Cớ Sao Lại Tương Phùng?

Chương 6: Không Thể Đâu



Mạc Ngôn không dám cãi lệnh của cụ Lăng, nhưng cũng không thể nhìn thiếu gia của mình bị đánh. Anh ta bị kẹt ở giữa sắp biến thành cái nhân đáng thương rồi, nhăn mặt cố gắng nói giúp cho Hi Vũ. Nhưng ngặt nỗi gan của anh ta không lớn, nói năng lại vụng về.

"Xin ông đừng... Đừng đánh thiếu gia ạ! Đừng..."

Cụ Lăng nhìn Mạc Ngôn, anh ta liền thấy mình như bị hoá đá.

"Cậu mà nói giúp đó, tôi sẽ đánh luôn cả cậu. Lấy roi mau!"

Cụ Lăng đứng ở đó, nhìn Hi Vũ tự giác quỳ xuống trước mặt mình mà lại càng thêm giận. Ông không nghĩ rằng trong thời gian mình sang Pháp, ở nhà cháu của mình lại ly hôn vợ. Nếu như Nguyệt Yên là tiểu thư đanh đá, làm dâu hào môn không biết phép tắc ông còn có thể hiểu. Đằng này cô xinh đẹp lại ngoan hiền, lễ phép biết trước sau. Một người vợ như vậy, có chỗ nào để chê trách chứ?

Nghĩ làm sao cũng không hiểu được. Nếu biết người ly hôn trước là cô, có lẽ ông sẽ càng giận Hi Vũ hơn chứ cũng không cảm thông gì.

Ông cầm roi trên tay, trước khi đánh Hi Vũ đã hỏi.

"Nói mau! Tại sao con lại ly hôn với Nguyệt Yên?"

Anh quỳ yên một chỗ không hề trốn tránh, rất tự nhiên nói.

"Người viết đơn kí tên trước là cô ta. Người muốn ly hôn là cô ta, con chỉ là giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện."

"Ăn nói hồ đồ."

Cụ Lăng vung roi đánh xuống người của Hi Vũ, đương nhiên lực tay vẫn rất khoẻ và không hề nương tình. Trước đây khi Nguyệt Yên bước chân vào làm dâu ông đã nói rất rõ. Dù rằng hai nhà Lăng - Hà có quan hệ làm ăn với nhau, nhưng tuyệt đối không đem hôn sự của cả hai ra làm gắn kết thương mại. Ông muốn người trong nhà này thừa nhận cô, tôn trọng cô, và đương nhiên sẽ không lợi dụng cô. Bây giờ Hà gia không còn ai, công ty cũng bị thu mua lại. Ông chưa từng nghĩ sẽ lấy nó làm cái cớ để ép buộc Hi Vũ ly hôn vợ mình.

"Còn dám nói ra mấy lời này sao? Là cha cậu không dạy dỗ cậu được, nên muốn tôi phải nặng tay nặng lời phải không?"

Vừa nói, ông vừa đánh xuống thêm mấy roi nữa. Hi Vũ từ đầu đến cuối không có ý kháng cự, cũng không kêu đau, sắc mặt càng không thay đổi. Mạc Ngôn dù không nói ra, nhưng cũng tự nhìn thấy được anh đang cắn răng chịu đựng.

"Cậu mau đi tìm Nguyệt Yên về, xé ngay cái tờ giấy vô dụng đó cho tôi."

Hi Vũ nhíu mày, vết thương do bị roi đánh như xát muối vào bắt đầu đau đớn.

"Vô ích thôi. Đơn đã nộp lên toà, họ cũng đã giải quyết rồi thưa nội."

"Cậu..."

Cụ Lăng tức đến mức run người. Bà quản gia thấy thế phải lập tức chạy từ nhà bếp ra để đỡ lấy tay ông.

"Thiếu gia đừng chọc tức ông nữa!"

Bà ấy nói rồi liếc mắt ra hiệu với Mạc Ngôn để đưa Hi Vũ lên lầu. Suy cho cùng, bà ấy cũng là sợ cụ Lăng tức giận quá mức, không chừng sẽ đánh anh nằm đến liệt giường. Anh ta hiểu ra, nhanh chóng chạy đến kéo anh đứng dậy rồi dìu anh lên lầu.

Cởi áo ra nhìn những vết roi trên người của Hi Vũ, Mạc Ngôn vẫn chưa thôi sợ hãi. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lấy hộp thuốc trong ngăn tủ rồi mở ra tìm thuốc sát trùng.

"Thiếu gia! Để tôi rửa vết thương cho cậu!"

Anh không nói gì, ngồi ở đó chờ anh ta. Thuốc vừa thấm vào, anh đã nhíu mày rít lên một tiếng. Thật sự rất đau. Trước đây ông nội vẫn luôn dạy bảo anh theo cách này, nhưng anh không hề có ý trách nội. Anh biết những gì mà ông làm là vì muốn tốt cho anh, tốt cho đại cục. Chỉ là về chuyện của Nguyêt Yên. Rốt cuộc trong ba năm qua, cô đã làm những gì, mà khiến cả người mẹ đã mất của anh và ông ấy đều hết mực yêu thương như vậy.

"Thiếu gia! Hay là... Hay là tìm Hà tiểu thư về nhà đi ạ!"

Hi Vũ quay sang nhìn Mạc Ngôn, đôi mắt một màu đen tĩnh mịch.

"Im lặng và làm việc của cậu đi!"

Anh ta không dám đề cập đến vấn đề đó nữa. Nhưng hiện tại bây giờ cụ Lăng đang giận chỉ muốn gặp Nguyệt Yên, nếu anh cứ cứng rắn như vậy mà không đưa ra giải pháp nào, sớm muộn cũng không ổn.

...

Nguyệt Yên chăm chỉ làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh. Hôm nay là ngày thường, mà ông chủ cửa hàng có việc nên cho các nhân viên nghỉ phép một bữa. Cô nhân lúc hôm nay rảnh rỗi, tìm thêm việc gì đó để làm ở nhà.

"Nguyệt Yên?"

Cô nghe có người gọi mình, liền quầy đầu nhìn lại. Người gọi cô là một chàng trai trạc tuổi của Hi Vũ, lúc trước là nam sinh khoá trên của cô tại trường Đại học.

"Anh Thiên Bình?"

Anh ấy bước đến, gương mặt hiền lành lại ấm áp này trước đây đã từng làm say đắm biết bao nữ sinh ở trường. Có điều khoảng thời gian đó, ai cũng nhớ rõ Thiên Bình đã từng tỏ tình với Nguyệt Yên. Chỉ tiếc là cô vẫn chưa kịp trả lời, đã nhận ra mình có hôn ước với Hi Vũ.

"Gần đây em sống tốt chứ?"

Cô cười nhẹ nhàng rồi gật đầu. Hai người tình cờ gặp nhau ở công viên, dưới tán cây anh đào trắng đang nở hoa. Từ xa, nhìn nó giống như được phủ bởi một lớp tuyết dày, vài cánh hoa rơi rụng.

"Em... Sống ở nhà chồng có tốt không? Lăng gia, không đối xử tệ với em chứ?"

Nguyệt Yên đột nhiên im lặng. Cô cũng không định sẽ nói với Thiên Bình về chuyện mình và Hi Vũ ly hôn. Trước đây anh ấy từng nói, nếu như cô quay đầu lại nhìn, anh ấy vẫn sẽ luôn chờ đợi. Chỉ tiếc là ba năm qua cô đã làm dâu của Lăng gia, bây giờ ly hôn ra lại không có sự nghiệp ổn định. Thiên Bình có tương lai sáng lạng hơn, còn đang là bác sĩ ở bệnh viện thành phố. Cô không muốn anh ấy vì mình mà bị ảnh hưởng hay điều tiếng.

"Rất tốt! Lăng gia rất tốt với em!"