Cô Gái Địa Ngục

Chương 157: Đồn cảnh sát thất thủ



Edit: Frenalis

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo trở nên nguy hiểm: "Chăm sóc cô ấy là việc của tôi, không cần đội trưởng Tư Đồ nhọc lòng."

Tư Đồ Lăng cười lạnh: "Người quỷ khác đường."

Vẻ giận dữ hiện lên trong mắt Chu Nguyên Hạo. Nhìn thấy tình hình sắp trở nên tồi tệ, tôi vội vàng ngăn Chu Nguyên Hạo lại: "Đến lúc nào rồi mà hai người còn như học sinh cấp ba vậy? Có thể nhìn chung đại cục hay không?"

Chu Nguyên Hạo liếc nhìn tôi, trầm giọng nói: "May mắn là anh ta chưa hoàn toàn quỷ hóa, lượng quỷ khí nạp vào cũng không nhiều, vẫn còn cơ hội."

Tôi nhẹ nhõm thở ra: "Vậy bây giờ phải làm gì?"

"Để anh ta nằm xuống." Chu Nguyên Hạo nói.

Anh nhìn Tư Đồ Lăng đang nằm trên giường, đi đến trước mặt anh ấy. Dùng kiếm gỗ đào khoét một lỗ sâu trên lòng bàn tay Tư Đồ Lăng, lộ ra phần xương trắng bên trong.

Sau đó, Chu Nguyên Hạo lấy dây roi điện màu đen ra. Dây roi như một con rắn, chui vào lỗ hổng trên tay Tư Đồ Lăng, di chuyển dọc theo kinh mạch của anh ấy, hướng lên trên. Từ bên ngoài nhìn qua da thịt, có thể thấy rõ đường đi của dây roi, tiến thẳng đến bả vai.

Tư... tư!

Dây roi loé lên tia điện, Tư Đồ Lăng gầm thét đau đớn, cả cánh tay bị bao bọc bởi tia điện vang lên tiếng lốp bốp.

Hoảng sợ, tôi hỏi Chu Nguyên Hạo: "Nguyên Hạo, anh ấy đang..."

"Quá trình trừ bỏ quỷ khí sẽ có chút đau đớn. Đội trưởng Tư Đồ, kiên nhẫn một chút. Nếu không chịu nổi mà chết, coi như công cốc."

"Tôi có thể chịu được." Tư Đồ Lăng gắng gượng nói.

"Tốt, đáng mặt đàn ông!" Chu Nguyên Hạo khen ngợi, lại lắc dây roi, khiến tia điện lóe lên càng dữ dội hơn. Khuôn mặt Tư Đồ Lăng cực kỳ vặn vẹo vì đau đớn, toàn thân cong lại. Đột nhiên có một luồng sương đen từ vết thương trên lòng bàn tay anh ấy trào ra ngoài, rồi dần dần tan biến trong không khí.

Đó là quỷ khí!

Lòng tôi nhẹ nhõm, tốt quá rồi, quả nhiên có hiệu quả!

Quá trình trừ bỏ quỷ khí diễn ra vô cùng dài đằng đẵng, chẳng khác nào tra tấn. Tư Đồ Lăng gắt gao nắm lấy ga giường, xé nát nó thành từng mảnh vụn.

Theo từng tia quỷ khí được loại bỏ, cánh tay quỷ hóa của Tư Đồ Lăng dần dần trở lại bình thường. Khi quỷ khí hoàn toàn được thanh trừ, mồ hôi nhễ nhại chảy khắp người anh ấy, trên giường cũng lưu lại dấu vết nước đọng hình người.

Lúc Chu Nguyên Hạo thu hồi roi, vẫn không quên giật điện Tư Đồ Lăng một phát. Anh ấy run rẩy dữ dội, khóe miệng Chu Nguyên Hạo cong lên mỉa mai: "Xin lỗi, tay tôi hơi run."

Tư Đồ Lăng thở hổn hển, nhìn anh, nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn. Anh đã 'chiếu cố' người phụ nữ của tôi quá nhiều, tôi chỉ không muốn mắc nợ anh mà thôi." Anh dừng lại một chút, rồi nói: "Từ nay về sau, hai người không cần gặp nhau nữa."

Tôi im lặng không nói gì nhìn anh, đúng là cái bình dấm chua.

Tư Đồ Lăng ngồi dậy, dựa vào đầu giường. Bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo. Tôi vội vàng đổi chủ đề: "Đội trưởng Tư Đồ, anh suy nghĩ kỹ xem, hôm nay có ai vào phòng làm việc của anh không?"

Tư Đồ Lăng nhíu mày, như nhớ ra điều gì đó. Anh ấy nhảy xuống giường, cầm lấy áo khoác: "Bọn chúng có thể hạ độc tôi, cũng có thể hạ độc người khác. Nếu tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều quỷ hóa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

Tôi cũng lo lắng: "Được, đi thôi."

Chu Nguyên Hạo giữ chặt tay tôi lại, tôi đang định lên tiếng, anh nắm tay tôi, nói: "Cùng đi."

Tôi lườm anh một cái. Thể hiện tình cảm cũng phải chọn đúng nơi đúng lúc chứ, thật là ấu trĩ.

Tôi để chiếc xe van đậu ở cổng trường. Cùng Tư Đồ Lăng ngồi trên chiếc xe cảnh sát, sau đó lái như bay về phía đồn cảnh sát, biến chiếc xe cảnh sát cũ thành xe thể thao với tốc độ cực nhanh.

Khi đến đồn cảnh sát, thấy mọi thứ vẫn như cũ không có gì khác biệt. Tư Đồ Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đội trưởng Tư Đồ." Vừa nhìn thấy anh ấy, các cảnh sát đều xông tới, ngạc nhiên hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng." Tư Đồ Lăng an ủi mọi người vài câu, rồi đi gặp cục trưởng.

Cục trưởng là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh. Ở độ tuổi này mà vẫn giữ được vóc dáng như vậy là điều rất khó.

"Vương cục trưởng." Tư Đồ Lăng chào hỏi. Vương cục trưởng vỗ nhẹ vai anh ấy, cao hứng nói:"Cậu không có chuyện gì thì tốt quá rồi, cậu là trụ cột trong cục chúng ta, không có cậu, tôi tổn thất mất một cấp dưới đắc lực."

Sắc mặt Tư Đồ Lăng ngưng trọng nói: "Vương cục trưởng, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo".

Vương cục trưởng nhẹ gật đầu: "Đi theo tôi."

Tư Đồ Lăng đi theo ông ta vào văn phòng, còn tôi thì tìm một chỗ ngồi xuống, Chu Nguyên Hạo nhập vào trong ngọc bội.

"Cô Khương, mời uống nước." Một cảnh sát mang nước đến cho tôi. Nhìn hắn có vẻ quen mắt, hẳn là người đã gặp trong vụ án cương thi lần trước.

Tôi nhận lấy và định uống, thì Kim Giáp Tướng Quân đột nhiên bò ra, nhảy vào chén nước. Chu Nguyên Hạo cũng vội vàng nói: "Nước có vấn đề."

Tôi giật mình, nhìn kỹ vào ly nước. Quỷ khí nồng đậm bốc lên từ bên trong. Tôi nhíu mày, sao vừa rồi tôi lại không cảm nhận được gì?

Có kẻ nào đã quấy nhiễu đến cảm giác của tôi?

Tôi ngẩng đầu, nhìn viên cảnh sát trước mặt, không chút biểu cảm hỏi: "Anh cảnh sát, anh trông quen mắt quá. Anh tên gì?"

Viên cảnh sát cười nói: "Tôi họ Dương, chúng ta đã gặp nhau lần trước khi cô đến đồn."

"Thật sao?" Tôi đặt ly nước lên bàn, đứng dậy hỏi: "Tiểu Dương, nhà vệ sinh ở đâu?"

Tiểu Dương chỉ ra ngoài cửa: "Ở phía cuối hành lang chính."

Tôi quay người đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước, hai mắt Tiểu Dương đột nhiên biến thành màu vàng, đồng tử cũng thay đổi thành hình dẹt.

Tôi đã sớm đề phòng, bất ngờ xoay người, tuột dao găm gỗ đào từ trong tay áo ra, đâm vào ngực hắn.

"Grao!" Tiểu Dương gầm lên giận dữ, thân thể nứt toác, hóa thành vô số mảnh than rơi xuống.

Tôi thu hồi dao găm, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tất cả cảnh sát xung quanh đều đứng dậy, ánh mắt lạnh căm nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi tái mét, chẳng lẽ toàn bộ đồn cảnh sát đều bị quỷ hóa thành âm binh hết rồi sao?

Chu Nguyên Hạo cũng từ trong ngọc bội hiện thân, tay cầm roi điện, trầm giọng nói: "Đồn cảnh sát này không còn người sống."

Lòng tôi lạnh toát, tay cầm kiếm cũng run lên.

Đám cảnh sát trước mặt bỗng nhiên phình to thân hình, trang phục bị xé rách, lộ ra thân thể bị quỷ hóa dữ tợn khủng bố.

Chu Nguyên Hạo xoay cổ tay, roi điện bay ra, nháy mắt đánh nát đầu một âm binh.

Tôi đâm dao vào một âm binh khác, quay đầu nói với anh: "Tư Đồ Lăng gặp nguy hiểm!"

Mặc dù Chu Nguyên Hạo hay ghen tuông, nhưng trong lúc nguy cấp vẫn rất tỉnh táo. Anh vung roi cuốn lấy một âm binh bên cạnh tôi, vặn nát thành từng mảnh: "Anh ở đây ngăn cản bọn chúng, em đi cứu anh ta."

"Được, cẩn thận!" Tôi quay người chạy đến văn phòng cục trưởng, hy vọng vẫn còn kịp.

Lúc này trong văn phòng cục trưởng, Tư Đồ Lăng đang báo cáo toàn bộ sự việc. Vương cục trưởng cau mày, gọi điện thoại cho cấp dưới, yêu cầu họ đưa tất cả video giám sát trong ngày hôm nay vào.

Hiện tại trong đồn cảnh sát, mỗi phòng làm việc đều được trang bị camera giám sát. Tư Đồ Lăng mở camera trong phòng mình, bắt đầu xem video ghi hình. Ban đầu mọi thứ đều bình thường. Sau khi ngồi làm được một lúc, anh ấy nhận được cuộc điện thoại và đi ra ngoài. Không lâu sau, một cảnh sát lén lút đi đến chỗ máy đun nước, từ trong quần áo lấy ra một bình chất lỏng trong suốt và đổ vào bên trong.

Là Tiểu Dương?

Sắc mặt Tư Đồ Lăng trở nên khó coi. Tiểu Dương đã bị lây nhiễm quỷ hóa từ sớm?

Nhưng chuyện này thật kỳ quặc. Cuộc gọi điện thoại kia đến quá trùng hợp.

Người gọi điện là Vương cục trưởng, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc và yêu cầu anh ấy đến gặp. Nhưng sau khi đến nơi, anh ấy chỉ được giao một số việc vặt vãnh.

Chẳng lẽ...

Tư Đồ Lăng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Vương cục trưởng đang cười quỷ dị.

Vương cục trưởng bất thình lình ra tay tấn công anh ấy. Cánh tay của hắn biến thành móng vuốt thằn lằn, vồ vào ngực Tư Đồ Lăng. Một trảo này có thể khoét một lỗ lớn trên ngực anh ấy.

"Keng!" một tiếng vang giòn tan. Móng vuốt của Vương cục trưởng không những không cào rách được da thịt Tư Đồ Lăng mà còn bị chặn lại bởi một thứ gì đó. Hai chiếc móng vuốt sắc bén như kim loại bị gãy lìa.

Khuôn mặt Vương cục trưởng mọc đầy vảy, lộ ra vẻ kinh ngạc. Tư Đồ Lăng xé toạc áo khoác, để lộ một tấm hộ tâm kính lấp lánh trên ngực trần.

Ngay sau đó, một bộ giáp lưới mỏng manh từ dưới da anh trồi lên, bao bọc lấy cơ thể. Màu vàng của lớp giáp bảo hộ dần dần hiện lên hình Âm Dương Bát Quái.

--------------------o-------------------