Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 39: Một Đêm Phất Nhanh Không Phải Mơ (4)



Cảnh sát thấy một màn như vậy, lập tức bắt hai người về cục cảnh sát thẩm vấn, nói sau khi có tin tức sẽ báo cho Hoa Cường.

Thời điểm Hoa Tư Điềm bị kéo đi, miệng vẫn luôn kêu ba ơi, chị ơi, kêu đến mức trong lòng hai người Hoa Cường và Hoa Tư Hàm hẫng một nhịp, hai bọn họ không biết phải làm sao mới tốt.

“Ba, nãy giờ vẫn không thấy có người đi ra, Chi Chi em ấy có thể có chuyện gì hay không?” Hoa Tư Hàm lo lắng sốt ruột mở miệng, Hoa Cường cũng đang lo lắng, nhưng mà ông không thể nói.

Nhìn ánh lửa nhà xưởng cao tận trời, chỉ có thể lừa mình dối người an ủi Hoa Tư Hàm: “Không sao, không sao, nhân viên cứu hỏa đã đi vào dập lửa, Hàm Hàm, chúng ta phải tin tưởng nhân viên cứu hỏa, cũng nên tin tưởng Chi Chi.”

Hai người kêu Chi Chi kêu vô cùng thuận miệng, nếu để Chiết Chi nghe được phỏng chừng lại muốn mở miệng phun tào.

Cô và Thần Tài bị nhốt trong căn phòng nhỏ, thời gian dài đã bắt đầu mệt rã rời: “Cái xưởng này hiệu quả đóng kín tốt như vậy sao? Lâu thế mà cũng không có chút gió thổi vào? Nhưng mà không đúng, hiệu quả đóng kín tốt như vậy, chúng ta làm sao còn có thể hô hấp?”

Thần Tài không biết phải giải thích với Chiết Chi như thế nào về cái thứ kết giới này, chỉ có thể thuận miệng bịa chuyện: “Có thể là vận khí của chúng ta tốt, lửa cháy sang hướng khác.”

“Không thể nào.” Chiết Chi lập tức phản bác: “Hoa Tư Điềm và Vương Quế Phân làm sao có thể buông tha tôi dễ như vậy.”

Thần Tài có chút đau đầu, không phải không có hộ khẩu cộng thêm thất học sao? Đầu óc thoạt nhìn cũng không có vấn đề mà!

Đầu óc nếu không có vấn đề!

Vì cái gì suốt ngày cầu sai thần?

“Có phải cô không biết cha mẹ ruột của mình là ai hay không?” Thần Tài theo bản năng mở miệng truy vấn, Chiết Chi dù thế nào cũng không lừa hắn, hai người bọn họ bị nhốt ở nơi này, cùng chung hoạn nạn, đó chính là đồng sinh cộng tử.

Hơn nữa…

Ở trong lòng Chiết Chi, sự tồn tại của hắn đã sớm trở nên đặc biệt!

“Hoa Tư Điềm quá ngu, Vương Quế Phân cũng không thông minh, kết hợp với khoảng thời gian trước, chuyện tôi đi làm ở xí nghiệp Hoa thị, đại khái có thể đoán ra một chút.” Chiết Chi nói đoán ra một chút, hoàn toàn chính là quá khiêm tốn, hai người Vương Quế Phân và Hoa Tư Điềm rõ ràng đã tự đem chân tướng trực tiếp đặt trước mặt cô, chói lọi nói cho cô biết: À, cô mới là thiên kim hào môn, tôi là đồ giả, nhưng mà tôi không thể để cho người khác biết tôi là giả.

Cho nên tôi muốn chơi chết cô!

Chiết Chi tỏ vẻ Hoa Tư Điềm thật không hổ là do Vương Quế Phân sinh ra, ngay cả đầu óc cũng có thể thiểu năng giống nhau đến thế.

“Vậy cô… Định làm sao bây giờ?” Lúc Thần Tài nói lời này có chút cẩn thận, cố kỵ tâm tình của Chiết Chi, thật ra cô ấy chỉ là ngoài mặt không thèm quan tâm, thật ra bên trong vẫn vô cùng để ý.



Ngay lúc Thần Tài đang muốn nói vài câu an ủi Chiết Chi, nhóc đáng thương hẳn là đang thương tâm muốn chết ở trong mắt hắn, bất ngờ hô to một tiếng, “Tôi một đêm phất nhanh rồi!”

Thần Tài: “…”

Cái đồ chơi gì?

“Hoa Cường và Hoa Tư Điềm có tiền như vậy, hiện tại một người là cha ruột của tôi, một người là chị ruột của tôi, cho dù hai người kia không muốn nhận tôi, chắc là cũng sẽ cho tôi tiền nhỉ!?” Chiết Chi đắm chìm trong hứng phấn một đêm phất nhanh, nắm lấy bả vai Thần Tài không ngừng lắc lắc: “A Bảo A Bảo, tôi một đêm phất nhanh rồi!”

Thần Tài bất đắc dĩ nở nụ cười, phối hợp với cô: “Đúng đúng đúng, cô một đêm phất nhanh!”

“Đợi sau khi tôi ra ngoài, tôi phải đi La Hán Đường làm lễ tạ thần, Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng có công.” Vẻ mặt Chiết Chi hưng phấn.

Thần Tài thiếu chút nữa bản thân tự mình sặc chết mình, hắn nhớ rõ người này đi cầu Địa Tạng Vương Bồ Tát ban cho cô ấy nhân duyên mỹ mãn đó.

Hiện tại một đêm phất nhanh, đi trả nguyện vọng cái gì?

Không phải nên đi La Hán đường sao?!

Đi tới chỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát làm cái quỷ gì?

A phi!

Thần Tài thiếu chút nữa bị Chiết Chi kéo lên trời.

Ngay lúc hai người đang hưng phấn, cửa cuối cùng cũng bị đạp mở, một đám nhân viên phòng cháy chữa cháy từ bên ngoài vọt vào, nhìn hai người bọn họ rồi lộ ra nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

Đối với nhân viên phòng cháy mà nói, hình như không có gì có thể so sánh với việc cứu được người từ trong lửa lớn ra ngoài.

Lúc Chiết Chi được đưa ra khỏi nhà xưởng, Hoa Cường và Hoa Tư Điềm lập tức chạy đến, hỏi han ân cần.

“Chi Chi à, con có sao không? Có cần chúng ta đưa đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?”

“Chi Chi, em có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Chi Chi…”



“Chi Chi…”

Chiết Chi hoàn toàn câm nín, cảm giác trong não có vài con chuột chạy tới chạy lui, sau đó càng ngày càng nhiều, sau đó càng ngày càng đông, kêu chi chi chi chi.

“Từ từ, hai người các người muốn làm gì?” Vẻ mặt Chiết Chi đề phòng nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ các người muốn lấy lòng tôi, sau đó khuyên tôi đừng so đo với Hoa Tư Điềm, để tôi thả cô ta ra?”

Chiết Chi đi ra liền nhìn thấy được cảnh sát, đương nhiên biết Hoa Tư Điềm và Vương Quế Phân chạy không thoát, cũng hiểu được hai người kia mới là cha ruột và chị ruột của mình, về lý trí thì có thể tiếp thu, nhưng mà về tình cảm?

Bọn họ có tình cảm sao?

“Chi Chi, chị và ba không phải có ý này, chúng ta chỉ lo lắng cho em.” Hoa Tư Hàm theo bản năng mở miệng giải thích, nhìn Chiết Chi, có chút khó có thể mở miệng: “Có một chuyện có thể em còn chưa biết, em mới là người thân của hai chúng ta, em mới là em gái ruột của chị…”

Hoa Tư Hàm nói xong liền đỏ mắt, rất nhiều chuyện đã có thể giải thích rõ ràng, vì sao nhìn thấy Chiết Chi đã cảm thấy rất thân thiết? Vì sao lại cảm thấy cô lớn lên giống Hoa Tư Điềm?

Rõ ràng là vì Hoa Tư Điềm dựa theo dáng vẻ của cô để chỉnh dung!

Hoa Cường đứng ở bên cạnh, cái gì cũng chưa nói, hai người đều sợ dọa đến Chiết Chi, sợ cô không thể tiếp thu.

“Tôi biết.”

Chiết Chi cực kỳ bình tĩnh mở miệng: “Tôi lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, nhiều năm như vậy ăn khổ có chút nhiều, nếu không như vậy đi, cô cho tôi một khoản phí bồi thường, như vậy đi, một năm một vạn, hai mươi vạn, không thể bớt!”

Chiết Chi lòng tham không đáy, mở miệng. Tay nhỏ gắt gao nắm chặt: “Hai mươi vạn, tôi sẽ không so đo với Hoa Tư Điềm của các người.”

“Em biết?”

“Con biết từ lúc nào?”

Hai cha con đồng thời mở miệng, ai cũng đều không để ý tới hai mươi vạn của Chiết Chi, vẻ mặt Chiết Chi nghẹn khuất.

“Nói chung là… sớm một chút so với hai người các người.” Chiết Chi nghĩ nghĩ, hẳn là cô biết sớm hơn cả hai người bọn họ, nhưng mà hai người nhìn cô như thế là có ý gì?

“Chi Chi…” Hoa Cường và Hoa Tư Hàm cực kỳ đau lòng, biểu tình kia muốn bao nhiêu phong phú có bấy nhiêu phong phú.

Đại khái chính là: Chúng tôi nói chuyện tình cảm với cô, vậy mà cô nói tiền với chúng tôi?