Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 169: Bị ngược



Lâm Yên quan sát một chút, hiện tại trên đường đua, chỉ có một vị đội viên Speed lạc phía sau vị Z Thần kia, đội viên khác toàn bộ đều là trạng thái siêu việt, nếu như ZH1 có thể ở trong khoảng thời gian không nhiều vượt qua mấy vị đội viên Speed kia, mới có thể thắng đường đua, thế nhưng là, điều này hiển nhiên không quá hiện thực.

Dù sao chênh lệch của song phương còn ở đó.

Thực ra, không cần Lâm Yên cẩn thận nói rõ lí do, trên đường đua hiện tại đến tột cùng là tình huống như thế nào, chính Bùi Vũ Đường cũng biết rõ trong lòng.

"Yên tỷ, tiếp tục như vậy ZH1 nhất định phải thua... Em đây không phải tiêu đời sao, có biện pháp bù đắp gì không?!" Trong lúc nhất thời, Bùi Vũ Đường vô cùng lo lắng.

"Hẳn không có đi." Lâm Yên lắc đầu.

"Thật sự chẳng lẽ để cho em giải tán đội xe, còn phải chui qua háng tiểu vương bát đản Tống Diệu Nam kia... Không được, tuyệt đối không được, nếu để cho đại ca của em biết, anh ấy nhất định sẽ đánh chết em, sau này cũng khó có khả năng để cho em tiếp xúc với xe đua..." Vẻ mặt Bùi Vũ Đường càng tái nhợt, trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nghe thấy, Lâm Yên có chút cổ quái nhìn về phía Bùi Vũ Đường, cho nên... Đứa trẻ trâu này đến cùng là sợ thua thi đấu phải giải tán đội xe còn chui qua dưới háng Tống Diệu Nam, hay là sợ đại ca cậu ta sẽ đánh chết cậu ta...

Không đợi Lâm Yên tiếp tục mở miệng nói cái gì, trên sân lại vang lên một hồi tiếng kinh hô của người xem.

Lâm Yên cùng Bùi Vũ Đường nhìn lại về phía đường đua, chỉ thấy một vị đội viên Speed trong đó, đã vượt qua vạch đích, tháo mũ bảo hiểm xuống, phất tay về phía bốn phương tám hướng.

"Mịa nó... Chỉ vị đội viên của Speed đến đích, làm được cái gì!" Bùi Vũ Đường nghiến răng nghiến lợi.

Mà Bùi Vũ Đường vừa dứt lời, lại có một vị đội viên Speed nhanh như điện chớp, vượt qua vạch đích.

Từ khi vị đội viên Speed thứ hai xông qua vạch đích, sắc mặt Bùi Vũ Đường giống như tro tàn, đây đại biểu trận đấu này đã kết thúc.

Theo nhân số cố định của hai bên mà nói, cho dù là hết thảy đội viên ZH1 đều vượt qua vạch đích trước đội viên còn lại của Speed, cũng là bọn họ thua.

Người thứ ba là Z Thần ZH1 xông qua vạch đích, nhưng đây đối với Bùi Vũ Đường mà tới, đã không có ý nghĩa gì, cậu ta đã triệt để bại bởi Tống Diệu Nam.

"Em muốn đi chết... Để cho em chết đi được rồi..." Bùi Vũ Đường thất hồn lạc phách nói.

Thấy thế, Lâm Yên một tay níu Bùi Vũ Đường.

"Yên tỷ, chị đừng kéo em, để cho em đi chết, đại ca của em nhất định sẽ biết chuyện này, anh ấy nhất định sẽ đánh chết em..." Bùi Vũ Đường nói.

"Vậy được rồi." Lâm Yên buông lỏng tay ra.

Thấy thế, Bùi Vũ Đường một mặt mộng bức nhìn Lâm Yên: "Yên tỷ, chị làm sao tàn nhẫn như thế, chẳng lẽ chị thật sự muốn trơ mắt khoanh tay đứng nhìn em đi về phía diệt vong sao!"

Lâm Yên: "..." Không phải cậu ta kêu mình buông tay sao?

"Yên tỷ, lần này chị nhất định phải mau cứu em!" Bùi Vũ Đường mang theo tiếng khóc nức nở: "Chỉ có chị mới có thể khuyên đại ca của em!"

"Cho nên, đối với cậu mà nói, giải tán đội xe cùng chui qua háng của Tống Diệu Nam, cũng không sao cả?" Lâm Yên thoáng có chút tò mò nhìn Bùi Vũ Đường.

Thật không nhìn ra, Bùi Vũ Đường này thế mà còn là một đại trượng phu, nói được làm được, nguyện cược nhưng cũng chịu thua, Lâm Yên trước đó vẫn còn xem thường cậu ta.

"Đúng... Không được, để em chui qua háng của Tống Diệu Nam, em tình nguyện đập đầu chết!" Bùi Vũ Đường lúc này mới nhớ tới đặt cược của chính mình.

Lâm Yên: "..."

Giờ phút này, trận đọ sức trên đường đua này đã kết thúc, không cần phải suy nghĩ nhiều, ZH1 bị Speed ngược, hai đội thi đấu này vốn là cũng không ở cùng một cấp bậc.