Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 137: Điều trị cho Đoá Đoá



Giang Ý Mạn mặc kệ Thẩm Giai Nghị đang tức giận. Dù sao thì cô cũng tùy hứng.

"Được."

Thẩm Giai Nghị vắt ra một chữ từ trong kẽ răng, tuy rằng nghe có vẻ miễn cưỡng, nhưng chỉ cần anh nói được, vậy nhất định là được rồi.

"A, đây chính là từ miệng anh nói đấy, không được đổi ý, đổi ý làm chó con." Giang Ý Mạn đặc biệt kích động.

Không nghĩ tới biện pháp này lại có thể làm cho Thẩm Giai Nghị đồng ý, sớm biết như vậy, cô đã dùng chiêu này từ lâu rồi.

"Từ giờ trở đi, tôi muốn cùng anh làm bạn bè thân thiết. Vì Đóa Đóa, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng!" Giang Ý Mạn giơ cánh tay lên, khoác vai Thẩm Giai Nghị.

Thẩm Giai Nghị ghét bỏ né tránh, ai muốn làm bạn với cô?

"Đưa tay đây." Anh lạnh như băng nói.

Giang Ý Mạn lập tức dâng hiến hai tay của mình, tùy tiện để mặc Thẩm Giai Nghị muốn làm gì thì làm, dù sao cũng chỉ là bôi thuốc mà thôi, a ha ha ha!

"A... đau.. đau! Anh cố ý trả thù riêng có phải không hả?” Giang Ý Mạn ồn ào.

Chờ Thẩm Giai Nghị bôi thuốc xong, Giang Ý Mạn trực tiếp đứng lên.

"Chúng ta xuất phát đi!" Giang Ý Mạn khẩn cấp muốn mang Đóa Đóa đi khám bệnh.

"Bây giờ còn sớm, tan tầm rồi nói sau." Thẩm Giai Nghị đứng dậy, chân dài bước sang ngồi xuống ghế tổng giám đốc tiếp tục làm việc, coi Giang Ý Mạn như không khí.

"Tôi giúp anh, nào, nào!" Giang Ý Mạn nhảy nhót chạy tới, quyết định làm trợ lý cho Thẩm Giai Nghị một hôm, làm xong việc nhanh một chút. tan tầm sớm một chút để cô đỡ phải chờ đợi.

Giang Ý Mạn nhìn hai đống văn kiện chất đống trên bàn.

"Đây là muốn in, đây là muốn tiêu hủy phải không?" Giang Ý Mạn hỏi Thẩm Giai Nghị.

Anh chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, trong ánh mắt không biết là ghét bỏ không muốn để cho cô hỗ trợ, hay là ngầm đồng ý.

"Hiểu rồi, lập tức giúp anh làm tốt." Giang Ý Mạn tự mình lý giải cho là cô nói đúng.

Ôm hai đống giấy tờ đi ra ngoài.

Những thứ này là đi in ấn, những thứ này là đi tiêu hủy, không sai, Giang Ý Mạn bội phục IQ vô cực của mình!

In xong trước, sau đó lại đi tiêu hủy hết đồ cần tiêu hủy, quá hoàn mỹ.



Giang Ý Mạn ôm văn kiện đứng ở bên cạnh Thẩm Giai Nghị, đem văn kiện cô in xong đặt ở trước mặt anh.

"Không cần khen, năng lực của tôi chính là như vậy, nói đi! Còn việc gì cần tôi giúp nữa không?"

Thẩm Giai Nghị liếc mắt nhìn văn kiện trên bàn, phút chốc muốn bóp chết Giang Ý Mạn.

"Còn các tài liệu khác đâu?" Thẩm Giai Nghị khống chế chính mình.

"Tiêu hủy rồi, những thứ đó không phải là muốn tiêu hủy sao? Đây là những cái cần phải in." Giang Ý Mạn không cảm thấy có vấn đề gì.

Thẩm Giai Nghị hừ lạnh, đầu ngón tay chọc vào những văn kiện in ra.

"Những thứ này mới là cần tiêu hủy." Thẩm Giai Nghị muốn giết người.

Ôi, ôi, hỏng bét rồi!

Đây mới là những thứ cần tiêu hủy? Giang Ý Mạn trợn tròn mắt.

Xong rồi, xong rồi, hình như cô đã gây họa cho Thẩm Giai Nghị, những văn kiện kia đều là cần in ra, hơn nữa hình như toàn là những văn kiện trọng yếu, kết quả đã bị Giang Ý Mạn đem đi tiêu hủy hết rồi.

Thẩm Giai Nghị đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Giang Ý Mạn biết mình phạm sai lầm, cô vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Thẩm Giai Nghị mở máy hủy giấy ra xem, biểu tình trên mặt càng khó coi.

Căn bản cũng không còn tờ nào nguyên vẹn.

"Làm sao bây giờ?" Giang Ý Mạn hỏi.

Bình thường ở công ty Giang Ý Mạn chưa bao giờ xử lý những tài liệu này, đều là Từ Phong làm hết. Giang Ý Mạn là đại boss cơ mà, nào có boss nào đi xử lý mấy loại văn kiện này.

"Đều do cô ban thưởng, tối nay tăng ca."

Tăng ca?

Không, không, không được! Giang Ý Mạn vốn là muốn hỗ trợ, sau đó tan tầm sớm một chút, như thế nào hiện tại còn biến thành tăng ca rồi? Cô vội vàng đuổi theo Thẩm Giai Nghị chạy vào trong văn phòng.

"Vậy bây giờ thì sao? Có cách nào khác để cứu chữa không? Anh muốn tôi giúp gì nữa không?" Giang Ý Mạn sốt ruột.

Trầm Giai Nghị đột nhiên dừng lại, xoay người, hai tay đặt trên vai Giang Ý Mạn, đẩy cô lên ghế sô pha ngồi xuống.

"Chỉ cần cô ngồi nghiêm ở chỗ này, chính là trợ giúp lớn nhất đối với tôi rồi, OK?"

Anh cũng không tức giận với Tiểu Mạn, không có biện pháp, ai bảo anh thích cô chứ?

"Nhưng mà..."

"Suỵt." Thẩm Giai Nghị xoay người, đi lên giá sách cầm vài quyển sách tới.

"Không có việc gì làm thì đọc sách, cô bây giờ rất cần đọc sách nhiều hơn." Thẩm Giai Nghị nói.

Giang Ý Mạn ghét nhất là đọc sách, nhưng cô vẫn giả vờ đứng đắn cầm. Chờ Thẩm Giai Nghị ngồi trở về, cô liền vội vàng buông sách xuống, gửi tin nhắn cho Từ Phong.

"Hình như tôi đã gây họa rồi, tôi ném tài liệu quan trọng của Thẩm Giai Nghị vào máy hủy tài liệu, anh có biện pháp nào không?" Giang Ý Mạn gửi đi.

Ting. Ting.

Từ Phong đã trả lời.

"Máy hủy giấy của công ty anh ta là loại gì?"

Giang Ý Mạn nào biết loại gì.

"Boss, cô đừng nóng vội, tôi lập tức dẫn người qua. cô mang theo máy hủy giấy đến trước cửa chính tập đoàn Thẩm thị đón tôi." Từ Phong nói.



"Yes, được cứu rồi." Lúc này nếu Từ Phong có thể hỗ trợ giải quyết ổn thoả, Giang Ý Mạn nhất định sẽ tăng lương cho anh.

Cô buông sách xuống, cho rằng Thẩm Giai Nghị không để ý mình, từ trên sô pha bật dậy.

"Đi đâu?" Hiện tại Thẩm Giai Nghị đặc biệt sợ Giang Ý Mạn chạy loạn.

"Toilet, anh muốn đi cùng sao?" Giang Ý Mạn chỉ ra ngoài cửa.

Thẩm Giai Nghị cúi đầu, tiếp tục làm việc. Giang Ý Mạn lẻn ra ngoài sau đó tìm được cái máy hủy tài liệu vừa rồi, cô ôm trong ngực, lén lút đi xuống tầng dưới.

"Vợ tổng giám đốc, có cần hỗ trợ gì không?"

"A, cô là muốn đi đâu, có cái gì cần chúng tôi giúp đỡ không?"

“...”

Giang Ý Mạn phát hiện cô vụng trộm cũng vô dụng, dứt khoát nâng thẳng lưng lên, nghênh ngang đi ra ngoài.

Từ Phong mở cửa xe: "Boss, boss, ở đây, ở đây."

Giang Ý Mạn nhanh như chớp liền vọt tới, đóng cửa xe lại.

Từ Phong mở máy hủy tài liệu ra, nhìn thấy một đống giấy vụn, đầu đều muốn nổ tung.

"Boss, cô huỷ nhiều như vậy mà không phát hiện ra, lúc huỷ cũng không chịu để ý?"

Mặt Giang Ý Mạn tối sầm lại, lúc ấy cô chỉ muốn nhanh chóng làm xong, để cho Thẩm Giai Nghị sớm tan làm, đâu có rảnh nghĩ nhiều như vậy.

"Đừng nói nhảm nữa, cứ nói luôn là có thể khôi phục lại được hay không đi." Giang Ý Mạn nói.

"Cái này!" Đúng là có chút khó khăn.

"Nếu làm xong trước trong vòng hai tiếng, thì quý này tăng lương cho anh thêm 5000$ mỗi tháng." Giang Ý Mạn lấy việc tăng lương để hấp dẫn Từ Phong.

Phát tài rồi!

"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Từ Phong đã có chuẩn bị mà đến.

Nhìn mấy chiếc xe đậu phía sau Từ Phong là biết, toàn bộ đều là nhân viên anh mang tới, bình thường chuyên làm việc này, tổng cộng có hai mươi mấy người, trong vòng hai giờ hẳn là có thể làm xong.

"Ngủ một giấc trước đây, hy vọng khi tôi tỉnh lại có thể thấy toàn bộ tài liệu được khôi phục, cố lên!" Giang Ý Mạn nằm về phía sau bắt đầu ngủ.

Có tiền thật tốt! Không cần phải làm gì cả liền có một đống người giúp đỡ.

"Boss, tay cô bị làm sao vậy?" Từ Phong cả kinh.

"Chuyện nhỏ thôi." Giang Ý Mạn đặc biệt bình tĩnh.

"Đây đâu phải là chuyện nhỏ. Nếu bị chủ tịch biết, khẳng định sẽ đến phá tan tập đoàn Thẩm thị đấy. Rốt cuộc Thẩm Giai Nghị đã làm gì cô? Có phải cô làm hỏng tập tài liệu này của anh ta, anh ta liền lấy nước sôi làm bỏng cô không? Boss, sao cô lại không biết đường mà tránh, nhìn xem, tay sắp thành cái móng heo luôn rồi kia kìa." Hai hàng nước mắt của Từ Phong tuôn rơi, cũng không biết có phải giả vờ hay không.

"Được rồi, người bị thương đâu phải là anh. Nhanh chóng sửa đống tài liệu này đi." Giang Ý Mạn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Từ Phong mang theo nhân viên nhanh chóng xử lý những mẩu giấy vụn này, không khí rất khẩn trương, nhưng vì lương hàng năm tăng lên, Từ Phong nhất định phải liều mạng.

2 tiếng sau.

Giang Ý Mạn duỗi lưng tỉnh lại, nhìn thấy Từ Phong cầm văn kiện hoàn chỉnh trên tay, cười tủm tỉm nhìn cô.

"Boss, mời cô kiểm tra."



Giang Ý Mạn nhận lấy nhìn một chút, thật đúng là sịn sò.

"Quả nhiên, không làm tôi thất vọng." Giang Ý Mạn yên tâm đôi chút.

"Boss, cô nhớ chuyện tăng lương nha! Đừng quên đấy!" Từ Phong cười nhắc nhở boss.

"Biết rồi, khổ lắm, nói mãi." Giang Ý Mạn ôm văn kiện đi vào tập đoàn Thẩm thị.

Từ Phong mang theo đoàn đội của anh trở về công ty, anh cũng không nói cho boss biết, vừa rồi những người đó đều là anh mang từ tập đoàn TM tới, Từ Phong chính là dùng người có sẵn, sau đó lại được tăng lương. Quả nhiên, tiền của boss thật sự rất dễ lừa gạt, cô quá ngây thơ, a ha ha ha!

Giang Ý Mạn kiêu ngạo đem văn kiện đặt trước mặt anh.

"Đều giúp anh sửa xong rồi, tối nay không cần tăng ca." Giang Ý Mạn nói.

Thẩm Giai Nghị lấy tay lật lật, quả thật đều đã sửa xong, nhưng những tài liệu này cũng bị người ta xem qua, mất đi tính bảo mật, trên cơ bản cũng không dùng được nữa. Anh khẽ gật đầu, không nói cho Giang Ý Mạn biết chuyện dư thừa, ngầm đồng ý cho cô làm như vậy là ổn rồi.

Giang Ý Mạn cũng không dám chủ động hỗ trợ nữa, cô quả thật không thích hợp làm công việc của trợ lý,

Giang Ý Mạn ngồi xuống sô pha xem chương trình hài.

Ah hahaha, buồn cười, quá buồn cười! Không được, không được, cười sắp đứt ruột ra rồi, đau chết mất.

Giang Ý Mạn cười đến rớt nước mắt, cô không biết tiếng cười của mình có bao nhiêu khủng bố. Thẩm Giai Nghị trừng mắt nhìn cô vô số lần nhưng Giang Ý Mạn lại không biết, cứ tiếp tục lăn lộn, cười hi hi ha ha, Thẩm Giai Nghị không có biện pháp, cũng chỉ có thể dung túng cho cô.

Hiện tại, anh đang rất hoài nghi chính mình, rốt cuộc tại sao anh lại thích loại người như thế này, suốt ngày tra tấn anh đến mất bình tĩnh.

Chiều tối, tan tầm, Giang Ý Mạn cùng Thẩm Giai Nghị về nhà, hai người bọn họ đã thỏa thuận sẽ dẫn Đóa Đóa đi gặp bác sĩ trị liệu.

Biệt thự nhà Thẩm Giai Nghị.

"Dì, dì đến rồi!" Hiên Hiên từ trong biệt thự lao ra, trực tiếp nhảy lên người Giang Ý Mạn.

Cô ngồi xổm xuống, hai tay trực tiếp ôm Hiên Hiên, đem cậu bế lên. Chân Hiên Hiên kẹp trên thắt lưng Giang Ý Mạn, cô ôm cậu tại chỗ xoay vài vòng. Lại nhìn Thẩm Giai Nghị đang đứng bên cạnh, vừa rồi khi Hiên Hiên nhào tới anh cũng ngồi xổm xuống, cũng giang cánh tay ra, kết quả Hiên Hiên nhảy lên người Giang Ý Mạn, để lại một cảm giác mất mát bốc lên trong tim anh..

Rõ ràng là con trai của mình cơ mà!

"Nhớ dì không nào?" Giang Ý Mạn hỏi.

"Nhớ, mỗi ngày đều nhớ, nếu ngày nào dì cũng tới đây thì thật tốt." Hiên Hiên nói.

"Dì sẽ cố gắng, Đóa Đóa đâu rồi? Con bé có còn tự nhốt mình trong phòng không?" Giang Ý Mạn hỏi.