Cô Gái Địa Ngục

Chương 201: Anh em tranh chấp



Edit: Frenalis

Diệp Vũ Lăng gật đầu: "Không sai, sao vậy, anh biết ai làm?"

Chu Nguyên Hạo quay người bước ra ngoài. Trương Hoành Thái gọi lại: "Anh muốn đi cứu Khương tiểu thư? Chúng tôi đi cùng với anh!"

Văn Diên Ương cũng lo lắng tiến đến: "Khương tiểu thư bị bắt, chúng tôi đều rất lo lắng. Nhưng cũng không cần nóng vội như vậy. Chắc chắn Khương tiểu thư cũng không muốn anh như vậy. Chúng ta hãy bàn bạc và lập kế hoạch chu đáo trước đã."

Chu Nguyên Hạo lắc đầu: "Không cần, đây là chuyện giữa tôi và hắn. Các người tốt nhất không nên can thiệp."

Anh nhanh chóng bước ra cửa, biến mất trong chớp mắt. Nhóm người còn lại chỉ biết lo lắng nhìn nhau.

Văn Diên Ương ánh mắt lạnh băng, hai tay siết chặt lại, một tia oán hận thoáng hiện lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất.

*******

Chu Nguyên Chính đặt tay lên đùi tôi, ghé mặt vào cổ tôi, liếm láp da thịt nhạy cảm một cách khéo léo. Kỹ thuật của hắn rất tốt, mỗi một động tác đều khiến tôi rạo rực, toàn thân run rẩy, khóe mắt trào ra giọt nước mắt.

Hắn lập tức liếm sạch giọt nước mắt, khóe miệng cong lên: "Thật ngọt!."

"Ngọt cái đầu ngươi!" Tôi thầm mắng trong bụng. "Lưỡi ngươi có vấn đề à? Nước mắt rõ ràng là mặn!"

Tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn cười đắc ý hơn, hơi thở dồn dập, bắt đầu cởi váy tôi, nhắm đến lớp quần bảo vệ trong cùng.

"Tôi thề," tôi nhìn hắn chằm chằm, "nếu hôm nay anh không tha cho tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ cắt từng mảng da thịt của anh, lột da, ăn thịt, và ném thứ đó cho chó ăn!"

Chu Nguyên Chính cười ha hả: "Nói hay lắm, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của cô. Tuy nhiên, thử đi rồi biết, cô có thể sẽ nghiện đấy. Anh hai tôi từ nhỏ đã khổ hạnh tu luyện, dù có phụ nữ ôm ấp yêu thương cũng cứng nhắc như khúc gỗ. Kỹ thuật của anh ta thì có thể tốt đến đâu? Còn tôi thì khác, tôi đã luyện tập chăm chỉ, nhất định sẽ khiến cô hài lòng."

"Vô sỉ!" Tôi quát lên.

Hắn tiếp tục cười to, tiếp tục kéo quần tôi xuống, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được vật kia, hoảng sợ lùi lại.

"Ngoan, đừng trốn," hắn thấp giọng nói.

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa khóa chặt bị đánh nát thành hai mảnh. Một bóng hình cao lớn xuất hiện, giọng nói lạnh lùng như dao: "Buông cô ấy ra."

Chu Nguyên Chính quay đầu lại, cười nói: "Tôi còn đang suy nghĩ lúc nào thì anh tìm tới đây, thật đáng tiếc, anh chậm một chút là tôi nếm được mùi của cô ta rồi."

Chu Nguyên Hạo bước vào phòng, giọng nói lạnh lẽo khiến tôi rùng mình. Tôi cảm nhận được sát khí toát ra từ trên người của anh như muốn cắt từng mảng da thịt của tôi.

"Nguyên Hạo," tôi nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào.

Nước mắt của tôi càng làm cho sát khí của Chu Nguyên Chính thêm nồng đậm. Hắn buông tôi ra, quay sang Chu Nguyên Hạo, nói: "Anh chọn phụ nữ rất có ánh mắt đấy. Sau khi tôi giết anh, cô ta sẽ thuộc về tôi. Đừng lo, tôi sẽ đối xử tốt với cô ta. Sẽ không lâu nữa, cô ta sẽ hoàn toàn quên mất anh."

Chu Nguyên Hạo không thèm nói chuyện với hắn, trực tiếp lao vào tấn công. Chu Nguyên Chính cười nói: "Anh hai, trước kia anh không phải luôn bình tĩnh nhất sao? Dù cha muốn giết anh, anh cũng không đổi sắc mặt. Vậy mà giờ đây vì một người phụ nữ lại xúc động đến vậy?"

Nói xong, hai tay hắn biến thành vô số dây leo múa may trong không trung, tấn công Chu Nguyên Hạo như những con rắn hung hãn.

Hai người đánh nhau từ trong nhà ra ngoài đường phố, khiến cửa hàng bị phá hủy hoàn toàn. Roi da và dây leo như hai con rồng hung hãn quấn quýt lấy nhau, nơi nào chúng đi qua đều bị san bằng thành bụi mịn.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, chỉ muốn thoát khỏi đây để giúp Chu Nguyên Hạo trừng phạt tên biến thái kia.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được một luồng âm khí nồng đậm. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy một bé gái mặc váy đỏ bước ra từ đống đổ nát sau quầy hàng.

Đứa bé nhảy múa tung tăng, trông như một đứa trẻ bình thường đáng yêu. Nhưng khi nhìn bé, tôi lại cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Chiếc váy bé mặc không phải màu đỏ mà là màu trắng, chỉ có điều máu chảy ra từ cổ đã nhuộm nó thành màu đỏ rực rỡ.

Đứa bé bị cắt cổ, cổ họng hở ra một lỗ thủng to lớn, máu thịt lòi ra ngoài, trông vô cùng kinh khủng.

Đứa bé mỉm cười, nhảy múa xung quanh tôi, nói: "Chị ơi, sao chị lại bị trói ở đây? Đi theo em chơi nào!"

Đứa bé nói tiếng Nhật! Điều kinh khủng nhất là tôi lại hiểu được!

Làm sao có thể? Tôi chỉ xem phim hành động tình cảm Nhật Bản bình thường, sao lại có thể hiểu tiếng Nhật được?

Tôi cố nén sợ hãi, nở một nụ cười méo mó với bé: "Em gái ngoan, em có thể cởi trói cho chị được không? Như vậy chị mới có thể đi chơi với em."

"Được chứ," đứa bé ngoan ngoãn nói, "nhưng những cái cây này trông rất chắc chắn, Nhã Tử không thể cắt được. Phải làm sao bây giờ?"

Hóa ra tên nữ quỷ nhỏ này là Nhã Tử.

Tôi đang suy nghĩ cách tiếp tục lừa gạt bé để thoát thân, bất ngờ nghe bé nói: "Em nghĩ ra cách rồi! Chỉ cần cắt những bộ phận bị trói trên người chị là được!"

Tôi thầm chửi một câu, mẹ nó não bộ của con quỷ này có vấn đề à, logic của nó giống như giáo viên thể dục vậy?

Nữ quỷ Nhã Tử vỗ tay nói: "Em thật thông minh, vậy mà nghĩ ra được cách hay như vậy. Chị, chị chờ em một chút, em sẽ thả chị xuống ngay."

Nói xong, nó dang rộng hai tay, ngón tay nhanh chóng dài ra đến một xích, đầu ngón tay sắc nhọn như dao. Nó cười nói: "Chị, em đến đây!"

"Chờ đã!" Tôi vội vàng gọi lại, "Chị nghĩ thông rồi, chị vẫn thích treo ở đây. Phong cảnh trên cao đẹp lắm, chị không muốn xuống đâu."

Đứa bé lập tức biến sắc mặt, hai mắt biến thành hai hố đen lớn, há miệng quát: "Chị lừa em, chị không chơi với em, chị là người xấu! Em muốn giết chị! Giết chị!"

Nói xong, nó đạp hai chân xuống đất, lao đến tấn công tôi.

Kim Giáp tướng quân đang ở bên trong cái lồng điên cuồng rung chuyển, móng vuốt sắc nhọn của đứa bé đã tiến sát đến trước mặt tôi. Tôi sợ hãi tái nhợt mặt mày, nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau ập đến.

Nhưng, cơn đau trong tưởng tượng không hề xuất hiện, tôi kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo ngăn ở trước mặt tôi, móng vuốt của nữ quỷ nhỏ đâm vào bụng anh, mà rễ cây của Chu Nguyên Chính đâm vào vai anh.

Đứa bé dồn hết sức lực, mở ra một vết thương lớn trên bụng anh. Ruột từ trong vết thương tuôn trào ra ngoài.

"Nguyên Hạo!" Tôi kinh hãi hét lên. Chu Nguyên Chính biến sắc trong nháy mắt, phẫn nộ hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Hắn rút rễ cây đâm trên vai Chu Nguyên Hạo về, sau đó phóng ra vô số nhánh cây đâm xuyên qua cơ thể đứa bé, khiến nó tan nát thành từng mảnh.

"Đồ khốn kiếp!" Chu Nguyên Chính giẫm nát đầu đứa bé bằng một chân, gầm lên tức giận, "Chỉ có tao mới có quyền giết anh ta! Mày là cái thá gì mà dám tranh giành với tao!"

"Chu Nguyên Chính, đồ khốn nạn! Thả tôi ra!" Tôi gào thét.

Chu Nguyên Hạo che vết thương ngẩng đầu nhìn hắn. Chu Nguyên Chính hừ lạnh một tiếng, ra tay lần nữa, rễ cây đâm xuyên qua cơ thể Chu Nguyên Hạo, ghim chặt anh lên tường.

Chu Nguyên Chính đi đến trước mặt tôi, nắm lấy cằm tôi, nhìn về phía anh trai mình, cười lạnh nói: "Anh hai, anh si mê cô ta đến thế sao? Chỉ vì một người phụ nữ mà anh sẵn sàng liều mạng?"

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được."

Chu Nguyên Chính cười ha hả: "Nói hay lắm, tôi không hiểu, tôi thực sự không hiểu. Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, tôi cũng chẳng rõ nếu biến thành như vậy thì có đáng hay không. Nhưng mà..."

Hắn tiến đến trước mặt tôi, nói: "Tôi lại hiểu rõ một điều vô cùng quan trọng. Cô ta chính là điểm yếu của anh. Và giờ đây, điểm yếu của anh nằm trong tay tôi."

Nói xong, hắn lè lưỡi hung hăng liếm lên mặt tôi. Tôi cảm thấy buồn nôn, cố gắng né tránh, nhưng hắn lại tóm chặt lấy mặt tôi, để lại vài vết xước trên má.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Chu Nguyên Hạo hiện lên vẻ phẫn nộ: "Chu Nguyên Chính! Ngươi còn tệ hơn cả cầm thú!"

"Trong mắt anh, không phải tôi vốn là cầm thú sao?" Chu Nguyên Chính nói, "Anh hai, hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là tệ hơn cả cầm thú."

Hắn tiến đến bên tai tôi, thì thầm: "Cô thử nghĩ xem, nếu như tôi giải quyết cô ngay trước mặt anh ta thì sẽ thế nào?"