Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 13: Rời đi



Nam Cung Tước trở lại công ty. Từ xa Lý Trạch Ngữ nhìn thấy tổng tài cả người khí phách đi tới.

”Tổng tài, anh đã tới!”

Lý Trạch Ngữ tôn trọng chào đón. Trong đôi mắt tràn đầy sự kính nể tuyệt đối.

”Lập tức triệu tập mọi người tại phòng họp, 10 phút sau bắt đầu.”

Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.

Ở giữa phòng họp, vị trí chủ tịch, người đàn ông giống như đế vương tùy ý ngồi ở chỗ kia. Quan sát người phía dưới. Ánh mắt dữ tợn đảo qua mỗingười ở đây.

Phía dưới các cổ đông không dám nhìn người đối diện, tất cả đều cúithấp. Rõ ràng tuổi không lớn, nhưng hắn lại phát ra cái loại khí chất đế vương chính là có thể khiến cho mọi người cúi đầu phục tùng.

Cái gì gọi là không giận mà uy. Nam Cung Tước ngồi ở vị trí cao nhất đãvào phòng họp được 10 phút, nhưng một câu cũng không nói. Dù ai có lớnmật đến đâu cũng không dám hó hé.

Bốn chữ không giận mà uy được Nam Cung Tước phát huy vô cùng nhuầnnhuyễn. Rõ ràng đang ở khí trời vào xuân, nhưng bọn họ lại cảm giác giờphút này như đang ở Bắc Cực rét lạnh.

Cả phòng họp im lặng, chỉ có thể nghe được âm thanh ngón tay của NamCung Tước đang gõ lên bàn. Mỗi một tiếng giòn vang, ở đây mỗi ngườiđềugiống nhau, hồi họp, giống như đang ngồi dưới ghế nệm có ngàn cây kim.

Không gian yên tĩnh như có bão táp sắp tới, mọi người đều muốn chết sớm để được siêu thoát.

Qua được vài phút, vài phút này ở trong mắt bọn họ giống như vài năm.Người đàn ông khép hờ đôi mắt, hai tay tùy ýđặt ở bên hông, nghiêng đầusang bên trái vị trí Tôn quản lí thản nhiên nói:

”Tôn quản lí, nói, rốt cuộc sao lại thế này?”

Tuy rằng không có giận dữ, nhưng giấu ở khẩu khí của người đàn ông nàylà sự nổi giận mọi người có thể nghe được. Khu đất xây dựng này, NamCung Tước đã sớm thấy nó rất có lợi.

Hai tháng nay Nam Cung Tước đều xử lý khu đất này, không nghĩ tới đếncuối cùng lại bị mất trắng, hôm nay nếu Tôn quản lí không đưa một lờigiải thích chính đáng, Nam Cung Tước không thể dễ dàng buông tha hắn.

Tôn quản lí bị kêu tên, lúng túng đứng lên. Mồ hôi trên trán không ngừng rớt xuống, tuy khu đất nàyđược Nam Cung Tước nhìn trúng, nhưng là đề án đều là Tôn quản lí giải quyết.

Cho nên nói Tôn quản lí là người phụ trách khu đất này. Nam Cung Tướckêu tên hắn đầu tiên, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Dù đã chuẩn bịtrước, nhưng khi nghe được Nam Cung Tước kêu tên mình, vẫn thấy sợ hãi,không ngừng lau mồ hôi trên trán, hé miệng hơn nửa ngày cũng không nóira một câu.

Thật lâu bình tĩnh, Tôn quản lí mới quay về giọng nói của mình.

”Tổng, tổng, tổng tài, tôi, tôi có hỏi qua, thương lượng giá bán khu đất đó, công ty Côn Bằng cùng cạnh tranh giá với chúng ta, giá thầu chỉthấp hơn hai trăm vạn, cho nên công ty Côn Bằng thắng thầu.”

Tôn quản lí vất vả nói đầy đủ một câu, bởi vì hơi thở của tổng tài quámạnh, lời tiếp theo cũng không dám. Nghe được công ty Côn Bằng cướp mụctiêu của chính mình, con ngươi Nam Cung Tước u ám hiện lên một chút tànnhẫn.

Xem ra thật sự không trừ diệt không được. Vốn nể mặt danh tiếng cha ởNam Cung, Nam Cung Tước muốn tha hai người bọn họ, nhưng bọn họ lại cùng nhau hợp tác, gián tiếp khiêu chiến hắn nhiều lần. Nghĩ đến con hổkhông phát uy chính là con mèo rồi.

Công ty Côn Bằng là doanh em nhà họ Lục, Lục Côn Hòa sáng lập. Bọn họ và Nam Cung xem như có vài phần giao tình. Hai người họ đều là người âmhiểm giả dối. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chiếm lợi.

Lại ngẩng đầu, đôi mắt đen của Nam Cung Tước đảo qua mỗi người ở đây,hắn nhìn mọi người, muốn mỗi người nhìn thấu được ý của hắn.

Thu hồi đi ánh mắt ấy, quay sang bên cạnh Lý Trạch Ngữ nói:

”Chuyện này giao cho anh phụ trách.”

Nam Cung Tước lạnh lùng nói, theo sau đứng dậy rất nhanh rời khỏi phòng họp.

”Vâng“.

Lý Trạch Ngữđứng dậy đối với Nam Cung Tước cung kính gật đầu phụctùng.Lý Trạch Ngữ theo Nam Cung Tước nhiều năm như vậy tự nhiên biết Nam Cung Tước gọi hắn phụ trách là sự tình gì.

Hơn hai trăm vạn, làm sao có thể khéo vừa vặn như vậy, trừ phi giá thầuthấp nhất đã bị bọn họ biết. Hơn nữa người có thể biết giá thầu thấpnhất không nhiều lắm, bất quá người này nhất định là người của tập đoànYJ, cho nên Nam Cung Tước giao cho Lý Trạch Ngữ chuyện tình đó là đãphát hiện được trong công ty có nội gián.

Lúc này Lãnh Nặc Băng trong phòng ngủ say, Nam Cung Tước đi không lâuliền tỉnh. Nơi ở bị thay đổi, cho dù mệt như thế nào cũng sẽ ngủ khôngyên. Đứng dậy, Lãnh Nặc Băng cảm giác được xương cốt cả người rả rời,như là bị chiếc xe tải đi nghiền qua cơ thể.

Cho dù ở căn cứ chịu tra tấn huấn luyện như thế nào, Lãnh Nặc Băng đều không mệt như vậy.

Khốn kiếp! Con mẹ nó, người đàn ông xấu xa, đừng nữa để cho bà đây gặp được anh.

Bởi vì thật sự rất mỏi mệt, Lãnh Nặc Băng nhịn không được miệng la to, ở trong lòng không ngừng mắng Nam Cung Tước.

Vừa nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đó, u ám, thâm thúy,câu dẫn tâm hồn người khác bằng ánh mắt, còn có thân hình cường kiện......, dùng sức lắc đầu, Lãnh Nặc Băng trên mặt xuất hiện một chútkhông bình thường mà ửng đỏ, mình tại sao có thể tưởng tượng ra điềunày.

Người đàn ông đó là người đàn ông nguy hiểm, tốt nhất là vĩnh viễn không cần gặp lại. Lãnh Nặc Băng chán ghét phiền toái, cô biết nếu như mìnhcùng người đàn ông kia liên lụy cùng nhau, nhất định sẽ phiền toái không ngừng.

Xốc chăn lên, Lãnh Nặc Băng nhìn đến đằng kia có một chút màu đỏ. Đó làmột chứng cớ tượng trưng cô đã trở thành người đàn bà. Nói không để ý,lại có ai có thể thật là hoàn toàn không cần. Bắt buộc chính mình bìnhtĩnh trở lại, chịu đựng mỏi mệt, Lãnh Nặc Băng gian nan xuống giường.

”A ——”

Bởi vì trên đùi thật sự không có khí lực, Lãnh Nặc Băng liền trượt chânngã sấp xuống sàn. Lãnh Nặc Băng lao lực toàn thân khí lực mới đứng dậyđã muốn quần áo mặc bị nếp uốn.

Kỳ thật Lãnh Nặc Băng có thể nghỉ ngơi tốt, đợi cho chính mình thể lựckhôi phục rồi rời đi. Nhưng khi vừa nghĩ tới dây dưa với người đàn ôngkia, Lãnh Nặc Băng lo lắng nếu người đàn ông kia lại trở về, cô sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, cho nên cố nén thân thể không khoẻ, Lãnh NặcBăng vẫn kiên trì phải rời khỏi.

Đứng dậy, dựa vào tường, Lãnh Nặc Băng gian nan tiến về phía trước.

Con mẹ nó, người đàn ông xấu xa, Từ nhỏ đến giờ bà chưa bao giờ như thếnày. Cư nhiên phải dựa tường mới có thể miễn cưỡng đi tiếp.

Tâm lý Lãnh Nặc Băng khó chịu. Ra khỏi Chỉ Tuý Kim Mê, Lãnh Nặc Băngthật sự là không còn sức lái xe, đem xe giao cho người giữ xe, chínhmình bắt taxi về tới nhà trọ.

Đã xong hội nghị Nam Cung Tước vội vàng, đem chuyện còn lại giao cho LýTrạch Ngữ xử lý. Bởi vì cho dù thật sự họp, Nam Cung Tước vẫn là nhịnkhông được nhớ tới người đang nằm trên giường trong phòng kia. Đứng dậy, Nam Cung Tước vội vội vàng vàng lại chạy về Chỉ Tuý Kim Mê.

Một đường chạy như bay chỉ vì gặp cô gái nhỏ kia. Nhưng mở cửa phòngnghênh đón lại là sự im lặng tĩnh mịch. Khuôn mặt tràn đầy hi vọng, nháy mắt liền trở nên vô cùng âm u.

Nhìn mớ hỗn độn trên giường trừ bỏ cái màu đỏ chói mắt kia, trong cáiphòng này cô gái kia cũng không lưu lại bất cứ gì. Làm hắn phải hoàinghi mình có phải đang nằm mộng xuân hay không, may mắn trên drap giường kia một chút màu đỏ tươi nhắc nhở hắn tối hôm qua không phải nằm mơ, mà là sự thật rõ ràng.