Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 173: Em sai rồi! Em muốn xuống xe!



"Thế nào, cậu còn thật sự cho rằng nữ nhân kia có thể chạy lên thi đấu cùng Speed một vòng? Cô ta không khởi động là tốt nhất, miễn cho tạo ra nguy hiểm ở trên đường đua, đừng đến lúc đó mạng nhỏ cũng bị mất." Một vị đội viên khác cười nói.

"Tốt nhất là một mực ngừng lại, chờ Speed chạy xong là được, coi như làm quá trình, đợi lát nữa chúng ta liền rút lui... Lần này coi như chúng ta không may."

...

Cùng lúc đó, bên trong xe đua.

Bùi Vũ Đường: "..." Cô thật sự là tới tranh tài sao?

Ngay sau đó, Bùi Vũ Đường cúi đầu, nói ra mấy chữ mẹ.

Ước chừng ba bốn giây sau, trong điện thoại di động vang lên tiếng nhạc.

"Không tệ, bài hát gì?"

"《 Natural 》của Imagine- Dragons." Bùi Vũ Đường vô ý thức nói.

"Yên tỷ, chị làm còn không chạy xe, người ta cũng đã chạy xong một vòng!" Bùi Vũ Đường thấy Lâm Yên nhắm hai mắt nghe âm nhạc, ngoại trừ mộng bức vẫn là mộng bức.

"Đừng nóng vội, lập tức đến điệp khúc." Khoé miệng Lâm Yên hơi hơi giương lên, phác hoạ ra một vệt ý cười không hiểu, đồng thời đạp thắng xe cùng chân ga xuống.

"Chỉ có bạn còn không hề từ bỏ

Khiến tất cả những người khác đều đình chỉ nếm thử, bị ngăn trở mài lấy hết hi vọng

Vị trí của tôi

Mọi thứ đều có nhân quả báo ứng, không có cái gì được đến dễ dàng, cho nên nói cho tôi biết

Ngôi sao sẽ xếp hàng thành đường hay không, tay của thượng đế sẽ tham gia hay không, sửa đổi định số trong cõi u minh, giải cứu chúng ta từ bên trong tội ác.

Mà tôi không cố kỵ gì, bởi vì quốc gia tôi thành lập sẽ Vĩnh Hằng đứng im.

...

..."

Cơ hồ trong phút chốc điệp khúc vang lên, xe đua nổ vang âm hưởng chói tai triệt để toàn trường.

"Con mẹ nó, Yên tỷ, chị làm gì?!" Bùi Vũ Đường gấp vội vàng nắm được dây an toàn: "Chị không nhấn chân phanh... Như vậy sẽ chỉ làm bánh sau toả nhiệt, chờ sau đó lao ra quá nguy hiểm!"

Nhưng mà, Lâm Yên giống như chưa nghe thấy Bùi Vũ Đường nói chuyện, thân thể hơi hơi ngồi thẳng, ở thời khắc này, trên mặt Lâm Yên vốn là một vệt ý cười, nhưng cũng biến mất vô tung vô ảnh.

"Nằm xuống." Lâm Yên nói.

"A?" Bùi Vũ Đường sững sờ.

Không đợi Bùi Vũ Đường lấy lại tinh thần, Lâm Yên lại hạ chỗ ngồi phía sau lưng Bùi Vũ Đường xống đáy, trong nháy mắt để Bùi Vũ Đường nằm ở trên ghế ngồi.

Chợt, Lâm Yên lấy ra một túi ối trong xe, vung ở trên người Bùi Vũ Đường.

Bùi Vũ Đường cầm lấy túi ối, triệt để mộng bức nhìn Lâm Yên, cô đến cùng đang làm gì?!

Lại qua mấy giây, tiết tấu âm nhạc cuối cùng đến cực hạn.

Chính là phút chốc này, Lâm Yên cuối cùng bỏ chân phanh.

"Bá"!

Xe đua màu quả quýt, lại giống như một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt bay ra ngoài.

Bởi vì mới rồi Lâm Yên vẫn giẫm lên thắng xe, lực chạm đất bánh sau của xe đua đã thay đổi đến hết sức yếu kém, chỉ thấy sau đuôi xe đua nghiêng thành một độ cong hết sức xinh đẹp, lực cản không khí trong nháy mắt giảm bớt.

"Oa!"

Không có gì sánh kịp cảm giác đẩy lưng, khiến cho Bùi Vũ Đường trong nháy mắt phun ra, còn cố gắng nắm lấy túi ối vừa rồi Lâm Yên ném cho...

"A a a a a!" Bên trong xe đua, sắc mặt Bùi Vũ Đường trắng bệch, này mịa nó còn khiến cậu ta khó chịu hơn cáp treo, Bùi Vũ Đường chỉ cảm thấy, mình đã bị hất ra từ trong xe thi đấu.

"Yên... Yên Yên... Yên tỷ..." Toàn thân Bùi Vũ Đường run rẩy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn Lâm Yên, cô đến cùng là làm gì, mang theo cậu ta cùng đi tự sát sao?!

Nhưng mà, Lâm Yên thời khắc này, phảng phất đã ngăn cách với bên ngoài, trong mắt chỉ còn lại đường đua.

"Em muốn xuống xe... Em đi chui qua háng của Tống Diệu Nam... Em phải chết... Em sai rồi..."

Dưới cảm giác đẩy lưng cùng tốc độ xe mãnh liệt đánh vào thị giác, Bùi Vũ Đường suýt nữa ngất đi.