Có Tiền Quân Cùng Giả Nghèo Quân

Chương 18



“Hàn Phục, Hàn Phục, chiếm chỗ cho cậu rồi này!”

Học việc Grasse.

Chen chúc ở hàng đầu của phòng học, soái ca mặt bánh bao quay đầu lại, vẫy tay với nụ cười toe toét.

Lớp trưởng khóa 5 Dư Văn Triết, cũng chính là người thanh niên qua đường đã từng là trọng tài của bọn họ trước đó. Bởi vì Hàn Phục thường đến lớp của anh học, bây giờ lẫn lộn thành quen rồi.

“Cậu đã biết chưa?” Vừa mới ngồi xuống, Dư Văn Triết liền nhỏ giọng nói với Hàn Phục, “PA năm nay, hình như được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc!”

Hàn Phục: “?”

Các cuộc thi về nước hoa trước đây chưa từng được phát sóng trên TV. Dù sao loại hình thi đấu nhịp độ chậm này khác với các môn thể thao cường độ cao luôn mang lại cảm giác "không có tính thưởng thức".

Nhưng chỉ một năm trước đó, đài truyền hình quốc gia Na Uy đã phát sóng vòng sơ loại của PA năm đó vì thực sự lúc đó không có gì để chiếu.

Không ngờ rằng lại thành công vang dội, thu hút lượt xem trên toàn quốc. Vì vậy trong năm thứ hai, Vương quốc Anh, Canada, Nhật Bản, Úc và các quốc gia khác đều noi gương cố gắng phát sóng PA trong nước. Đến năm nay Trung Quốc và Hoa Kỳ cũng đã quyết định phát sóng trực tiếp.

Bất chấp sự nhiệt tình của tất cả các phương tiện truyền thông, thể lệ thi đấu và thời gian vẫn không thay đổi.

Vòng loại trực tiếp vẫn sẽ chính thức diễn ra vào tháng 9, vòng sơ khảo trước đó sẽ chính thức được khởi động tại các thành phố lớn trên cả nước vào tháng 7.

Dư Văn Triết: "Còn có một tin nữa cậu đã nghe chưa? Lần này PA có hai suất đặc biệt không cần tham gia sơ khảo, được trực tiếp tiến vòng loại luôn. Một trong số đó được trao cho Grasse!"

...

Với tư cách là Nhà tài trợ trong nước lớn nhất của PA, Belle và Raspberry đều nhận được một "cử đi hạn ngạch" đặc biệt trong năm nay.

"Belle sẽ đem hạn ngạch cho Grasse, nghĩ cũng là điều bình thường."

Bùi Chẩn phân tích: "Dù sao cha đẻ của Belle cũng là người sáng lập của Học viện Grasse, cả hai bên luôn duy trì một mối quan hệ thân thiết."

Hàn Phục: "Chẩn Chẩn, tư cách đó, em..."

Cậu không dám nói hết, sợ bị mắng. Nhưng trên thực tế, Bùi Chẩn lại nghĩ cậu nên thử xem sao.

Xét cho cùng, sơ khảo cũng có nhiều vấn đề, những người thật sự có tài năng cũng chưa chắc có thể qua được.

Nếu có thể lấy được sớm xuất cử đi đó của Grasse, thì có thể kê cao gối chắc một suất vào vòng loại trực tiếp mà không phải lo lắng gì.

Tất nhiên, Grasse có nhiều học viên như vậy, nhưng chỉ có một suất, khác nào thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.

Hơn nữa, việc tuyển chọn cho xuất tham dự này còn sớm hơn sơ khảo 6 tháng, thời gian quá eo hẹp đối với Hàn Phục...

Hàn Phục: “Em biết mình không có nhiều hy vọng, nhưng em vẫn muốn thử cố gắng một chút.”

Dưới ánh đèn đêm và sao trời, sói nhỏ ở bên cạnh đang nằm bò trên chăn, nhìn anh với đôi mắt đen láy. Bùi Chẩn cảm thấy gần đây mình ngày càng dễ bị ảnh hưởng bởi Hàn Phục, ngày càng mất đi lý trí mà người trưởng thành nên có.

Dù biết rằng thực sự có rất ít hy vọng, nhưng trong nháy mắt, anh cũng như trở lại thời niên thiếu đầy chí khí và mạnh mẽ.

“Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực, xem có thể lấy được tư cách cử đi này hay không!”

Dù sao có một số chuyện nếu không thử sức thì làm sao có thể biết chắc rằng sẽ không làm được?

Tất nhiên, chỉ có chí khí thôi là không đủ, Bùi Chẩn cẩn thận suy nghĩ một chút: "Trước kia tiền bối Trần Thiệp đã từng dạy tôi, nếu muốn thắng, trước tiên phải ‘biết địch biết ta’."

"Không phải bây giờ cậu đang trong thời gian nghe giảng để vượt cấp sao? Từ ngày mai trở đi, chú ý hơn đến các đối thủ tiềm năng và tìm hiểu về đặc điểm của họ, sở trường và điểm yếu của bọn họ."

"Điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm ra hình thức thi đấu của xuất cử đi kia và chuẩn bị đầy đủ trước. "

"Ừm! " Hàn Phục liều mạng gật đầu.

...

"Lão Dư, hỏi anh cái này..."

Hôm sau Hàn Phục đến trường, trực tiếp ném hết vấn đề cho học sinh cũ Dư Văn Triết.

Mặc dù cậu cũng có thể dành thời gian tự đi nghe ngóng về mấy điều đó, nhưng nếu giao cho một người bạn đáng tin cậy thì có thể làm ít mà ăn nhiều.

Dư Văn Triết đã học ròng rã ba năm ở học viện này, có thể nói là “Bách Hiểu Sinh” của Grass cũng không quá.

"Hình thức thi đấu cơ bản nhất là đoán hương, phỏng chế, theo kiểu ‘ba ván thắng hai’. Còn đối thủ... Tôi nghĩ có 3 người mà cậu cần lo lắng"

"Ba người?", Hàn Phục tự nói trong lòng, Dư Văn Triết anh đùa tôi đấy à?

Trường có nhiều học sinh như vậy, là người học sinh tầng đáy của chuỗi thức ăn, số lượng đối thủ không phải tối thiểu cũng là hàng trăm hàng sao?

“Không nhiều đến như vậy đâu,” Dư Văn Triết lắc đầu, “Với thực lực của cậu đã thuộc hàng mạnh nhất rồi.”

“Không, không, không có!” Hàn Phục không hề khiêm tốn, thực sự thật lòng, “Lão Dư, e rằng anh đánh giá tôi quá cao rồi! "

Dư Văn Triết: "Thế nhưng cậu là người mà Lý Tư Đặc coi là đối thủ"

Hàn Phục:"Ờ... "

Thật ra lần thi đoán hương ở thư viện lần trước có thể thắng Lý Tư Đặc hoàn toàn chỉ là cậu ỷ cấp độ nhận biết mùi hương của mình cao, cộng với việc vô cùng quen thuộc với mùi hương cam quýt!

Nếu Dư Văn Triết đến nhà cậu và nhìn thấy cậu đang chưng cất đủ loại chất rắn dính dính kỳ lạ, các kiểu gameover như hiện trường lật xe, nhất định sẽ không còn nghĩ cậu "mạnh" nữa!

Bên cạnh cậu, Mặt Bánh Bao trượt mở điện thoại, đưa cho cậu xem một đoạn video nhỏ.

"Cậu nhìn xem! Chương trình phát sóng trực tiếp của PA ở Anh đã bắt đầu được một lúc, Lý Tư Đặc hôm qua có nhắc tới cậu!"

Hàn Phục: "???" Trong

Trong tiếng ồn của video, một phóng viên hài hước tóc xoăn tít đứng giữa đám đông: "A! Tìm được rồi, sau đây chúng ta sẽ phỏng vấn Liszt, người kế thừa thiên tài của Raspberry! "

"Thưa ngài Campbell, trong cuộc phỏng vấn với BBC trước đây, ngài có nói rằng mình muốn tiếp tục học văn và tham gia cuộc thi đua ngựa tại Thế vận hội Olympic, nhưng bây giờ ngài lại chọn tham gia cuộc thi PA, dự định từ nay về sau sẽ đi trên con đường nhà điều chế nước hoa sao?”

Liszt mỉm cười: “Đúng vậy.”

Hàn Phục: "..."

"Mặc dù ông tôi nói rằng tôi không nhất thiết phải kế thừa công việc kinh doanh gia đình, tôi có thể chọn con đường mà mình muốn đi. Nhưng chắc chắn là tôi chưa muốn thua đâu, vì vậy tôi vui vẻ quyết định vẫn là làm một nhà điều chế nước hoa!"

“Không muốn thua? Không muốn thua ai vậy?” Các phóng viên vội vã hỏi: "Trong cuộc thi này, ngài đã coi tân tinh 16 tuổi Mai Nhĩ Tuế nhận được nhiều sự quan tâm kia là đối thủ mạnh của mình sao?”

Liszt mỉm cười, một phần ý cười một phần quỷ quyệt: "Cậu ta còn non lắm! Đối thủ mà tôi công nhận không ở trong nước"

Phóng viên:" Hóa ra ở nước ngoài cũng có đối thủ có thể khiến Liszt coi trọng. Có thể tiết lộ một chút không? "

“Thật ra, một vài ngày trước tôi đã vô tình thua một người ~

Liszt ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ống kính máy quay.

"Này, anh đã hứa sẽ đến thi đấu ở Perfumer Awards quốc tế, tôi chờ anh! Đừng để bị ai đó xử lý giữa đường, tôi sẽ tức giận đấy."

...

Cùng ngày, video này đã lan truyền trên diễn đàn của Grasse.

Hàn Phục bởi vì thường xuyên đến các lớp nghe giảng, vóc người lại tương đối dễ thấy, mọi người sớm đã quen mặt.

Và trong giai đoạn nhạy cảm khi mọi người đều đang chú ý đến danh sách đề cử tư cách được cử đi thì lại đón thêm đoạn video của Lý Tư Đặc, nó ngay lập tức được chú ý.

Trong lúc đi dự thính ở lớp cấp cao bị người ta nói ra nói vào.

"Làm gì vậy? Không đóng học phí lớp cao cấp, dựa vào cái gì mà mặt dạn mặt dày đến học ké? Một người mới học kỳ 1 cũng gấp gáp muốn có tư cách?"

“Hơ, chắc là gấp gáp lắm đây? Nghe nói đi theo kẻ phản bội trong ngành học hương, quả nhiên là giống hệt như nhau, đều bất chấp mọi thủ đoạn.”

Dư Văn Triết nghe không nổi nữa, đứng dậy nói giúp Hàn Phục mấy câu, không ngoài dự đoán cũng bị ghim luôn.

Bị nói thành "phế vật dù thế nào cũng không được lên được kỳ 6", "khó khăn lắm mới tìm được một cái đùi liền liều mạng ôm lấy"

“Kệ bọn họ đi.” Mặt Bánh Bao nói với Hàn Phục.

"Nếu cậu không phải mối uy hiếp đối với họ thì đến nhìn bọn họ cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái, chứ đừng nói là đi khiêu khích khắp nơi thế này. Làm như vậy với cậu chỉ cho thấy họ sợ cậu."

...

Thực ra Hàn Phục không sợ bị người ta ghét, cậu chỉ là cảm thấy...

"Em cảm thấy Dư Văn Triết không có lỗi gì, giúp em chiếm chỗ ngồi còn cùng gặp họa với em, em cảm thấy có lỗi với anh ấy."

Bùi Chẩn xoa đầu sói nhỏ, thở dài.

“Ghen ghét, đố kỵ, là chuyện bình thường”

“Hiện tại cậu mới chỉ bắt đầu, tương lai sẽ còn tiến xa hơn trong ngành này. Sẽ có nhiều người hẹp hòi kém cỏi hơn cậu, cố gắng hết sức kéo cậu xuống trình độ của họ."

“Nhưng đừng lo lắng, những chuyện kiểu này… tôi có kinh nghiệm rồi, sau này sẽ ở cạnh bảo vệ cậu, tuyệt đối không để cậu chịu thiệt, tuyệt đối không để bất kỳ ai có ý định xấu tiếp cận cậu, lợi dụng cậu.”

Nói xong, anh quay người lại, duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra, tìm kiếm thứ gì đó trong chiếc tủ nhỏ sát tường.

Hàn Phục ở đó, ngơ ngác đau lòng nhìn theo bóng lưng anh.

Cái gì mà... "Tôi đã rất có kinh nghiệm rồi."

Anh rốt cuộc còn có bao nhiêu kinh nghiệm bị người khác lợi dụng, làm tổn thương?

Chuyện buồn như vậy, sao có thể thản nhiên nói ra như thế?

Tuy gầy như Bùi Chẩn, nhưng vóc người cao ráo cộng thêm bả vai rộng, cho nên nhìn không quá gầy gò.

Vào lúc này, Hàn Phục lại cảm thấy đó chỉ là một cái kệ trống lung lay sắp đổ, nếu không giữ chặt nó có thể sẽ sụp xuống.

“À, tìm được rồi.” Vừa mới đến gần, Bùi Chẩn bất chợt quay đầu lại, trên tay cầm một lọ nước hoa màu đỏ đen cổ điển.

"Hàn Tiểu Hoa, nhìn cái này xem."

...

Lọ nước hoa trong tay anh là sản phẩm có lượng tiêu thụ nằm trong Top 5 hàng năm của Belle. Jealous đố kỵ.

(*Jelous (adj): Ghen tị, ghen ghét, đố kỵ)

Biến sự đố kỵ thành một kiệt tác - Hàn Phục đã từng đọc câu chuyện này trong "Lịch sử hương thơm".

Đó là tác phẩm của nhà sáng lập Belle, Merovy Grass. Khi còn trẻ, trong một bữa tiệc ở salon, ông đã định mệnh gặp gỡ thiếu niên người Nga Eugene, hậu duệ của tác giả cuốn "Nữ hoàng sứ trắng"- bá tước Aldoga.

Merovy hồi đó cũng giống Lý Tư Đặc bây giờ.

Cưỡi trên làn sóng của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ hai, cả gia đình sở hữu một số lượng lớn các nhà máy sản xuất ở Pháp. Ngân hàng, két sắt chất đống tiền bạc châu báu, ông chính là đại thiếu gia muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Nhưng Eugene thì khác, ông là hậu duệ của một quý tộc xuống dốc sống lưu vong.

Trong Cách mạng tháng Hai ở Nga năm 1917, vị sa hoàng cuối cùng của Nga đã thoái vị, kỷ nguyên của giới quý tộc Nga kết thúc. Khi một số lượng lớn tầng lớp đặc quyền bị bắt và giết, cả gia đình cửu tử nhất sinh mới chạy trốn được đến Paris, trong người không có lấy một đồng tiền.

Ở kinh đô nước hoa phồn thịnh, hai thiên tài cấp 6 dây dưa và tranh đấu cả một đời.

...

Màu đỏ thẫm và màu đen ghép lại chia đôi cái chai, thân chai được nung bằng quy trình đặc biệt, sờ vào sẽ có cảm giác lạnh như băng, nhưng cầm trên tay một lúc sẽ trở nên nóng rực bỏng người.

Bộc lộ rõ ​​ràng những cảm xúc mãnh liệt.

Ngay cả khi về sau sáng lập ra Belle, khiến cho đối thủ của mình phải đi tha hương, người ta nói rằng Merovy vẫn bứt rứt cả đời, tự cảm thấy rằng bản thân chưa bao giờ đánh bại được Eugene.

Được thúc đẩy bởi những cảm xúc như vậy, chai "đố kị" này đã được nghiên cứu ra.

Đỏ và đen, băng và lửa, sôi trào và nồng đậm.

"Cho nên cậu thấy đấy," Bùi Chẩn nói, "Chỉ có những kẻ không có tiền đồ mới nhìn chằm chằm vào thành tích của người khác. Một nhà điều chế nước hoa giỏi có thể biến cảm giác tồi tệ thành mùi thơm nồng nàn."

"Có lẽ đó... là khoảng cách lớn nhất giữa người với người"

Ánh đèn nhuộm màu lông mi, đôi mắt một đen một xám sáng long lanh. Rõ ràng là không có biểu hiện gì, nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.

...

Rõ ràng là mỗi ngày đều cảm thấy rằng Chẩn Chẩn đã vô cùng tốt rồi. Trưởng thành, kiên nhẫn, khiến người khác say mê, thích anh ấy đến nỗi không thể thích hơn được nữa.

Những kiểu suy nghĩ này đã lặp đi lặp lại trong trầm mê mỗi mỗi ngày một nhiều hơn.

Bả vai đột nhiên bị một sức nặng của người đè lên. Bùi Chẩn thở dài, bất đắc dĩ để sói nhỏ vuốt lông.

“Tự nhiên làm nhũng cái gì hả?”

Hàn Phục: Em làm nhũng á? Em làm nhũng sao? Làm gì có! Anh đừng nói nhảm.

Tiếp tục treo, cọ, dính lấy nhau hơn một phút đồng hồ.

"Này, đến lúc bỏ ra rồi đấy. Nếu cậu không có gì thì mau bỏ ra... Hàn Tiểu Hoa! Hàn Phục! Tôi sắp thở không nổi rồi!"

Sắp làm người ta mệt chết rồi. Koala phiên bản sói nhỏ thế mà còn trưng ra vẻ mặt vô tội, chưa bao giờ thấy cái mặt nào dày như thế này!