xin lỗi, bởi vì anh thật sự muốn hôn em, không phải sự xúc động nhất thời, mà thật sự muốn hôn em.”