Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 45: Anh cố ý



Vu Hạ Khôn ôm Giản Du Du thật chặt, mắt anh đau không mở ra được nhưng ôm Giản Du sống chết không chịu buông tay, sức lực tàn nhẫn đánh người ở trước cửa phòng khách sạn cũng đã biến mất, giống như một miếng bánh đường nhỏ sắp tan, dính vào trên người Giản Du Du thút tha thút thít.

Thật ra, người trong thế giới thực không có cảm xúc phong phú như vậy, nếu bạn vừa khóc vừa gào trên đường phố ở thế giới thực, xác suất lớn là có hai kết cục, bị đánh vì quấy rầy dân, nếu không thì là du lịch một ngày ở đồn cảnh sát, giải thích không khéo thì rất có thể sẽ đến bệnh viện tâm thần làm khách một lần.



Nhưng những cảm xúc đáng xấu hổ ở đây hoặc trong phim truyền hình lại rất hài hoà, có rất nhiều người đắm mình trong những câu chuyện như vậy để an ủi những cảm xúc trong tưởng tượng của họ.

Giản Du Du cũng có trái tim thiếu nữ bùng nổ, nhưng nếu bạn thật sự gặp được người như vậy trong hiện thực, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là nghĩ "anh ta bị điên".

"Anh đừng khóc." Giản Du Du nhìn xe cộ qua lại và người đi đường thưa thớt, cảm thấy hơi mất mặt nhưng có lẽ là nguyên nhân của thế giới nên những người này cũng không lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, tựa như sự không hài hòa như vừa rồi lúc Vu Hạ Khôn đánh người đến chết thì những người đó chỉ vây xem chứ không có tiến lên can ngăn.

Loại cảm giác không hài hòa này không có cách nào bỏ qua. Lúc trước Giản Du Du không chú ý, hiện tại chú ý tới thì khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy không thoải mái, sự không thoải mái này không ngừng nhắc nhở cô, nơi này không phải là thế giới thực, ngay cả cảm xúc bi thương trong lòng Vu Hạ Khôn cũng giống như được ngăn cách bởi một tầng gì đó, không lan đến cô được.

Giản Du Du tự nhận mình không phải là một người máu lạnh vô tình nhưng lại không có cách nào để đồng cảm với cách thức bày tỏ nóng bỏng của Vu Hạ Khôn.

"Anh buông em ra trước đã, em đến cửa hàng phía trước mua một chai nước, rửa mắt cho anh." Giản Du Du nói: "Sau đó hai chúng ta tâm sự.”

Vu Hạ Khôn không buông, Giản Du Du bắt đầu hung dữ: "Anh cứ như vậy thì em sẽ đánh anh đấy.”



Cuối cùng vẫn là hai người dính lấy nhau đi mua nước khoáng, toàn bộ quá trình, mặt Giản Du Du không có biểu cảm gì, lúc tính tiền cô xấu hổ đến da đầu tê dại, cũng may nhân viên cửa hàng của thế giới này chắc là có kiến thức rộng rãi?

Dù sao chỉ là nhìn Vu Hạ Khôn mở mắt không ra dán sau lưng Giản Du Du như một linh hồn rồi thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại di động chơi game.

Giản Du Du cầm nước, kéo Vu Hạ Khôn ra khỏi cửa hàng nhỏ, ngồi xổm ven đường rửa mắt cho anh, sau một hồi lâu, cuối cùng anh cũng có thể mở con mắt đỏ bừng ra.

Hai người dứt khoát tìm một chỗ sạch sẽ bên đường rồi ngồi xuống, lúc này đã rất muộn rồi, xe trên đường cũng bắt đầu ít đi, cộng thêm con hẻm nhỏ này thật sự rất xa, cho nên người đi đường cũng không thấy gì, ngoại trừ có một mùi hương mục nát từ năm này qua tháng nọ phiêu tán trên đường phố yên bình ra thì rất yên tĩnh.

Nhưng hai người họ lại càng yên tĩnh hơn, Giản Du Du không nói lời nào, trong bụng Hạ Khôn đầy ắp chất vấn và ngờ vực, chỉ một điều thôi cũng đã đủ khiến anh nổ tung nhưng anh cũng không dám mở miệng hỏi.

Anh sợ hỏi thì Giản Du Du sẽ mất kiên nhẫn, cô sẽ lại giống như lần đó, biến mất trong nháy mắt, nếu thế thì anh thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

Giản Du Du chuẩn bị để nói ra sự thật nhiều nhất có thể, không thể nói được thì sẽ cố gắng hết sức gần gũi với hiện thực, Vu Hạ Khôn cũng coi như đối xử với cô không tệ, tuy rằng không cho phí chia tay nhưng quả thật nhờ anh mà cô có được không ít tiền.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng nói nhưng Vu Hạ Khôn lại không hỏi nữa.

Giản Du Du nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh, lúc này trông Vu Hạ Khôn đã tỉnh táo lại, đôi mắt và chóp mũi đỏ hồng ngồi bên lề đường quá thấp, hai chân anh cong lên rất nhiều, trông cả người ấm ức khó tả.

Giản Du Du nhớ tới những tật xấu của anh, lần đầu tiên nhìn thấy Vu Hạ Khôn khéo léo bắt bẻ, sạch sẽ quá mức, rất khó liên hệ với cái người vạt áo ướt sũng, tóc tai chật vật che đi nửa gương mặt, thậm chí hiện tại còn đang ngồi bên lề đường với cô.

"Bệnh sạch sẽ của anh đỡ rồi sao?" Giản Du Du thật sự không biết nói gì, trong lòng nghĩ như thế nào thì lập tức mở miệng hỏi.

Quả thật Vu Hạ Khôn đang khó chịu muốn chết, cảm thấy bây giờ mình giống hệt thùng rác bốc mùi hôi thối ở phía xa xa bên đường kia.

Nhưng anh đang nghiến răng nghiến lợi để thích ứng, thích ứng với hoàn cảnh như vậy, thích ứng với Giản Du Du.

Cho dù là thân phận không đứng đắn hay hoàn cảnh và vị trí của cô.

Vu Hạ Khôn giống như một đứa trẻ mới bắt đầu biết đi, người vốn đang nắm tay anh buông tay ra, anh lảo đảo thất tha thất thiểu, mỗi một bước đi đều rất gian nan nhưng anh không dừng lại.

"Được rồi." Vu Hạ Khôn khẽ thở dài một hơi, nói, "Chúng ta về nhà đi.”

Giản Du Du nhìn dáng vẻ của anh, đứng dậy vỗ vỗ mông mình, xách gan gà mua từ chỗ Đổng Tư, đứng trên con đường tối om này. Bởi vì tất cả các hàng quán đều đã đóng cửa, cô nở một nụ cười có thể gọi là chân thành với Vu Hạ Khôn, nói: "Vu Hạ Khôn, anh có từng nghĩ tới, anh thế này thật sự không có ý nghĩa gì.”

Vu Hạ Khôn cũng đứng lên, hung hăng vỗ vỗ quần áo mình vài cái, nghe được lời Giản Du Du nói thì nhìn về phía cô.

Mắt anh còn đau, mũi cũng chua xót, một lát sau anh lại nở nụ cười, "Anh đã nghĩ qua."

Anh nói: "Không thú vị cũng chẳng có ý nghĩa.”

Anh không phải là một đứa trẻ, cũng không phải thật sự có bệnh gì, lời Giản Du Du nói, lời người khác khuyên anh, lời khuyên mà bác sĩ tâm lý đề nghị, anh đều đã nghĩ tới. Đối với Giản Du Du, không phải là anh điên cuồng mê muội tan nát cõi lòng gì cả.

Chỉ là từng cơn nhớ nhung không ngừng trào dâng trong lúc làm việc nhàn hạ, lúc ăn được món gì ngon, lúc nửa đêm tỉnh giấc ngồi ở trên giường.

"Anh đừng tìm em nữa." Giản Du Du lắc lắc gan gà trong tay: "Em lại phải đi rồi.”

Điều mà Vu Hạ Khôn không dám hỏi lại được Giản Du nhẹ nhàng nói ra như vậy, ngón tay anh nắm chặt, khớp xương vang lên một tiếng rất nhẹ, cúi đầu một lát rồi lại ngước lên hỏi, "Khi... Khi nào?”

Giản Du Du nói, "Năm sáu ngày nữa, chậm nhất không quá tám ngày.” Cô đã đến đây ba ngày, bây giờ ở thế giới thực chắc là mới qua ba tiếng đồng hồ, tám ngày nữa là vừa lúc bình minh, cô phải trở về trông coi cửa hàng của cô và của mẹ cô nữa.

Bà Thủy Nguyệt phải chăm sóc Giản An Chí trong bệnh viện.

Vu Hạ Khôn thở dốc dồn dập một lát, nghiêng đầu cắn chặt răng, khống chế cảm xúc của mình, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy mấy ngày nay em về nhà với anh đi.”

Mở đầu rồi thì dễ dàng hơn nhiều, Vu Hạ Khôn đã biết Giản Du Du chán ghét dáng vẻ nào của anh, cố ý nói: "Em đi mà không từ biệt, dù sao cũng phải bồi thường cho anh một chút, ở bên anh vài ngày, anh sẽ không phiền em.”

Nếu Vu Hạ Khôn cầu xin cô, bảo cô ở lại, hỏi những câu mà cô không trả lời được thì Giản Du Du thật sự sẽ rất buồn rầu, sẽ nghĩ cách để thoát khỏi anh nhưng Vu Hạ Khôn nói thế, vậy mà Giản Du Du lại thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Được, đi thôi.”

Dù sao cũng phải ở khách sạn, chờ Đổng Tư và Hướng Bân phân rõ giới hạn, khách sạn nhỏ làm sao có thoải mái bằng biệt thự lớn. Hơn nữa, thậm chí Giản Du Du còn cảm thấy Vu Hạ Khôn nhớ mãi không quên cô như vậy, nói không chừng là do chưa ngủ đủ mà thôi.

Trai tân mới biết ăn mặn, thấy máu chắc chắn không giống như hương vị khác, không phải người ta bảo là đàn ông luôn nhớ kỹ người phụ nữ đầu tiên của mình sao, để cho anh hết ảo tưởng là xong.

Vì thế, cuối cùng thì Giản Du Du cũng đồng ý trở về với Vu Hạ Khôn, đôi mắt Vu Hạ Khôn thỉnh thoảng vẫn ướt đẫm, cũng không biết là bình xịt kia quá tốt hay là anh không khống chế được cảm xúc, lái xe quá nguy hiểm, anh lấy điện thoại trên xe xuống, gọi cho chú Lâm.

Lúc Giản Du Du đi theo Vu Hạ Khôn trở về nhà họ Vu thì đêm đã khuya, trễ như vậy rồi, nếu Hạ Khôn muốn làm gì thì cô cũng thật sự không có tâm tư hầu hạ.

Cô chuẩn bị đi đến căn phòng lúc trước mình ở, Giản Du Du nhìn thoáng qua, căn phòng kia được quét dọn rất sạch sẽ, đồ đạc lúc cô đi như thế nào thì bây giờ vẫn y nguyên như thế.

Nhưng Vu Hạ Khôn không đồng ý, kéo Giản Du Du về phòng anh, Giản Du Du nhíu mày, Vu Hạ Khôn nhìn thấu cô đang suy nghĩ điều gì, tuy rằng anh rất không buồn ngủ, hiện tại thật sự rất khô nóng, lại đè suy nghĩ đó xuống, nói: "Ngủ cùng nhau đi, anh không chạm vào em.”

Giản Du Du nhướng mày nhìn anh một cái, cười rộ lên: "Được.”

Thời gian qua đi lâu như vậy, hai người lại một lần nữa nằm trên một cái giường, vẫn là cái giường lúc trước Giản Du Du đột nhiên biến mất, Vu Hạ Khôn cho rằng mình nhất định sẽ không ngủ được, chuyện này có thể so với ác mộng tái diễn, sau khi Giản Du Du nằm xuống, anh mở to hai mắt nhìn cô, trong lòng rối loạn, tê dại không rõ lý do.

Mấy tháng nay, giấc ngủ của anh vẫn không tốt, không uống thuốc thì gần như không ngủ được, có đôi khi uống thuốc cũng là nửa ngủ nửa tỉnh.

Tối nay anh không uống thuốc, anh không muốn ngủ.

Sau đó anh nhanh chóng ngủ thiếp đi, Giản Du Du nghe được tiếng hít thở vững vàng, hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Vu Hạ Khôn.

Vậy mà anh ngủ ngon thật.

Nhưng Giản Du Du lại ngáp vài cái, không ngủ, dứt khoát ngồi dậy bật đèn đầu giường lên, nhìn mặt Vu Hạ Khôn một lát, đưa tay vén mái tóc còn ẩm ướt của anh lên, nhìn dáng vẻ đang ngủ của anh.

Anh hơi tiều tụy, quầng thâm xanh đen dưới mắt thật sự rất đậm, cô đưa tay quơ quơ ước lượng, khuôn mặt này gầy đi không chỉ một vòng.

Haiz.

Trong lòng Giản Du Du thầm cảm thán một tiếng, nằm trên cái gối kia của Vu Hạ Khôn, nhìn anh ở cự ly gần.

Cô đưa tay chạm chạm vào mũi anh, không có phản ứng, đưa tay vuốt vuốt cằm, anh hừ nhẹ một tiếng.

Đưa tay lướt qua hàng mi giống như cái bàn chải nhỏ... Vu Hạ Khôn run lên hai cái, mở mắt ra.

Giản Du Du:...

"Em không làm phiền nữa, anh mau ngủ đi, em đi vệ sinh." Cô nói xong thì đứng dậy, lúc muốn xuống giường thì bị Vu Hạ Khôn ôm lấy thắt lưng, có chút tàn nhẫn ném xuống giường, sau đó dùng một tay kéo dây áo choàng tắm của mình ra, ấn vai cô, đôi chân dài vượt qua eo cô cưỡi lên, nhìn thẳng cô một lát, nghiêng người đè xuống.

Giản Du Du hơi hưởng thụ.

Không, hẳn là rất được hưởng thụ, lúc cô mồ hôi đầm đìa buông ra bên chân xanh tím của Vu Hạ Khôn thì bên ngoài trời đã sáng.

Mồ hôi trên trán Vu Hạ Khôn đang nhỏ xuống bên môi Giản Du Du, cô vươn đầu lưỡi li*m vào miệng, có hơi mặn, không khác gì nước mắt anh.

"Đứng lên tắm rửa cái đi." Vu Hạ Khôn quỳ trên giường, đôi chân lộ ra từ dưới áo choàng tắm, phía trên vô cùng thê thảm.

Giản Du Du nhìn thoáng qua, hơi chột dạ mà chớp chớp mắt nhưng cô không còn một chút sức lực nào, lắc đầu: "Không còn sức.”

"Anh bế em." Vu Hạ Khôn nói.

Giản Du Du cười khẽ một tiếng: "Anh còn sức à?”

"Anh đừng để em ngã xuống đất chết tươi nha." Cô nhắm mắt lại, cả người lười biếng, cứ mãi nhìn Vu Hạ Khôn, giọng điệu của cô cũng lười biếng vô cùng.

Vu Hạ Khôn nghe vậy thì cảm thấy rất mất mặt nhưng rốt cuộc cũng không khoe khoang bế Giản Du Du vào phòng tắm, chỉ là tự mình rửa sạch xong, vắt khăn mặt đến hầu hạ Giản Du Du.

Giản Du Du cũng đã chuẩn bị đứng lên rồi, không ngờ tới chuyện như vậy mà Vu Hạ Khôn cũng làm. Thật ra rất nhiều điều nơi anh khiến cho cô kinh ngạc, nhìn một người lạnh lùng như vậy, hung dữ như vậy nhưng khi tiếp xúc thật thì lại giống như mở vỏ trai ra, chỉ thấy bên trong mềm mại.

Giản Du Du dứt khoát không nhúc nhích, mấy ngày nay thể nào cũng phải phá hủy cái thiết lập bạn gái nhị thập tứ hiếu lúc trước cô xây dựng, làm cho anh sâu sắc nhận ra cái gì là hiện thực.

Vu Hạ Khôn hầu hạ cô xong, trên giường rất bừa bộn, lại không thể đi xuống gọi người giúp việc, anh thích sạch sẽ nhưng càng cần mặt mũi.

Thế là anh lại hì hục thay ga trải giường, lại ra một thân mồ hôi, lại tắm rửa thêm lần nữa, lúc từ phòng tắm đi ra đã thật sự kiệt sức, Giản Du Du nằm nghiêng trên chiếc giường sạch sẽ, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Vu Hạ Khôn giặt quần áo bẩn và ga trải giường xong, lại rửa tay và chân, lấy điện thoại ra gọi cho thư ký công ty bảo hôm nay anh đến công ty trễ một chút, lúc này mới bò lên giường.

Lâu như vậy rồi, không có một ngày nào anh mệt mỏi đến mềm nhũn cả người giống như hôm nay, mệt đến mức đầu vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.

Hai người ngủ lúc hừng đông, buổi chiều mới dậy, Giản Du Du bị đói làm cho thức, đứng lên súc miệng rót nước uống cho no bụng trước, sau khi nhanh chóng rửa mặt xong cũng không chải đầu, đầu tóc rối bời xuống lầu tìm đồ ăn.

Đây là trạng thái bình thường của cô khi ở nhà, tuyệt đối không phải là vì lúc trước ở bên Vu Hạ Khôn để kiếm tiền nên cố gắng trang điểm để chắc chắn vẻ ngoài lúc nào cũng có thể nhìn được.

Những người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, đã không còn là điểm tâm cho nên rất phong phú, Giản Du Du đi xuống không bao lâu thức ăn đều được bưng lên hết, đã mấy tháng trôi qua, cô lại lần nữa được nếm hương vị mình nhớ thương nhiều nhất, vẻ mặt cô thỏa mãn.

Gương mặt dì Vân dịu dàng nhìn cô, Giản Du Du mỉm cười lại với dì, cũng không nói gì cả.

Cô ăn một lát, Vu Hạ Khôn từ trên lầu đi xuống, mặc quần áo ở nhà, bước chân vội vàng chạy lên cầu thang, nhìn thấy Giản Du Du ngồi ăn trong phòng ăn thì lúc này mới lên lầu rửa mặt.

Chờ đến khi anh đi xuống, Giản Du Du đã ăn xong, không chờ anh như trước kia, cũng không để ý để lại những món anh thích cho anh, thậm chí còn cố ý đem thức ăn còn lại quậy thành một mớ lộn xộn.

Dì Vân thấy anh đi xuống, sai người đi chuẩn bị một phần ăn một người cho anh, Vu Hạ Khôn cũng chỉ nhìn thoáng qua, ngồi cách Giản Du Du không xa, từ từ ăn thức ăn cô cố ý quậy loạn.

"Anh... Bệnh sạch sẽ của anh đỡ thật rồi à?" Giản Du Du khiếp sợ.

Vu Hạ Khôn thản nhiên nhìn cô một cái, khẽ giọng nói: "Chỉ là anh không chê em.”

Giản Du Du khiếp sợ nhưng cô lập tức nghĩ đến tối hôm qua, Vu Hạ Khôn... Có lẽ thực sự không chê cô.

Có thể là vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ của cô quá rõ ràng, mạch não của hai người vậy mà lại kết nối được với nhau một cách thần kỳ, Vu Hạ Khôn uống một hớp sữa bò, không thoải mái mà ho khan dữ dội.

Giản Du Du ngồi ở bên cạnh bàn nhìn anh ho đến mức mặt như quả cà chua lớn, dùng khăn ăn che miệng, ngay cả gân xanh cũng phồng ra nhảy tới nhảy lui, xấu hổ trừng mắt nhìn cô, cô vô tội nhún vai: "Anh trừng em làm gì, là suy nghĩ của anh không trong sáng thôi.”

Vu Hạ Khôn cũng không ăn nữa, tức giận lên lầu súc miệng. Quả nhiên cái loại bệnh sạch sẽ loại này không thể nào tùy tiện mà đỡ được.

Nhưng anh đi xuống rất nhanh, lại nhíu mày chỉ vào cái đầu giống tổ chim của Giản Du Du, nói, "Em thế này là thế nào?”

Giản Du Du nằm trên sofa, uống trà dì Vân pha cho Vu Hạ Khôn, lại còn thổi ùng ục ùng ục chơi. Nghe thấy vậy, cô nghiêng ngả nằm ngửa trên sofa, chân giẫm lên tay vịn, không sấy tóc, lắc lắc mái tóc ướt nhẹp về phía Vu Hạ Khôn, hất bọt nước trên mặt anh.

"Không muốn chải, không muốn sấy." Cô vung vẩy xong rồi lại ngã xuống, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vu Hạ Khôn.

Vu Hạ Khôn đưa tay lau lau nước trên mặt, vô cùng khiếp sợ nhìn Giản Du Du.

"Em cố ý." Câu này của anh là một câu khẳng định.

Giản Du Du chậc một tiếng: "Tối hôm qua không phải anh còn ôm em khóc lóc nói nhớ em sao? Hôm nay đã bắt đầu hung dữ với em, quả nhiên mẹ nói đúng.”

Giản Du Du ôm lấy cổ áo mình, khóc thút thít một tiếng: "Không thể để cho bọn họ dễ dàng đạt được!”

Vu Hạ Khôn:...

Anh yên lặng đỏ mặt, thật sự là xấu hổ.

"Anh không có." Anh giải thích, "Anh không có!”

"Anh không có cái gì, anh hung dữ đấy thấy chưa, lúc nãy không phải là muốn đuổi em đi sao?" Giản Du Du lung lay chân, cà lơ phất phơ. Nếu cô đang ở nhà mình, bị bà Thủy Nguyệt nhìn thấy thì Hắc Hổ đào tim chưởng* đã sớm nện tới rồi.

*Một chiêu thức của nhân vật Hắc Tiểu Hổ trong phim hoạt hình

Vu Hạ Khôn chắc chắn là cô cố ý, mím môi nói: "Em đồng ý đi với anh mà, muốn đi sao?”

Giản Du Du chậc chậc: "Em cũng không có, chẳng qua là muốn nói với anh, em vốn chính là như vậy, dáng vẻ lúc trước ở trước mặt anh đều là giả vờ mà thôi, cho nên anh thật sự không cần cố chấp.”

Vu Hạ Khôn đứng tại chỗ một hồi, đột nhiên bước đến, kéo cánh tay Giản Du Du, kéo cô lên, một đường ôm ấp lôi kéo lên thẳng lầu hai, sau đó ấn cô vào phòng tắm sấy tóc, anh tự mình sấy.

Sấy xong còn chải chuốt kỹ càng, nếu không phải không có dây cột tóc thì thậm chí anh còn có thể tiện tay buộc bím tóc nhỏ cho Giản Du Du.

Giản Du Du cảm thấy mình như trở thành một đứa trẻ con, dưới sự loay hoay của Hạ Khôn, cô hơi buồn ngủ, Vu Hạ Khôn nhìn vào gương, nhìn Giản Du Du đang híp mắt thỏa mãn tựa vào trước ngực anh, trong lòng rung động mãnh liệt.

Cô đang làm nũng. Anh rất thích dáng vẻ này của cô.

Giản Du Du thoải mái, cho rằng cô đã thành công khiến Hạ Khôn chán ghét mình, cô không ngờ, Vu Hạ Khôn cũng thoải mái.

Nhưng buổi chiều, Vu Hạ Khôn đến công ty một chuyến rồi vội vội vàng vàng trở về thì nhìn thấy Giản Du Du ngồi trên giường anh xem điện thoại di động ăn khoai tây chiên.

Ăn khoai tây chiên... Chép chép chép chép.

*tiếng chép miệng/ tiếng nhai đồ ăn

Khoai tây chiên... Chép chép chép.

Khoai... rơi vãi khắp nơi!

Trong nháy mắt, Vu Hạ Khôn giống như bị người ta tiêm một ống máu gà vào đầu, nóng máu đến mức giọng nói cũng cao lên vài tông: "Em làm gì vậy!”

Điều mà Giản Du Du chờ đợi chính là cơn giận điên cuồng của anh, vì thế ăn hai túi khoai tây chiên mới đợi được đến khi anh trở về, thật là mặn!

Cô giả vờ hoảng sợ, sau đó ấm ức nói: "Ăn khoai tây chiên thôi mà, hung dữ cái gì!”

"Sao lại ăn ở trên giường?!" Cả người Vu Hạ Khôn nổi da gà, Giản Du Du dựa vào đầu giường, giống như thị uy mà cầm lấy một chai soda, mở nắp chai phát ra tiếng xì xì, ực ực ực ngay trước mặt Vu Hạ Khôn, cố ý để lại vết bẩn trên vạt áo, sau đó Vu Hạ Khôn điên rồi.

Anh nắm Giản Du Du vào trong phòng tắm, gọi dì Vân đi lên thay chăn mền, dắt Giản Du Du đi tắm rửa, sau đó thuận tiện tản bớt lửa giận, lúc hai người từ phòng tắm đi ra thì trời đã tối.

Giản Du Du đói bụng, lần này không quậy nữa, ăn cơm tối với Vu Hạ Khôn, lúc này mới về lại lầu. Giản Du ngồi phịch trên giường, nhìn Vu Hạ Khôn xử lý văn kiện trên bàn sách cách đó không xa, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có ảo giác năm tháng tĩnh lặng.

Cô mở miệng nói: "Aiz, thật ra em không cố ý làm như vậy, bình thường em chính là một người như vậy.”

Vu Hạ Khôn nghiêng đầu nhìn cô, rất nghiêm túc lắng nghe, Giản Du Du nhìn bầu trời đêm bên ngoài rồi nói, "Em tắm xong không thích sấy tóc, không thích trang điểm, thích mặc đồ vỉa hè rẻ tiền, bởi vì có bị dính dầu mỡ cũng sẽ không đau lòng..."

Một lát sau, Vu Hạ Khôn đứng lên, đi đến bên cạnh Giản Du Du, Giản Du Du cũng ngồi dậy, nhìn Vu Hạ Khôn mà nói chuyện, lướt qua không nhắc tới chuyện ở một thế giới khác, mà là cố gắng hết sức để nói loanh quanh, chỉ nói một chút chuyện không quan trọng.

"Em cận thị bốn độ, lấy kính xuống thì khoảng cách giữa anh và em như thế này thì em cũng không nhận ra anh là người hay chó." Giản Du Du nói: "Không bao giờ để tóc dài, không thích mặc váy lả lướt, trên mặt có mụn có tàn nhang, không nhiều lắm nhưng cũng không phải không có tỳ vết, anh hiểu không?”

Vu Hạ Khôn không nói gì, chỉ nói: "Em không thích sấy tóc, anh có thể giúp em.”

Giản Du Du ‘xì’ một tiếng: "Em chỉ là một người bình thường, là cái kiểu phấn son thô tục* đầy rẫy trong đám người, tổng giám đốc bá đạo hoàn mỹ như anh không nên chấp nhất với loại người như em, anh và chị Kiểu Nguyệt mới là trời đất tác thành.”

*Dong chi tục phấn: ý chỉ người chỉ biết tô son điểm phấn, ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng, không có văn hóa.

"Ai nói?" Vu Hạ Khôn hỏi Giản Du Du, "Ai nói anh và Hoắc Kiểu Nguyệt?”

Giản Du Du không nói nên lời, không thể tiết lộ cốt truyện, đành phải mím môi, Vu Hạ Khôn nói, "Anh cũng là người bình thường..."

"Anh không phải." Giản Du Du không thể nói anh là nam chính, chỉ chỉ vào chân anh, nói: "Người bình thường thì chân không có tỷ lệ hoàn mỹ như vậy, không thể có khuôn mặt không có khuyết điểm như anh, đại đa số tổng giám đốc bá đạo bình thường đều là đầu trọc bụng bự, cũng sẽ không có mái tóc bóng mượt hơn cả Dove giống như anh, càng không có khả năng b*n t!nh ba tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, anh hiểu không?”

Lỗ tai Vu Hạ Khôn đỏ lên, che miệng Giản Du Du lại, nhíu mày nói: "Đừng nói chuyện bậy bạ, anh đi xử lý công việc, em nghỉ ngơi đi.”

Anh nói xong, đứng dậy đi về phía bàn làm việc, lại chỉ vào chóp mũi Giản Du Du, nói: "Không được ăn khoai tây chiên trên giường.”

Giản Du Du nói với anh không thông, nằm trên giường một hồi, ban ngày đã ngủ rồi nên lúc này cũng không buồn ngủ, lại chạy đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, Vu Hạ Khôn xem máy tính một hồi, điện thoại đột nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua, lại nhìn Giản Du Du, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Hạng mục của nhà họ Hướng, cho dù là cái gì cũng chặn lại cho tôi." Vu Hạ Khôn dựa vào hành lang, vẻ mặt dịu dàng lúc ở trong phòng không thấy đâu nữa, bởi vì anh cúi đầu nên đèn hành lang chỉ có thể chiếu sáng được một nửa khuôn mặt, anh hừ một tiếng, nói: "Lang Kính không tàn phế à, vậy làm sao được, bỏ qua?”

Vu Hạ Khôn mặc một bộ đồ ở nhà, thậm chí là dép lê nhưng trông hoàn toàn không dịu dàng chút nào, vì nhếch môi tạo thành một nụ cười không hợp tí ti nào với gương mặt, lại giống như nụ cười của một kẻ gi*t người biê "n thái trong phim truyền hình.

"Sau này tôi không muốn nghe thấy cái họ Lang này ở thành phố Châu Ninh nữa, đi làm đi, làm xong tôi thăng chức cho cậu." Chỉ là vài câu rất ngắn gọn, Vu Hạ Khôn nói xong rồi cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn trên hành lang, vừa định lộ ra vẻ mặt u ám thì thắt lưng bị người ta chọt một cái.

"Á!” Khí chất tàn nhẫn của Vu Hạ Khôn lập tức biến mất, xoay người trừng mắt nhìn Giản Du Du không biết đứng sau lưng anh từ lúc nào, vô thức giấu điện thoại ra sau lưng, sắc mặt bối rối, há miệng nhưng lại không biết nên giải thích gì.

Giản Du Du tựa vào tường nhìn Vu Hạ Khôn, thưởng thức vẻ mặt này của anh, sau đó cười rộ lên.

"Tổng giám đốc Vu khí phách thật." Giản Du Du nói, "Trời lạnh rồi, đã đến lúc Hướng thị phá sản?”

Tác giả có lời muốn nói: Giản Du Du: Đây là những gì tổng giám đốc bá đạo nên có.