Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn

Chương 18: Ba cô ấy



Edit: Ryon

Đối với suy nghĩ của cô ca sĩ, phụ nữ bên cạnh Triệu Cảnh Hàng không thích anh là một chuyện rất kì quái.

Đương nhiên, thích ở đây không phải là ý nghĩa yêu thích bình thường giữa nam và nữ, mà là khát vọng tiền tài lợi ích.

Triệu Cảnh Hàng không phải người dễ hầu hạ, ở cạnh anh như đi tên tầng băng mỏng vậy, nhưng có thể đi theo anh, là ai thì cũng có chút tâm tư đánh cược tìm may.

Cô ca sĩ tối qua cũng có tâm tư đó, chẳng qua, lại bị Thẩm Thu cắt đứt.

Cô ấy tiếc nuối, nhưng bù lại, đêm qua đã tóm được Doãn Hưng Trình.

Đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô ấy có mặt trên bàn cơm, bây giờ còn có thể nói chuyện vài câu cùng Thẩm Thu.

"Chị nghĩ là... em không giống với những vệ sĩ khác!" Cô ca sĩ ngại ngùng nói.

Thẩm Thu nhếch môi: "Tôi chỉ là vệ sĩ bình thường."

Có bước chân đến gần, hai người dừng nói chuyện, lúc nhìn lại, thì thấy Triệu Cảnh Hàng sắc mặt âm trầm đi tới.

Cô ca sĩ vội vàng đứng lên.

Triệu Cảnh Hàng không nhìn cô ấy, đi ngang qua cạnh Thẩm Thu, liếc mắt, lạnh lùng nói: "Đứng lên, đi lái xe."

Thẩm Thu đứng dậy, nói: "Lái xe không được, để tôi kêu tài xế đến."

Triệu Cảnh Hàng dừng lại, sau đó tức giận nói: "Không thiếu tay thiếu chân, tại sao không thể lái xe?!"

Thẩm Thu mặt không đổi sắc nói: "Chóng mặt, nếu lái xe tôi sợ làm anh bỏ mạng trên đường."

Ca sĩ: "......"

Triệu Cảnh Hàng lui về sau vài bước, dừng trước mặt Thẩm Thu: "Bây giờ cô đối với tôi ngày càng không biết lớn nhỏ."

Thẩm Thu nhíu mày, nhìn thẳng Triệu Cảnh Hàng: "Không phải! Tôi chỉ nói sự thật. Xin lỗi, hiện tại đầu tôi rất choáng váng, tôi là suy nghĩ an toàn cho anh."

Vẫn là tiểu vệ sĩ bình tĩnh doạ người như thường, có lẽ là bị bệnh nên không sắc bén như lúc trước.

Ánh mắt mệt mỏi, gương mặt tái nhợt, thế nhưng lại có chút nhu nhược đáng thương khó giải thích được.

Khi Triệu Cảnh Hàng vừa xuống lầu nghe được lời nói của cô, sáu chữ ngắn gọn thẳng thắn đánh vào lòng người: Vì tôi không thích anh ta.

Giọng nói mang theo mê hoặc cùng ghét bỏ khiến anh buồn bực khó chịu, vốn dĩ là muốn phát hoả nhưng nhìn dáng vẻ của cô, đột nhiên lại không có tâm trạng nữa...

"Khi nào đến?" Triệu Cảnh Hàng lửa giận bừng bừng bị chính mình đè nén xuống.

"Cái gì?"

Triệu Cảnh Hàng tức giận nói: "Tôi nói tài xế."

Thẩm Thu nhìn đồng hồ: "Khoảng năm phút nữa sẽ đến."

Triệu Cảnh Hàng không nói gì, lập tức đi ra ngoài.

Thẩm Thu nhanh chóng chạy theo.

Cô ca sĩ nhìn bóng dáng hai người họ biến mất ở khúc cua phòng khách, trầm tư một lúc, nghi hoặc nói: "Nhìn thế này, không giống chỉ là vệ sĩ thôi nha......"

- -----

Tính cách và giọng điệu nói chuyện của Thẩm Thu luôn thẳng thắn, dễ dàng khiến người khác hiểu lầm cô đang bất mãn. Lúc trước ở cùng Trần Thi Kỳ, cũng vì lý do này mà làm cho cô ta tức giận.

Nhưng Thẩm Thu sửa không được.

Tuy nhiên, khi ở chung lâu với cô sẽ biết, cô chỉ là nói thẳng, cũng chính là lời thật lòng.

Thẩm Thu không biết hôm nay cô nói như vậy đã làm cho người khác suy nghĩ bậy bạ về quan hệ của cô và Triệu Cảnh Hàng, cô cũng không suy nghĩ nhiều. Sau khi lên xe, mơ màng sắp ngủ, cô ép mình mạnh mẽ chống đỡ, mới duy trì được mặt ngoài bình thường.

Xe đamg chạy trên đường, di động cô bỗng nhiên vang lên.

Thẩm Thu nhìn người gọi, tắt máy.

Người gọi điện thoại không giống như thường ngày, khi cô tắt máy thì gọi tới lần nữa.

Trường hợp này, hình như là có việc gấp.

Thẩm Thu nhìn Triệu Cảnh Hàng bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ấn nút trả lời, nhỏ giọng nói: "Alo."

"Chị ơi, bây giờ chị nghe điện thoại được không?"

"Có thể! Em nói đi..."

"Là chuyện của Thiên Dương, cậu ấy đánh nhau đả thương người khác, cha mẹ người đó tới trường học, muốn giáo viên đuổi học Thiên Dương! Chị ơi, làm sao bây giờ......"

Tinh thần Thẩm Thu lập tức chấn động: "Đánh nhau? Đuổi học?"

"Giáo viên kêu người nhà đến... nhưng em không dám nói cho mẹ Lâm."

Thẩm Thu: "Chị biết rồi, em lên lớp đi, chị sẽ giải quyết chuyện này."

"Dạ!"

Thẩm Thu tắt điện thoại, muốn nói chuyện cùng Triệu Cảnh Hàng, lại phát hiện người đang nghỉ ngơi kia đã mở mắt nhìn cô.

Thẩm Thu mím môi, nói: "Thiếu gia, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày."

Triệu Cảnh Hàng nhàn nhạt nói: "Đi làm gì?"

Thẩm Thu: "Tôi...... em trai tôi ở trường có việc, giáo viên kêu người nhà đến."

Triệu Cảnh Hàng cười lạnh: "Cô thì tính là cái gì?"

"Tôi muốn xin nghỉ, được chứ?"

Hiếm khi Thẩm Thu bị nghẹn, trong giọng nói có chút gấp gáp.

Triệu Cảnh Hàng thu lại ý cười, lười biếng nói: "Trường học nào?"

Thẩm Thu: "Tứ Trung!"

"À, chú Dương, Tứ Trung."

Tài xế nói: "Vâng thiếu gia!"

Thẩm Thu ngẩn người, nói: "Để tôi xuống phía trước được rồi, tôi có thể tự mình đi."

"Cô cho rằng tôi muốn đưa cô đi?" Triệu Cảnh Hàng ghét bỏ nhìn cô: "Cho cô nửa tiếng giải quyết, tôi ở cổng trường chờ cô."

Thẩm Thu: "Nhưng..."

"Buổi tối có việc, chưa để cô đi được."

Trong lòng Thẩm Thu lo lắng chuyện của Thiên Dương, tuy Triệu Cảnh Hàng không để cô rời đi nhưng cô cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy.

"Được, tôi sẽ cố gắng."

Xe quay đầu, một đường chạy đến cổng trường Tứ Trung.

Thẩm Thu một giây cũng không ngừng, mở cửa liền chạy vào trong.

Chu Thiên Dương học năm hai trung học, phòng giáo viên ở lầu ba. Lúc Thẩm Thu bước vào cửa liền thấy được một nam sinh mặt mũi bầm tím và một đôi phụ huynh đang nổi giận đùng đùng.

Chu Thiên Dương đứng một bên khác, trên mặt có hai vết thương, nhưng không nghiêm trọng bằng nam sinh kia.

"Cô là người nhà của Chu Thiên Dương?" Giáo viên chủ nhiệm biết hoàn cảnh gia đình em ấy, bà ấy nghĩ hôm nay người phụ trách viện phúc lợi sẽ tới, khi nhìn thấy Thẩm Thu đến thì có chút ngạc nhiên.

Thẩm Thu: "Tôi là chị của em ấy."

"À...... là chị gái." Cô giáo đoán là nhân viên làm việc mới của viện phúc lợi, liền nói: "Là thế này, hôm nay ở hành lang, Thiên Dương và Lữ Bằng đánh nhau, theo các bạn học nói, là Thiên Dương ra tay trước, hơn nữa cô nhìn xem Lữ Bằng bị thương rất nghiêm trọng."

Mẹ Lữ Bằng lớn tiếng: "Đúng vậy! Cô xem em trai cô đánh con tôi thế này! Cô giáo, việc này không giải quyết theo những gì chúng tôi vừa nói, thì chúng tôi không bỏ qua đâu! Các cô là trường học nổi tiếng gần xa, làm sao có thể bạo lực như vậy! Loại người này, cần phải đuổi học!"

Cô giáo chủ nhiệm trấn an nói: "Cô đừng kích động! Bạn học Thiên Dương ngày thường là học sinh chăm ngoan, em ấy..."

"Thế nào? Học giỏi thì tốt sao? Các người không quan tâm đến đạo đức! Trường học cô có loại người này, ai dám để con mình tới học? Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi nhất định sẽ nói cho Hội phụ huynh! Tôi xem bọn họ sẽ nghĩ gì về trường các cô!"

Người nhà Hội phụ huynh trường Tứ Trung đều có danh tiếng trong xã hội. Ba của Lữ Bằng là một trong số đó, thân phận địa vị cao, làm sao bỏ qua được. Truyen duoc dang tai dembuonvn edit by ryon.

"Được rồi, em đừng tranh luận nữa." Ba Lữ ngăn cản vợ mình, nói với Thẩm Thu: "Chuyện này cần phải giải thích rõ ràng, con trai tôi không thể bị thương vô ích được."

Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Thu, cô nhíu mày, đi tới trước mặt Chu Thiên Dương.

Cô nhìn tai cậu, hoá ra là máy trợ thính đã không còn.

Vì thế Thẩm Thu kêu cậu nhìn cô, hỏi: "Mọi chuyện xảy ra như thế nào?"

Thính lực Chu Thiên Dương có vấn đề từ nhỏ, hàng ngày không có máy trợ thính thì sẽ không nghe rõ âm thanh, nhưng cậu có thể đọc khẩu ngữ: "Chị! Cậu ta mắng em, còn vứt hỏng máy trợ thính chị mua cho em."

"Vậy là em đánh người?"

"Em muốn đi lấy máy trợ thính, cậu ta đánh em một quyền, sau đó em... em tức giận nên đánh trả."

"Chỉ là lời cậu nói, làm sao còn nói dối, lúc đó học sinh đều nói là cậu ra tay trước!"

Suy nghĩ của Chu Thiên Dương đang đặt lên người Thẩm Thu, không nghe được người khác nói gì, Thẩm Thu lặp lại lần nữa: "Dì kia nói, mọi người ở đây thấy em động tay trước phải không?"

Chu Thiên Dương lập tức lắc đầu nói: "Không phải! Bọn họ đều nghe Lữ Bằng, chỉ đứng về phía cậu ta."

Lữ Bằng: "Chu Thiên Dương! Cậu đừng ngậm máu phun người! Cậu có bằng chứng nào chứng minh tôi đánh cậu trước không?"

Thẩm Thu quay người lại, nhìn nam sinh hỏi: "Vì sao cậu lấy máy trợ thính của em ấy?"

"Tôi... Tôi lấy lúc nào, tôi chỉ là tò mò nên hỏi vài câu, ai biết cậu ta liền tức giận!"

Chu Thiên Dương kéo cánh tay Thẩm Thu: "Chị, em không nói dối."

Thẩm Thu nhìn cậu: "Chị biết?"

"Biết cái gì? Thiên vị người nhà cô đúng không?"

Thẩm Thu biết nhiều học sinh trường này đều có bối cảnh lợi hại. Chu Thiên Dương nỗ lực thi đậu vào, vì không có ba mẹ lại có vấn đề về thính lực nên thường xuyên bị đám nhóc giàu có này bắt nạt.

Thật ra, trong lòng Thẩm Thu lo lắng, cô đã cảm nhận qua sức mạnh một tay che trời của đám người có tiền có thế đó.

Thẩm Thu trấn an nhìn Chu Thiên Dương, nói: "Cô giáo, mọi chuyện còn cần kiểm chứng lại, chúng tôi không dễ dàng tiếp nhận xử phạt như vậy!"

"Chị Thiên Dương! Sự thật chúng tôi đã điều tra rồi, Lữ Bằng bị thương, còn có lời làm chứng của bạn học..." Cô giáo khó xử, quay lại nói với người nhà Lữ Bằng: "Cái này, đuổi học là chuyện lớn! Mẹ Lữ Bằng, vấn đề của hai đứa nhỏ không lớn lắm, mọi người hoà giải một chút được không? Chúng ta...."

"Tuyệt đối không hoà giải." Ba Lữ Bằng bất mãn lên tiếng: "Cô gọi hiệu trưởng đến đây! Loại học sinh này, tôi nhất định phải đuổi học."

"Ông mở trường sao? Khẩu khí lớn thật?" Đột nhiên có một tiếng nói lười biếng truyền tới.

Mọi người nhìn ra cửa, khi thấy người đang đứng, thì sửng sốt một chút.

Thẩm Thu cũng ngơ ngẩn, lập tức hỏi: "Sao anh đến đây?"

Triệu Cảnh Hàng không trả lời Thẩm Thu, tự mình đi vào, ung dung thản nhiên tìm chỗ ngồi xuống: "Cho ông một cơ hội, hoà giải hay không?"

Triệu Cảnh Hàng lớn lên là một gương mặt cao cao tại thượng, giọng điệu tùy ý hỏi han cũng khiến cho người khác bị uy hiếp.

Cha mẹ Lữ Bằng nhất thời cũng bị doạ sợ, sau khi lấy lại tinh thần, mẹ Lữ tức giận: "Cậu là ai?"

Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mắt, chỉ Thẩm Thu, nhẹ nói: "Ba cô ấy."

Thẩm Thu: "......"

Giáo viên: "Hả? A, cậu cũng là... họ hàng của Chu Thiên Dương sao?"

Triệu Cảnh Hàng suy nghĩ: "Cứ xem vậy đi."

Mẹ Lữ Bằng chỉ vào Triệu Cảnh Hàng nói: "Cái gì xem vậy đi, đây là chuyện của hai chúng tôi, người ngoài là cậu xen vào làm gì?"

"Bà chỉ vào tôi nữa thử xem?"

Mẹ Lữ: "......"

"Là người của tôi, có chuyện, tôi không thể nhúng tay vào?" Triệu Cảnh Hàng đứng dậy, tùy tiện véo gương mặt ngơ ngác của Thẩm Thu.

"Tôi hỏi lần cuối, hòa giải hay không?"

"Cậu..."

Triệu Cảnh Hàng: "Không hòa giải thì nói, con trai vô dụng của các người liền cầm sách vở cút khỏi chỗ này."

Ba Lữ nổi giận: "Đe doạ tôi? Cậu là ai? Trường học do cậu quyết định sao?!"

"A, thật trùng hợp." Triệu Cảnh Hàng hơi mỉm cười: "Thật đúng là do tôi quyết định."